Thời gian thấm thoát thoi đưa, Đường Du cũng càng ngày càng có hương vị phụ nữ, nhất là mỗi lúc trình diễn, cô chìm đắm trong âm nhạc, cả người như phát sáng.
Đó là một hương vị riêng biệt, duy nhất, một nét quyến rũ độc đáo phát xuất từ nghệ thuật, có tiền cũng không mua được.
Ngoài công việc, điều Chu Khâm Nghiêu thích làm nhất là đi xem Đường Du biểu diễn. Ngồi bên dưới sân khấu nhìn thấy cô lại càng cảm thấy kiêu ngạo thêm vạn lần.
Người phụ nữ trên sân khấu, tự tin phóng khoáng kia là cô.
Nhưng đồng thời, những ánh mắt thưởng thức và si mê dừng lại trên người cô cũng làm cho anh cảm nhận được nguy cơ trùng điệp.
Nhất là sau vụ việc “chó săn nhỏ” lần này, Chu Khâm Nghiêu lại càng muốn nhanh chóng cưới được Đường Du vào cửa. Một ngày cô không cho anh danh phận, lòng anh lại thêm một phần bất an.
Ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng nằm mơ thấy vợ sắp cưới của mình ngồi trên sân khấu kéo đàn, bỗng nhiên ở đâu nhào ra một đống fan nam hâm mộ, cướp lấy cô từ bên cạnh anh.
Lần này sau khi Đường Du về nước, Chu Khâm Nghiêu lại lần nữa bàn chuyện kết hôn với cô. Lúc ấy, hai người đang tình chàng ý thiếp ăn sáng cùng nhau, Đường Du cúi đầu, suy nghĩ một hồi:
"Sắp đến sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ em rồi, em muốn sắp xếp cho bà kỹ lưỡng một chút, nếu như thêm cả chuẩn bị kết hôn thì có phải hơi quá sức không?"
Chu Khâm Nghiêu: "Vậy chúng ta có thể đi đăng ký trước."
Đường Du hơi mím môi, gắp thức ăn cho anh: "Cũng được, nhưng năm nay cũng không còn sự kiện gì đặc biệt nhỉ. Hay là chờ ngày 20 tháng 5 năm sau (520)? Hay ngày 09 tháng 09?"
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Mất liền ba năm, hai người tình cảm ngọt nào, Đường Du lại khiêm tốn, đang đi học không tiện tổ chức hôn lễ hoành tráng, vì vậy hai người định tốt nghiệp thì kết hôn. Nhưng năm đầu tiên Đường Du bắt đầu công việc, mỗi lần đề cập đến việc kết hôn đều ít nhiều có vẻ tránh né, thậm chí có chút sợ hãi.
Chu Khâm Nghiêu cũng không hiểu Đường Du đang nghĩ gì.
Anh đặt đũa, giọng hơi chùng xuống: "Em không muốn kết hôn?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Hay là chưa đủ yêu anh? Còn phải chờ thêm?"
"..."
Đường Du ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tỏ ra muốn nói rồi lại thôi, chỉ vượt qua bàn ăn nắm lấy tay anh: "Không phải vậy, tuyệt đối không phải như anh nghĩ."
Chu Khâm Nghiêu hết mực cưng chiều cô, trên đời này chỉ cần là thứ Đường Du muốn, trừ khi anh không thể làm, còn lại, dù bất cứ giá nào, anh cũng cố gắng để cho cô được vui vẻ.
Nhưng việc lớn như kết hôn, thái độ Đường Du cũng không rõ ràng, làm anh hơi có cảm giác thất bại.
Là anh chưa đủ tốt? Hay vì anh còn chưa cho cô điều cô thực sự mong muốn?
Hay là vì cô thay lòng?
Chu Khâm Nghiêu cũng không biết.
Anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cô, rời đi không nói một lời.
Đường Du: "..."
Cô biết anh thực sự nổi giận.
Hoặc nói đúng hơn, không phải tức giận mà là thất vọng.
Cô như bị đóng đinh trên ghế, rõ ràng muốn đuổi theo anh nói cho rõ ràng, nhưng lại không có nổi phần can đảm ấy.
Cô vùi hai tay vào trong mái tóc, không nói nên lời, tâm trạng rất khổ sở.
Ba năm qua, ở chỗ đoàn nhạc của cô có đến ba bốn nữ đồng nghiệp chưa đến tuổi hưu mà đã theo chồng bỏ cuộc chơi, vừa vặn đều là gả cho nhà giàu.
Lúc ấy, Đường Du không hiểu vì sao kết hôn lại phải rời khỏi dàn nhạc? Sau đó, một đàn chị nói với cô rằng:
"Kết hôn và yêu đương không giống nhau. Kết hôn là việc của hai người, của hai gia đình. Nhất là nếu như em kết hôn cùng một gia tộc lớn như nhà họ Chu, trách nhiệm trên người cũng sẽ càng nặng hơn. Em nhìn xem có bao nhiêu phu nhân nhà giàu mà ngày ngày còn vào nam ra bắc theo đuổi việc biểu diễn?"
