Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 32




Giáo viên thể dục không có trong lớp học, dành thời gian cho các học sinh tự do sắp xếp.

Vừa ra tiết, Trình Du Ninh đã chạy tới bên cạnh An Vu, cầm tay cô nói: "Vu Vu, tớ cũng đăng ký nhảy dây hai phút, chúng ta cùng nhau tập luyện đi."

An Vu gật đầu, cười nói đồng ý.

Sắp đến đại hội thể dục thể thao, cho nên các học sinh trong lớp đều có ý thức bắt đầu tập luyện các hạng mục.

Từ nhỏ đến lớn, An Vu đã không có tế bào chơi thể thao, dường như từ mẫu giáo cô chỉ là cái đuôi nhỏ trong các cuộc thi thể thao.

Chu Noãn Xu đăng ký 200m và nhảy cao, cô ấy điều chỉnh cây gậy đến một độ cao nhất định, lấy tay đo rồi chạy thật xa về phía trước, đến trước cây cột thì nhảy qua cái cột đó.

An Vu và Trình Du Ninh đứng ở một bên vỗ tay.

"Noãn Xu à, cậu thật là giỏi."

Chu Noãn Xu từ trên đệm đứng lên, cô ấy vỗ vỗ tay rồi nói: "Tớ chỉ là một tên lông bông, năm ngoái thi nhảy cao thua một người nên không thể vào top 3, cuối cùng ngay cả danh hiệu cũng không nhận được." Trình Du Ninh lắc đầu nói: "Năm ngoái tớ có đi xem trận nhảy cao đó, Noãn Xu, cậu siêu cấp đẹp trai."

"Đúng vậy, chỉ khi nhảy cao tớ mới cảm thấy tớ đẹp trai." Chu Noãn Xu ngửa cằm lên, tay chống vào eo rồi thở dài: "Nhưng dù có đẹp trai đến đâu cũng không đẹp bằng con trai nhảy cao."

Chu Noãn Xu quay người rồi múa may tay chân một chút.

Nơi các cô đang đứng là vị trí thi nhảy cao của đại hội thể dục, sân chơi hình bầu dục, vòng ngoài cùng là đường băng màu đỏ, khoảng rộng ở giữa trồng cỏ xanh để làm sân bóng đá. Nơi thi nhảy cao nằm ở một nửa hình bán nguyệt bên cạnh sân bóng đá, nó chỉ chiếm một diện tích nhỏ.

Chu Noãn Xu nhớ lại: "Còn nhớ rõ năm ngoái Giang Sóc đã nhảy cao không? Nơi này bị vây kín không có lối thoát, người không biết còn tưởng rằng có ngôi sao nào ở bên trong, người chen chúc quá nhiều nên đã lấn át sang cả đường băng. Để không ảnh hưởng đến các vận động viên thi điền kinh, 800m cuối cùng đã thay đổi thời gian thi đấu."

Lúc ấy Giang Sóc mới chỉ nhập học hai tháng mà thôi, thế mà anh đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường học.

Anh tham gia hai trận thi đấu, nhảy cao và nhảy xa ba bước, anh đã trực tiếp phá vỡ kỷ lục của Trường Trung học số 8 Đại An.

Đặc biệt là môn nhảy cao, cuối cùng chung kết sau khi so sánh kết quả của các thí sinh xong, toàn bộ sân đấu chỉ còn một mình anh nhảy cao. Trọng tài đã nâng thanh sào nhảy cao lên một chút, anh đã dễ dàng vượt qua, lúc sau mới cần dùng đến phương pháp nhảy lùi.

Thân thể cao lớn của chàng trai từ xa chạy nước rút đến, khi nhảy lên, cơ thể cong thành hình cung, thân thể anh mảnh khảnh dẻo dai nhảy qua sào giống như một con chim yến bay từ một độ cao không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, khán giả vỗ tay không ngừng, tên của anh hoàn toàn vang dội trong Trường Trung học số 8 Đại An.