Nói xong, chị ấy nhàn nhã uống một hớp cà phê: "Em đó, thật là tốt số, còn trẻ như vậy mà tiền tiêu không phải nghĩ, nữ trang đá quý đeo mãi không hết, các chị đều hâm mộ em."
Lúc ấy, Đường Du nghe nói cũng cảm thấy khó hiểu: "Vậy các chị lại chấp nhận buông bỏ cello sao?"
Chị ấy buồn bã mà cười một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Đường Du cười: "Ngốc nghếch, có gì mà buông với không buông? Chỉ là lựa chọn một cuộc sống thích hợp hơn thôi."
Đường Du: "..."
Sau đó, cô trở về kể lại chuyện này cho Phương Lai, ngay cả bà cũng có suy nghĩ tương tự:
"Con kết hôn cùng Tiểu Chu rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện bôn ba cực khổ đi biểu diễn khắp nơi. Cứ yên tâm mà làm bà Chu thôi, giúp cậu ấy sinh vài đứa con, chăm sóc cậu ấy thật tốt. Tiểu Chu bình thường bận rộn như thế, về đến nhà có bát canh nóng mà uống có phải lại hạnh phúc hơn một chút không?"
Dù Đường Du cũng cảm thấy lời Phương Lai nói là đúng nhưng cô vẫn chưa hiểu: "Vậy con bỏ công ra học đàn cello nhiều năm như thế là để làm gì?"
Phương Lai suy nghĩ một chút: "Có con gái nhà giàu nào mà trong tay không có chút ngón nghề nghệ thuật nào đâu? Con từng là thủ lĩnh của nhóm đàn cello trong dàn nhạc lớn nhất cả nước, tài năng như vậy, không phải cũng làm cho Tiểu Chu nở mày nở mặt sao?"
"Vậy tài năng của con chỉ là để mang lại mặt mũi cho đàn ông à?"
Phương Lai hiểu rõ con mình chấp nhất chuyện gì, bà thở dài: "Hữu Hữu, nếu con thích đàn cello thì vẫn có thể xem nó là một thú vui, ở nhà cũng có thể kéo mà. Nhưng phụ nữ gả vào nhà giàu, lại suốt ngày xuất đầu lộ diện có thể sẽ làm cho Tiểu Chu khó chịu. Người khác lại cảm thấy Chu Khâm Nghiêu không có bản lĩnh, phải để vợ ra ngoài kiếm cơm."
Đường Du: "..."
Phương Lai biết nói như vậy cũng hơi quá đáng, nhưng không còn cách nào:
"Thế giới của người giàu có quy tắc riêng của họ. Con nhìn mấy nhà quyền quý ở trong nước, bao nhiêu người phụ nữ gả vào rồi không yên phận sinh con dưỡng cái, vun vén gia đình. Đừng nói trong nước, cho dù là trong Hoàng gia ở nước ngoài, dù là diễn viên người mẫu gì, đã gả vào rồi, có ai còn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp đâu?"
...
Bẵng đi rất lâu, mà ấn tượng đầu tiên của Đường Du về hai chữ "hôn nhân" này vẫn còn mông lung và đầy ngờ vực như thế.
Cô yêu Chu Khâm Nghiêu, nhưng cũng yêu đàn cello. Chẳng lẽ lựa chọn hôn nhân thì cũng đồng thời phải buông bỏ sự nghiệp?
Nếu nhất định phải là như thế... Vậy ít nhất cũng để cho cô trụ lại trên sân khấu thêm vài năm...
Cô chỉ mới bước chân vào con đường chuyên nghiệp được một năm mà thôi, hãy còn ngắn ngủi.
Từ khi bắt đầu, mỗi đêm Đường Du đều mơ giống nhau. Trong giấc mơ, cô lại lần nữa bị buộc chặt, bị bó buộc trong một thế giới nhỏ hẹp, bị bắt phải xử sự cho phù hợp với thân phận phu nhân nhà quyền quý.
Chỉ là cô muốn chờ thêm đôi chút, cho dù chỉ là thêm hai năm được đứng trên sân khấu, rồi sau đó cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà trở về, nép sau lưng Chu Khâm Nghiêu làm "Bà Chu".
Nhưng mà tất cả những việc này, cô không biết phải nói thế nào với Chu Khâm Nghiêu, sợ rằng lời ra khỏi miệng, anh sẽ cảm thấy cô quá tự do phóng túng.
Cho nên, việc Chu Khâm Nghiêu bỏ đi, là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, hai người cãi vã vặt vãnh không vui.