Nói đến việc này, Trình Du Ninh cũng nhớ rất rõ: "Có một cô gái không chen vào được cho nên đã mạo hiểm trèo lên cây bên đường băng, kết quả là bị ngã gãy cả răng cửa, cảnh tượng đó thật sự quá điên cuồng. An Vu vân vê sợi dây nhảy trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Có cần khoa trương như vậy không?"

"Ban đầu tớ cũng cảm thấy không đến mức đó." Trình Du Ninh chống cằm nói: "Sau đó trong lúc hỗn loạn bị người khác chen hàng, tớ mới phát hiện ra thật sự không khoa trương chút nào. Lúc ấy, cả người của Giang Sóc giống như tỏa ra ánh sáng, đường cong trên cơ thể hoạt bát, cái hormone lưu manh trong người bùng cháy, thực sự rất đẹp trai."

An Vu mới đến Đại An không bao lâu cho nên cũng chưa tiếp xúc với nhiều người. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, người cô tiếp xúc nhiều nhất, không phải là Trình Bạch Hủy hay Tống Kỳ Thành, cũng không phải là Trình Du Ninh hay Chu Noãn Xu, mà đó là Giang Sóc.

Bởi vì mặc dù cô chỉ mới chuyển sang lớp A8 nhưng làm bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy bắt đầu từ lễ Quốc Khánh.

Giang Sóc trong miệng của Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu không giống với Giang Sóc mà cô biết. Trong ấn tượng của An Vu, anh luôn ngồi trên xe lăn, lười biếng không phải đang ngủ thì là chơi game, thỉnh thoảng miệng còn rất độc. Nhưng hơi thở trên người thiếu niên kia lại tương đối mãnh liệt.

An Vu nhìn về sân nhảy cao trước mắt, bên tai hồi tưởng lại hình ảnh mà hai người miêu tả. Cô có chút xúc động, hóa ra khi chân mình vẫn còn, cậu ấy từng hăng hái như vậy.

Chu Noãn Xu nói thêm: "Còn cái vòng eo kia của Giang Sóc nữa, là cơ bụng tám múi đó, chậc chậc."

Trình Du Ninh đáp lời: "Thật muốn sờ."

"Nhưng mà không tập thể dục thường xuyên thì chắc cơ bụng cũng không còn nữa, chân của cậu ấy bị thương, bây giờ không biết còn có cơ bụng hay không?"

"Cái này tớ không biết." Chu Noãn Xu bỗng nở một nụ cười đen tối, cô ấy nhìn An Vu nói: "Vu Vu, cậu có từng nhìn thấy cơ bụng của Giang Sóc chưa?"

"Hả, cái gì?" An Vu có chút bối rối.

Trình Du Ninh nói: "Noãn Xu, cậu hỏi Vu Vu làm cái gì? Làm sao mà cậu ấy có thể nhìn thấy tám múi cơ bụng của Giang Sóc được?"

An Vu lập tức đỏ mặt, lắc đầu nói: "Cậu hỏi tớ thì tớ cũng không biết."

"Cậu là bạn cùng bàn của cậu ấy mà."

Là bạn cùng bàn chứ đâu có phải là bạn cùng giường, làm sao mà cô biết được? An Vu không nói nên lời.

"Tớ, tớ không biết."

Cô nắm lấy sợi dây thừng và trốn tránh nói: "Tớ đi tập nhảy dây đây."

Năm nay, Giang Sóc không có đăng ký hạng mục nào, anh thực sự rất nhàn rỗi, Tiền Đạc Hâm còn đang tập luyện 800m, Giang Sóc nghiêng đầu thì nhìn thấy bóng dáng của cô gái.

An Vu nắm lấy một sợi dây thừng, cô chậm rãi đi về phía chỗ anh đang ngồi.

Ở nơi này có một cây ngô đồng, sau lưng có một bóng cây râm mát, nơi ánh mặt trời không thể chiếu đến nên rất mát mẻ, An Vu dự định sẽ tập luyện ở đây.

Mặt trời xuyên qua những đám mây, cô đi bộ trong ánh nắng, có chút chói mắt, đợi đi đến nơi có bóng râm thì cô bỗng nhiên nhìn thấy Giang Sóc.

Hôm nay anh mang một chiếc áo trắng, phía dưới là quần quân đội màu xanh rộng thùng thình, bao bọc toàn bộ chân rất kín đáo.

Phía trên là trang phục mùa hè mát mẻ, còn phía dưới dường như là mùa đông lạnh lẽo.

Bả vai mạnh mẽ của chàng trai lộ ra bên ngoài, làn da của anh rất trắng, đường cong gọn gàng tinh tế, cơ bắp căng tràn đầy mạnh mẽ.

Tóc của anh đã ngắn hơn một chút, có một ít tóc vụn trước trán, anh nhíu mày nhìn cô, lưu manh không chịu được.

An Vu dừng bước chân, lúc nãy ở xa chỉ lo che nắng, không phát hiện anh đang ngồi ở chỗ này.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô, An Vu bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Nếu như anh ngồi chỗ này, chắc chắn cô sẽ không tập trung nhảy tốt được.

An Vu cầm sợi dây quay người rời đi, cô dự tính sẽ đi tìm một chỗ khác. Nhưng khi cô vừa mới xoay người, Giang Sóc đã gọi cô lại.

"Đứng lại, muốn đi đâu?"

Giang Sóc chính là nhìn thấy An Vu từng bước đi tới, cô lấy bàn tay che trán, khi đi thẳng tới anh đã biết cô không phát hiện ra anh đang ở đây. Anh ngồi đó mỉm cười, sau đó thuận tiện di chuyển đến vị trí mà cô đang đi thẳng đến.

Cô bỏ tay ra, khi nhìn thấy anh thì giật nảy mình, Giang Sóc nở một nụ cười xấu xa, ai ngờ cô theo bản năng xoay người bỏ chạy.

Giang Sóc túm tay cô, kéo cô xoay người lại.

Anh nhìn khuôn mặt cô từ dưới lên, cười hỏi: "Thấy tôi thì bỏ chạy? Tôi là quỷ à?"

An Vu có hơi chột dạ, cô né tránh tầm mắt của anh, cắn môi nói: "Không phải, tôi chỉ sợ sẽ làm phiền cậu nghỉ ngơi."

Nụ cười của Giang Sóc càng lúc càng rộng, anh phát hiện ra cô gái này thực sự quá đơn giản, nói có một lời nói dối mà mí mắt đã run rẩy như vậy rồi, khuôn mặt thì ửng đỏ, vạt áo của đồng phục bị cô niết đến ra dấu, người sáng suốt liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra cô luống cuống, thế mà cô còn có thể kiên trì nói ra.

"Không có việc gì, không có làm phiền." Giang Sóc khoanh tay, lười biếng xoa xoa gáy: "Nhưng là có chút buồn chán."

Tầm mắt anh dừng lại trên tay của cô, cười hỏi: "Tập nhảy dây?"

An Vu cầm sợi dây, gật đầu.

Mặc dù hồi cấp hai, cô nhảy dây rất nhanh nhưng khi lên cấp ba cũng không có chạm vào dây nữa, cũng không biết có thể giữ tốc độ như trước kia không, cho nên vẫn phải luyện tập để tìm lại cảm giác. Giang Sóc nhếch môi: "Trùng hợp rồi, dù sao tôi cũng không sao, coi như đếm cho cậu cũng được."

An Vu ngây ngốc, sau khi ý thức được lời nói của anh, cô vội vàng xua tay từ chối: "Không cần không cần, tôi không cần cậu đếm, tôi có thể tự đếm."

"Cậu có mang đồng hồ sao?"

An Vu nhíu mày.

Giang Sóc tiếp tục nói: "Có thể ước tính được hai phút là bao lâu sao?"

An Vu không nói gì, tuy cô không thể đếm nhưng là cô không muốn đếm thời gian, cô chỉ muốn tìm lại cảm giác thôi mà.