-
Sau khi từ Đức trở về, gặp dịp trong đoàn tổ chức chương trình lễ Quốc Khánh, phải diễn liên tục ba buổi ở Hải Thành.
Ba tháng không gặp, người hâm mộ của Đường Du đều rất mừng rỡ và trông chờ vào màn trở lại này. Mà truyền thông cũng bắt đầu nghe ngóng được tiếng gió, rục rịch đi săn tin tức của cô và Chu Khâm Nghiêu, nhất quyết nằm vùng ở sân khấu.
Nhưng thật đáng tiếc, suốt ba buổi biểu diễn đều không thấy được mặt mũi của Chu Khâm Nghiêu.
Ông chủ Chu từ trước đến nay luôn theo sát các buổi biểu diễn, vậy mà lần này liên tiếp cả ba buổi họp báo biểu diễn của vợ chưa cưới đều không thấy xuất hiện. Việc này càng làm cho cánh truyền thông thêm hoài nghi và suy đoán.
Có lẽ nào ông chủ Chu thực sự đã chia tay với con gái nhà họ Đường?
Tin tức truyền đi trong giới rất nhanh chóng. Vốn dĩ chỉ là một lời đồn thổi, sau một đêm bỗng nhiên được lan truyền cứ như sự thật mười mươi.
Rất nhanh, đề tài về thay đổi tình trạng quan hệ giữa hai người được lan đi khắp Hải Thành, thậm chí có người còn đưa lên mạng, làm cho cộng đồng mạng cũng hăng hái tham gia vào bình luận.
Có lẽ nào tình yêu lãng mạn, rồi cầu hôn thế kỷ, cuối cùng vẫn sẽ chia tay?
Bao nhiêu người hâm mộ cũng bùi ngùi thổn thức.
Nhưng suốt ba ngày biểu diễn, Chu Khâm Nghiêu thực sự không liên lạc với Đường Du.
Sau đợt trình diễn, trong đoàn có hai ngày nghỉ, Đường Du một mình ngây ngô buồn bực trong nhà.
Trước đêm diễn, cô từng gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu, lúc đấy anh đang họp có hơi bận.
Vì vậy cứ vội vội vàng vàng rồi cúp máy. Suốt ba ngày, Đường Du lo biểu diễn, Chu Khâm Nghiêu bộn bề việc công ty, tuy không nhìn thấy mặt nhau, nhưng vẫn cứ như bình thường mà chào buổi sáng, chúc ngủ ngon. Nhưng có lẽ là vì chuyện kết hôn, mối quan hệ từ đầu đến cuối có hơi nặng nề.
Trong lòng Đường Du rõ những lời mình nói hôm đó đã làm tổn thương đến Chu Khâm Nghiêu, vừa được nghỉ đã không thể ngồi yên, gọi điện thoại cho Chu Ngạn, biết Chu Khâm Nghiêu đang tăng ca ở công ty nên quyết định đi thay quần áo.
Cô muốn đến công ty tìm anh ăn năn hối lỗi.
Sẵn tiện cũng nói rõ với anh những gì mình nghĩ trong lòng.
Sáu giờ chiều, Trình Huyền bỗng gọi điện thoại cho Đường Du rủ ăn cơm. Bên kia Chu Ngạn bảo Chu Khâm Nghiêu vẫn còn đang làm việc. Đường Du nghĩ cũng không có việc gì làm nên đồng ý đi ăn cùng.
Lúc chạy đến chỗ nhà hàng Trình Huyền hẹn, Đường Du phát hiện bên trong phòng đặt trước còn có một người nữa.
Người kia là bạn tốt của Trình Huyền, dáng người hơi đầy đặn, cũng thường xuyên thấy xuất hiện trên truyền hình. Đường Du lên tiếng chào, mấy cô gái vui vẻ nói cười, rất nhanh đã trở nên thân thiết.
Trình Huyền chỉ cô gái vóc người đấy đặn rồi nói với Đường Du:
"Đây, chỉ cho cậu, đây là người lần trước đưa cho mình tấm thiếp câu lạc bộ cao cấp."
Sau đó xoay đầu dạy dỗ:
"Cậu có biết không, chuyện cậu làm xém chút để Chu tổng hiểu lầm cô Đường."
Cô gái tròn trịa cười cười giả bộ tự đánh mình: "Là mình uống say. Mình cmn vốn chỉ muốn đùa với Trình Huyền một chút, thật sự không ngờ tấm thiếp lại trôi dạt đến chỗ cậu. Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Chuyện này thực ra vốn đã qua lâu rồi. Lúc đó cùng lắm cũng chỉ để Chu Khâm Nghiêu điên cuồng ghen tuông một đêm thôi, sau đó đã không còn gì nữa.
Tình cảm của bọn họ, cho đến nay đều không bao giờ vì người ngoài mà hiểu lầm tổn thương nhau.