Giang Sóc nở nụ cười, cánh tay thò ra, lắc lư nói: "Tôi có."

An Vu không cố chấp bằng anh, cuối cùng đành phải luyện tập ở một khu đất trống.

Góc này chỉ có hai người bọn họ, phía sau cây ngô đồng là một dòng sông, một làn gió từ sông thổi đến, lá ngô đồng rơi xào xạc trên mặt đất, mái tóc của người thiếu nữ thổi nghiêng sang một bên.

Mí mắt cô run rẩy, cô nắm lấy sợi dây màu hồng trên tay.

Vào tư thế chuẩn bị, chỉ cần chờ đợi cho đến khi Giang Sóc hô bắt đầu.

Kim giây vẫn đang di chuyển, Giang Sóc ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh.

Cô nâng cánh tay lên, hít một hơi rồi đứng thẳng, cánh tay bởi vì căng thẳng mà có một chút run rẩy. Cô còn mặc đồng phục học sinh, chiếc quần váy bó chặt vòng eo, chân vừa thẳng vừa trắng. Cô đứng ở nơi đó mảnh khảnh xinh đẹp, nhìn giống như một bức tranh.

Giang Sóc cười, nhìn có chút say mê.

An Vu đợi lâu cũng không thấy anh lên tiếng, cô ngước mắt lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Được chưa?"

Giang Sóc rũ mắt xuống, kim giây đã vượt qua vạch ở giữa.

Anh ghi nhớ vị trí của kim giây, cười rồi ừ một tiếng, sau đó nói: "Bắt đầu."

Cô gái nhỏ cầm sợi dây bắt đầu nhảy.

Cơ thể của cô gái rất nhẹ, giống như một con chim hải âu nhỏ bé, khi chân chạm trên mặt đất gần như không phát ra âm thanh gì, chỉ có dây thừng cọ xát trong không khí nên phát ra âm thanh rung động mà thôi.

99, 100, 101, 102, 103, 104, 105...

Giang Sóc lặng lẽ đếm trong lòng, bỗng nhiên ánh mắt anh dần dần mất đi tiêu cự.

Anh nhìn cô gái đang nhảy dây trước mặt mình.

Trong khi nhảy lên, một mảnh quần bị lộ ra, cổ áo cũng bị lệch ra ngoài.

Tầm mắt của Giang Sóc không thể khống chế được mà nhìn theo chiếc cổ trắng xuống, dừng lại ở nơi đó.

Anh cứ ngây ngốc nhìn vào chỗ đó, xương tai lặng lẽ chuyển sang màu ửng đỏ.

Đã quên đếm tới đâu rồi, anh quên anh đang ở đâu, cái gì cũng đều quên.

Trái tim trong lòng ngực đập thình thịch, anh thấy mình thật vô sỉ và đê tiện. Nhưng giống như anh đã bị trúng độc vậy, anh vẫn muốn nhìn.

An Vu nhảy rất lâu, dần dần không thở nổi, cô nghiêng đầu nhìn Giang Sóc thì thấy vẻ mặt anh như đang ngây người, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô thở hổn hển hỏi: "Đã tới hai phút chưa?"

Anh không để ý.

An Vu hỏi thêm một câu: "Giang Sóc?"

Cuối cùng thì chàng trai cũng tỉnh táo lại, vành tai ửng đỏ, anh quay đầu đi nhìn vào đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn hai phút.

"Tới rồi."

An Vu dừng lại, hít một hơi thật sâu.

Lâu lắm rồi không có nhảy dây cho nên cô thực sự rất mệt.

"Bao nhiêu, bao nhiêu cái?"

Giang Sóc nhếch môi: "Không đếm."

Cái gì?

"Xin lỗi cậu." Anh cười nói: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa tôi sẽ đếm...lại cho cậu."

Anh còn muốn thêm lần nữa? An Vu tức muốn chết, Giang Sóc chính là đang đùa giỡn với cô.

Là anh nói muốn thay cô đếm, cho nên cô chỉ chú tâm vào nhảy dây. Đúng là không nên tin tưởng anh, người một không hề có một chút đáng tin nào.

An Vu trừng mắt nhìn anh một cái, cô thở hổn hển quay người rời đi.

Giang Sóc nhướng mày, đứng dậy túm cổ tay cô lại.

"Tôi không nên nhảy."

An Vu hất tay của anh ra nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không hất ra nổi.

"Cậu lừa tôi!"

"Ừm." Giang Sóc cười trả lời, anh giải thích cho cô nghe: "Xin lỗi cậu, toán học của tôi không tốt."

Toán học không tốt? Thì đếm đến số 200 vẫn được chứ.

An Vu trừng mắt anh: "Lại lừa gạt người khác."

Người bị gạt cũng không dễ bị lừa đến thế.

"Không có lừa cậu." Giang Sóc nói: "Là do cậu nhảy quá nhanh, tôi đang đếm từ từ, phía sau đã không theo kịp cậu."

Anh cúi đầu, tay vẫn đang giữ cổ tay cô.

Cổ tay của cô rất nhỏ, làn da mềm mại như đậu hũ, có thể nhìn thấy mạch máu và gân xanh rõ ràng, anh thậm chí còn chưa dùng sức.

"Cậu nhảy thêm lần nữa đi, lần này tôi cam kết sẽ đếm được."

"Thật sự, không có lừa cậu."

An Vu im lặng, cuối cùng cô gật đầu đáp ứng anh. Cô nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó lại nhảy hai phút.

Chỉ là có chút kỳ lạ, lần đầu Giang Sóc lại nghiêng đầu, không có nhìn cô.

Hai phút cô nhảy được 250 cái, con số này chỉ ở giữa, cô cũng không nhất định sẽ giành được giải thưởng, An Vu quyết định sẽ tập luyện một lần nữa.

Sau khi cô rời đi, Tiền Đạc Hâm vừa vặn chạy xong, trên người cậu ta toàn là mồ hôi, cậu ta chống thắt lưng đi đến bên cạnh Giang Sóc.

"ổn ổn, huy chương vàng 800m năm nay không lung lay."

Tiền Đạc Hâm chính là như vậy, vô cùng tự tin, Giang Sóc không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

"Tiền Đạc Hâm." Đột nhiên, anh gọi câu ta một tiếng.

"Sao vậy?"

Cậu ta không trêu chọc anh cái gì đúng không? Tiền Đạc Hâm thấy Giang Sóc gọi cả họ lẫn tên của mình, điều này làm cậu ta thấy rụt rè.

Giang Sóc nói: "Quy tắc thi đấu của nhảy dây là gì?"

Hạng mục này thực sự nhẹ nhàng, không giống các môn thể thao khác sôi động và náo nhiệt, cho nên trong đại hội thể dục thể thao cũng rất ít người xem cái này.

Tiền Đạc Hâm nói: "Cậu nói hạng mục nhảy dây hai phút à? Thì là sau khi tiếng còi trận đấu vang lên, thí sinh sẽ nhảy dây trong cùng một khoảng thời gian rồi so sánh số lượng."

"Ai đếm?"

"Học sinh tình nguyện." Tiền Đạc Hâm đáp qua loa: "Học sinh không đăng ký tham gia đại hội của mỗi lớp sẽ đăng ký tình nguyện viên, những học sinh đã đăng ký làm tình nguyện viên đó sẽ làm trọng tài." "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Tiền Đạc Hâm vặn nắp của chai nước khoáng ra rồi uống một ngụm.

Cậu ta chạy hai lần 800m, cổ họng của cậu ta đã khát khô lắm rồi.

Giang Sóc nở nụ cười, bỗng nhiên nói: "Được, tôi đi đăng ký."

"Chân của cậu không khỏe, cậu đăng ký cái gì?"

Anh nâng mắt lên, lười biếng nhìn cậu ta: "Tình nguyện viên nhảy dây."

Tiền Đạc Hâm trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài.

"..."