Nhưng nghĩ đến trạng thái giữa họ bây giờ, Đường Du ăn mà trong lòng vẫn thấp thỏm.
Bữa cơm kết thúc, cô gái tròn trịa giành trả tiền. Trình Huyền lại thấy hôm nay là mình rủ, dĩ nhiên phải để mình trả, mà Đường Du lại cảm thấy bản thân đến trễ nhất, để mọi người chờ, đúng lý phải để cô mời.
Ba người cứ thế mà giằng co, cô gái tròn trịa bỗng nhiên đề nghị, "Nếu không vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi để quyết định xem ai trả tiền."
Đường Du và Trình Huyền đồng thời lên tiếng: "Chơi trò gì?"
Cô ấy lấy điện thoại ra, để lên bàn: "Trò này dạo này đang "hot" lắm ấy. Chúng ta đồng thời nhắn tin cho bạn trai ba chữ: "Có đó không?", xem bạn trai ai trả lời đầu tiên. Người nhận tin phản hồi sau cùng phải trả tiền.
Nói xong, cô ấy dừng lại, nhìn Trình Huyền: "À mà, cậu không có bạn trai, hay là thôi cậu đừng chơi."
Trình Huyền giật mình một lúc, sau đó cảm thấy không phục, cũng lấy điện thoại ra: "Sau cậu biết mình không có trai? Chơi! Mình nhắn ngay!"
Cô gái tròn trịa: "Được, được, được."
Đường Du biết Chu Khâm Nghiêm đang tăng ca, nhất định không cầm điện thoại, càng không thể nào trả lời cô ngay lập tức, cho nên nếu không có gì bất ngờ, tối nay cô sẽ là người trả tiền.
Nhưng cô cũng không nói gì, phối hợp lấy điện thoại ra, chờ cô gái tròn trịa ra hiệu, cả ba người cùng lúc nhắn tin cho bạn trai.
Vài giây sau, điện thoại Đường Du phát tín hiệu trước.
Ngay sau đó, điện thoại Trình Huyền cũng reo.
Chỉ có điện thoại của cô gái tròn trịa trơ trơ không tín hiệu, cô ấy tấm tức kêu rên một tiếng, ngay lúc Đường Du và Trình Huyền còn chưa kịp phản ứng, đã giật mất điện thoại của hai cô.
Trước hết, cô gằn từng chữ, đọc tin nhắn Trình Huyền nhận được:
"Lại thích cái túi nào?"
Cô nghiêng đầu, đẩy gọng kính:
"Cmn Huyền Huyền, cậu dùng thủ đoạn này để lừa bạn trai lấy được nhiều túi như vậy à?"
Tưởng Định hồi âm cũng cmn quá thẳng thắn. Trình Huyền hiếm khi đỏ mặt, cũng mất tự nhiên cướp lại điện thoại: "Anh ta thả rắm thôi."
Cô gái tròn trịa: "..."
Cô lại đọc tiếp tin nhắn của Đường Du, chẳng qua là chỉ nhìn tin nhắn, rồi lập tức tỏ ra bộ dạng si mê.
"Chậc chậc, đẳng cấp của ông chủ Chu thực sự khác biệt. Thật là biết nói chuyện."
Trình Huyền tưởng cô ấy lại khoát lác, giật lấy điện thoại của Đường Du, liếc một cái.
Tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu là:
"Ừ, đang nhớ em."
???
Trình Huyền nổi da gà da vịt, ném lại điện thoại cho Đường Du: "Anh ấy bình thường cũng nói chuyện sến súa như này sao?"
Đường Du rất kinh ngạc nhìn điện thoại. Rõ ràng Chu Khâm Nghiêu đang họp, làm sao có thể trả lời nhanh như thế?
Chỉ có thể là, anh vẫn đang nhìn điện thoại, hơn nữa là nhìn giao diện nhắn tin với cô...?
Đang lúc miên man suy nghĩ, cô bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là tiếng điện thoại cô reo.
Cô gái tròn trịa che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ông chủ Chu gọi đến không?"
Nói thật, Đường Du cũng bị dọa cho hết hồn, nhìn cuộc gọi, thực sự là Chu Khâm Nghiêu gọi đến.
Cô nhận điện thoại, có chút khó hiểu và gấp gáp. Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi:
"Sao vậy, có việc tìm anh?"
Nhất thời Đường Du không phản ứng kịp, tim đập nhanh:
"Không, không có, em hỏi đại thôi."
- ---------- Tùy tiện hỏi đại.
Đáp án này làm cho hai con người ba ngày không gặp mặt nhất thời rơi vào yên lặng. Một chút ánh sáng vừa mới hé đã lại bị bóng đêm bóp chẹt.
Đường Du vừa nói ra đã muốn tự vả miệng mình, đang suy nghĩ nói gì để cứu vãn tình thế, người đàn ông đã nhanh chóng điều tiết bầu không khí:
"Em ở đâu, anh đến tìm em."
- ---
Mặc dù chơi cũng đã chơi, nhưng cuối cùng Trình Huyền cũng giành trả tiền.
Ba cô gái rời đi cùng nhau, vừa mới đến quầy phục vụ đã đụng phải một đám người từ bên kia đi đến.
Dường như cũng là vừa mới ăn xong.
Là Diệp Vịnh Tâm cùng với bạn cô ta.
Trong thành phố, chỗ mà đám nhà quyền quý thích tụ tập cũng chỉ có vài nơi như vậy, nên tình cờ chạm mặt nhau cũng không có gì bất ngờ.
Diệp Vịnh Tâm sau lần bị Chu Khâm Nghiêu cảnh cáo, xác thực đã khiêm tốn đi rất nhiều. Mặc dù nhà họ Diệp có hai công ty bị tập đoàn nhà họ Chu thu mua, nhưng “lạc đà gầy còn hơn ngựa béo”*. vị trí danh giá hàng đầu bao năm nay Diệp Vịnh Tâm xây dựng vẫn tồn tại như cũ. Có điều, đối mặt với Đường Du, dù nhìn sao cũng không vừa mắt, cũng không dám lỗ mãng làm liều.
*Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: Ngụ ý những người có chuyên môn đặc biệt về lĩnh vực nào, ngay cả khi bất ngờ trở nên kém đi thì vẫn giỏi hơn so với những người mới. (nguồn: Baidu).
Có điều, thù năm đó, đến nay cô ta vẫn còn ghi hận, lúc đó cô ta đã thầm nguyền trong lòng cho hai người không có kết cục đẹp. Giờ đã ba năm trôi qua, quả nhiên như cô ta dự liệu, chờ mãi cũng chẳng thấy họ kết hôn, lại chờ được tin tức họ chia tay từ giới truyền thông.
Mới vừa rồi, trong phòng riêng, cô ta còn cùng đám chị em của mình mang chuyện này ra cười một trận.
Lúc này lại thấy Đường Du xuất hiện lẻ loi cùng Trình Huyền ở đây, Diệp Vịnh Tâm không nhịn được, lên tiếng chế giễu:
"Lâu quá không gặp, Đường Du, khỏe không em?"
Lời nói tuy khách sáo thân thiết, nhưng lại sực nức mùi khinh thường và hóng hớt.
Đường Du không nhìn cô ta, chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Trước khi gặp cô, tôi thật sự rất khỏe."
Những lời này của cô vô cùng thẳng thắn, cơ bản là không chừa lại cho Diệp Vịnh Tâm chút mặt mũi nào.
Sắc mặt Diệp Vịnh Tâm cứng đờ, không nén nổi lửa giận.
Tính tình Trình Huyền thẳng thắn, thấy sắc mặt mỹ nữ số một Hải Thành nín nhịn như bị táo bón thì không nhịn nổi, cười ra tiếng.
Nụ cười này càng làm cho Diệp Vịnh Tâm thêm thẹn thùng. Cô ta không dám động vào Đường Du, nhưng hạng con hát lăn lộn trong giới giải trí như Trình Huyền thì vẫn dư sức đối phó.
Dù sao đánh không được đối thủ thì giở một chút thái độ lên người bên cạnh cũng gỡ gạc được chút tâm trạng.
Vì vậy, Diệp Vịnh Tâm hơi nhướng mày, ôm ngực nhìn Trình Huyền, "Có gì buồn cười sao?"
Trình Huyền đang đứng dựa vào quầy phục vụ, nghe thấy Diệp Vịnh Tâm đột ngột chĩa mũi dùi về phía mình, thì đứng thẳng người, vóc dáng một mét bảy đàn áp hết mọi khí thế của Diệp Vịnh Tâm:
"Cười hay không cười cô cứ nhìn vào gương là tư biết."
Mấy câu nói tùy tiện của đám phụ nữ lại mang đến một bầu không khi sặc mùi thuốc súng.
Diệp Vịnh Tâm dĩ nhiên không cam lòng để cho một đứa minh tinh nhỏ bé chế giễu mình. Cô ta biết Trình Huyền và Đường Du thân thiết, nhưng trong lòng vốn luôn xem thường Trình Huyền, cảm thấy cô nàng này toàn bộ là dựa vào Đường Du mà nổi tiếng.
Cô ta nhất quyết không để cho mình mất thể diện ở chốn đông người, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó bỏ lại một câu: "Nói chuyện với hạng người diêm dúa này chỉ tổ phí thời gian."
Sắc mặt Trình Huyền lập tức thay đổi, đang muốn phản bác, Diệp Vịnh Tâm đã xoay đầu lại, cười híp mắt nhìn Đường Du:
"Hữu Hữu, chị chúc em mau chóng kết hôn cùng với cậu Chu nhé, ngàn lần vạn lần đừng để mọi người thất vọng."
Đường Du kiềm chế lại tính khí của Trình Huyền, cũng cười lạnh nhạt với cô ta: "Cảm ơn, cũng chúc cho cô cùng cái anh ngân hàng đầu tư đẹp trai kia sớm ngày tu thành chính quả, ha ha thật xin lỗi -------"
Bỗng dưng như nhớ ra chuyện gì, Đường Du lại cười gượng gạo xin lỗi:
“Tôi quên mất hai người chia tay rồi, nghe nói anh trai ngân hàng ngay cả du thuyền cũng sửa thành tên bạn gái mới rồi, anh ta đối xử tàn nhẫn như vậy với cô sao?”
Đây vốn là điểm chí mạng gần đây của Diệp Vịnh Tâm. Cạnh khóe người khác, nhưng bây giờ mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, lại không dám làm gì Đường Du.
Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể hung hăng liếc các cô một cái, rồi buồn bực rời đi.
Trình Huyền ở phía sau không nặng không nhẹ lên tiếng:
"Diêm dúa tôi nhận, còn đê tiện thì cô giữ lấy mà dùng, tôi giá nào cũng không đê tiện được bằng cô."
Diệp Vịnh Tâm dừng lại một chút, có thể nhìn ra đang cố sức kiềm chế bản thân, cuối cùng cũng không quay đầu, chịu đựng mà đi, trận đấu võ mồm cứ thế mà bại.
Đoạn nhạc đệm này, Đường Du và Trình Huyền không tránh khỏi bật cười. Cười một hồi, Đường Du kéo tay Trình Huyền, tức cảnh sinh tình:
"Nhiều năm nay vẫn là cậu bảo vệ mình, giúp mình đối phó người khác. Hôm nay rốt cuộc mình cũng làm vì cậu được một lần."
Khi còn bé là cha mẹ bảo vệ, sau khi biết Trình Huyền và Chu Khâm Nghiêu, nhiều năm như vậy, bất kể gặp chuyện gì, hai người họ, một người là người yêu, một người là bạn thân, đều nhất quyết bảo vệ cô không phải chịu bất kỳ tủi thân nào.
Đường Du đã sớm không phải là một chú chim hoàng yến được nuôi trong lồng son. Cô đang dần trưởng thành, nội tâm cũng dần trở nên kiên định mạnh mẽ, vẫn luôn muốn làm điều ngược lại, bảo vệ cho họ.
Trình Huyền cũng hết sức xúc động, gật đầu nhìn cô, chậm rãi nói:
"Đúng vậy, thỏ con nuôi lớn cũng sẽ có ngày cắn được người. Mẹ rất vui."
Đường Du: "..."
"Thật ra hôm nay mẹ mời con ăn cơm, chủ yếu là muốn hỏi...con cùng với tên họ Chu kia thực sự có ổn không? Gần đây tin gà tin vịt ngập trời, mẹ có hơi lo lắng."
Đường Du mím môi, bắt đầu im lặng không lên tiếng, sau đó mới tựa như vực dậy được quyết tâm, cười: "Đương nhiên là ổn. Bọn mình sắp kết hôn rồi."
"???"
Mới một giây trước, Trình Huyền còn đang lo lắng cho bạn nối khố của mình, giây tiếp theo lại được cho hay hai người sắp kết hôn, sự ngạc nhiên và mừng rỡ không thể kìm nén được:
"Thật không? Mẹ nó. Dâu phụ nhất định là mình đúng không? Sao cậu không nói sớm, dạo này mình cũng hơi mập ra... Aaaaaaaaaaa. Điên mất, ngày mai mình bắt đầu giảm cân. Kịp không?..."
Đứng ở cửa nhà hàng chờ Chu Khâm Nghiêu, Trình Huyền từ đầu đến cuối vẫn luôn ở bên cạnh rồi thay cô tính chuyện hôn lễ. Đường Du nghe câu vào câu không, thỉnh thoảng bị cô ấy chọc cười theo một tiếng.
Thật ra sau khi ra quyết định, gánh nặng trong lòng cô cũng nhẹ đi không ít, cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng.
Suy cho cùng, tiến không được mà lùi cũng không xong, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng tìm ra được câu trả lời trong ba ngày này.
Nếu không có Chu Khâm Nghiêu, mọi thứ đều là vô nghĩa.
Giống như Phương Lai nói, ở nhà cô vẫn có thể kéo đàn, kéo cho người cô yêu, kéo cho những đứa trẻ của họ nghe.
Đang lúc cười cười nói nói, Đường Du bỗng nhiên cảm nhận dạ dày hơi khó chịu, một cảm giác không diễn tả được dâng lên, cơn buồn nôn xộc đến.
Cô "ọe" một tiếng, lao đến thùng rác bên cạnh ói ra.
Trình Huyền vội vàng chạy theo sau lưng cô: "Cậu có sao không? Đừng dọa mình, không sao chứ?"
Đường Du khoát tay, một trận buồn nôn mới lại kéo đến, làm cô khó chịu đến không nói nên lời.
Trình Huyền vội vàng đi mua chai nước, cũng may sau khi Đường Du uống hai hớp, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ cũng trôi xuống.
"Không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem thử không?" Trình Huyền vẫn không yên tâm.
Đường Du lắc đầu: "Có thể ở Đức ba tháng ăn uống không theo quy luật, lúc nãy lại uống nước đá nên vậy thôi, không sao đâu."
Đang nói, xe Chu Khâm Nghiêu đã đến.
Sau khi Đường Du thấy, vội vàng nháy mắt với Trình Huyền: "Mình đi trước đây."
Trình Huyền gật đầu, đột nhiên lại gọi lớn: "Bảo anh Nghiêu mua cho cậu ít thuốc dạ dày."
Người đàn ông ngồi trong xe nghe thấy.
Đường Du vội vã băng qua đường, ngồi lên xe.
Sau khi cửa đóng lại, Chu Khâm Nghiêu cau mày, tay xoa lên chỗ dạ dày cô: "Sao vậy, dạ dày khó chịu à?"
Vốn tưởng khi gặp nhau Chu Khâm Nghiêu vẫn còn tỏ thái độ, nhưng động tác làm ấm lòng này của anh, trong nháy mắt đã làm cho tâm tư cố gắng bình tĩnh của cô sụp đổ.
Mũi hơi chua xót, cảm giác hối hận và tự trách dâng lên.
"Mấy ngày nay anh đi đâu, em tưởng anh không thèm quan tâm em nữa."
Chu Khâm Nghiêu đánh lái, sau đó cười khẽ một tiếng, véo má cô:
"Hơi bận một chút, đi làm một chuyện rất quan trọng, biết em phải biểu diễn nên cũng không quấy rầy em."
Đường Du cũng không hỏi anh làm chuyện gì, cảm giác buồn bực xông đến, cô lao vào lòng anh, ôm mãi không buông tay.
Chu Khâm Nghiêu bị động tác bất ngờ của cô làm cho giật mình, dừng một chút, sờ tóc cô trấn an, hỏi:
"Bây giờ em rảnh không, anh đưa em đến chỗ này."
-
Đường Du cứ tưởng Chu Khâm Nghiêu sẽ dẫn mình đến chỗ mới lạ nào, hóa ra lại là đưa cô về nhà.
Biệt thự trên hồ của nhà họ Chu.
Trước đây Đường Du đã đến vài lần, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm, chỉ vì cô cảm thấy nhà là một nơi vô cùng thiêng liêng, nhất định phải sau khi kết hôn mới có thể ở.
Chu Khâm Nghiêu dẫn cô đến phòng ngủ, Đường Du không biết trong giỏ của anh đang bán thuốc gì, nhưng lúc này cô cũng không muốn nghĩ nhiều đến thế, chỉ cần được ở cạnh anh là đủ.
Nơi nào không quan trọng.
Vào phòng ngủ, mở đèn lên, trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bày trí cũng không khác gì so với trước đây.
Đường Du tò mò hỏi: "Anh đưa em đến đây làm gì?"
Chu Khâm Nghiêu nắm tay cô, vuốt v3 bàn tay hồi lâu rồi mới nói:
"Mấy ngày nay anh cứ suy nghĩ, vì sao em lại lưỡng lự chuyện kết hôn. Anh mãi vẫn nghĩ không ra, đến cuối cùng anh nghĩ, có phải là em không yêu anh."
Đường Du sững sờ một chút, vội vã lắc đầu: "Không phải đâu, anh đừng nghĩ bậy, em yêu anh, rất rất yêu anh."
"Anh biết." Chu Khâm Nghiêu dùng ngón trỏ chặn lấy lời trên môi cô, "Cho nên anh vẫn suy nghĩ xe: vấn đề là ở đâu, lại làm cho em không có cảm giác an toàn... Cho đến hôm anh đến chỗ này ngắm cảnh, chợt nhớ lại, còn có việc anh hứa với em mà chưa làm."
Chu Khâm Nghiêu xoay người cô lại, mặt hướng về phía sân thượng: "Nhắm mắt lại đi."
Đường Du: "..."
Trong lòng cô trào dâng cảm giác mơ hồ, nhưng lúc này không kịp suy nghĩ, chỉ theo phản xạ mà nhắm mắt lại, bị người đàn ông từ từ dẫn về phía trước. Mấy giây sau thì dừng lại.
Cô nghe được tiếng kéo rèm cửa sổ và tiếng cửa kính mở ra.
"Mở mắt ra đi."
Đường Du mở mắt.
Quang cảnh phía trước rơi vào mắt làm cô sửng sốt thật lâu, không tin được mà trở nên ấp úng: "Anh..."
Sân thượng vốn trống trải rộng rãi, giờ đây phía bên phải có một vườn hoa nhỏ, bên trong có chừng mười chậu hoa Đường Du thích, nên cạnh có là một chiếc xích đu. Cạnh bên lại bày một bộ bàn ghế. Rất có cảm giác gia đình.
Phía bên trái cũng không trống. Trên sàn có một túp lều vải dành cho hai người cùng một chiếc kính thiên văn độ phóng đại cao.
Nóc lều trong suốt, có thể mở ra được, thực sự đặc biệt.
"Tách".
Chu Khâm Nghiêu tắt đèn.
Bóng tối tràn đến trên ban công, những ngọn đèn nhỏ trong đêm phát ra ánh sáng lấp lánh và ấm áp, từ căn lều vải đến chiếc xích đu, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của tổ ấm.
Chu Khâm Nghiêu nói: "Sau khi kết hôn, anh có thể cùng em ở đây ngắm sao, đẩy xích đu cho em, cùng em hóng gió, thưởng hoa, cùng em làm hết mọi chuyện em muốn."
Đường Du: "..."
Cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nhớ lại lần đầu cô đến thăm phòng ngủ của anh, đã từng thuận miệng nói: "Sân thượng trống không thế này, nếu có thể sắp xếp để ngắm sao ở đây thì tốt quá."
Lúc ấy cô cũng chỉ thuận miệng mà nói, không nghĩ anh lại nhớ rõ ràng như vậy.
Chu Khâm Nghiêu càng quan tâm, Đường Du lại càng cảm thấy áy náy.
Cô ôm lấy anh, trút hết ra những lời trong lòng:
"Thật xin lỗi, chẳng qua là em sợ. Trong sách đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Tình yêu thì không có nguyên tắc, nhưng hôn nhân lại đi kèm với trách nhiệm và ràng buộc. Em sợ một khi bước vào một mối quan hệ mới, em sẽ ít nhiều mất đi ------"
"Em sợ mất đi sự nghiệp, càng sợ hơn là mất đi anh."
Chu Khâm Nghiêu ngơ ngẩn, ban đầu anh không hiểu vấn đề giữa hai người, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu được mối bận tâm của Đường Du.
Truyền thống hôn nhân nhà quyền quý, phụ nữ đã gả vào cửa thì phần lớn sẽ mất đi sự nghiệp, nhất là loại công việc thường xuyên xuất đầu lộ diện trên sân khấu. Các cô ấy phần nhiều là nép mình trong nhà, sinh con đẻ cái, giúp chồng dạy con, trở thành hậu thuẫn của người đàn ông."
Nếu quả thực như vậy, chẳng qua chỉ là bước từ chiếc lồng mà Phương Lai dựng cho cô sang chiếc lồng của Chu Khâm Nghiêu mà thôi, cũng đều là trói buộc, bản chất không khác gì nhau.
Một khi việc này xảy ra, có lẽ họ sẽ vì quan điểm bất đồng mà nảy sinh cãi vã rồi đi đến kết quả, hoặc là từ bỏ người mình yêu, hoặc là từ bỏ đam mê với đàn cello.
Bất kể là lựa chọn nào, đều không phải là việc cô muốn.
Khó trách cô lại do dự và sợ hãi.
Chu Khâm Nghiêu rốt cuộc cũng hiểu rõ vấn đề giữa hai người, có chút bất lực mà lau nước mắt cho cô: "Em có biết anh thích nhất dáng vẻ lúc nào của em không?"
"Biết." Ánh mắt Đường Du hồng hồng, thút thít trả lời: "Trên giường."
"..."
Chu Khâm Nghiêu lúng túng hắng giọng ho.
Trước đây, đúng là anh từng đến lúc cảm xúc dâng trào rồi nói với cô như thế, nhưng thực ra không hẳn là vậy.
"Là lúc em kéo đàn." Anh ôm lấy vai cô, thừa nhận:
"Em không biết điệu bộ em kéo đàn trên sân khấu làm anh say mê đến cỡ nào đâu, nhưng anh muốn nói với em, đời này, trừ khi là tự em buông bỏ, còn thì, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ can thiệp vào sở thích và tự do của em."
Ánh mắt Đường Du ngập nước: "... Thật không?"
"Dĩ nhiên."
"Em muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn kéo đàn hay ngắm sao, muốn con hay không, cả cuộc đời trầm lắng hay ngông cuồng --------"
Chu Khâm Nghiêu dừng một chút, hôn cô:
"Ông xã đều ở bên em."