Kẹo Kim Cương

Chương 36: Graff Peacock Brooch - Hoa Hồng Đỏ Rực




Khó trách nụ hôn kia lại chân thật đến mức làm cô tỉnh dậy vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập rộn ràng mà nó mang đến.

Hóa ra... Chu Trạm hôn cô!

Đường Du lập tức cảm thấy một đợt xấu hổ tột cùng tràn ngập khắp cơ thể mình.

Sao cô có thể để chuyện này xảy ra với chính mình...

Về sau cô nên đối mặt với Chu Khâm Nghiêu như thế nào?

Tâm trạng rửa mặt cũng không còn, đóng cửa lại, tâm tư rối bời dựa vào sau cửa. Đường Du tức giận rất lâu, cô giận bản thân mình, càng giận hơn là Chu Trạm nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Cô phẫn nộ không thể kìm lại được, tìm điện thoại rồi bấm số Chu Trạm.

Sau khi nhấn gọi đổ chuông hai lần, cúp máy.

Tốt lắm, làm chuyện trái với lương tâm, đến bây giờ còn không dám nghe điện thoại.

Lửa giận trên đầu Đường Du bốc lên ngùn ngụt, gửi cho anh ta một chuỗi lời lẽ sặc mùi thuốc súng:

[Thừa dịp lúc tôi say rượu hôn tôi, tưởng tôi tỉnh dậy không biết gì sao? Đồ bỉ ổi, đồ đạo đức giả, đừng để tôi gặp lại anh!]

Sau khi gõ xong một hơi thì nhanh chóng gửi đi, không do dự chút nào.

Sau khi làm xong tất cả những việc này Đường Du cũng ngây người ra.

Trước đây cô không bao giờ quyết đoán như vậy, khi đó cô tưởng rằng Chu Khâm Nghiêu sờ mông mình, không dám nói lời nào, chỉ dám len lén in một tờ giấy lớn rồi đi theo anh.

Sông có lúc, người có khúc, thời gian thực sự có thể thay đổi một con người.

Song Đường Du vẫn cảm thấy rằng sự xuất hiện của Chu Khâm Nghiêu đã thay đổi cô, chính anh đã dạy cho cô về kiên định và dũng cảm.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô gái nhỏ sinh ra cảm giác áy náy tột cùng.

Có lẽ bởi vì tối qua là ngày Lễ tình nhân, nên sau khi nghe Trình Huyền nói rất nhiều chuyện buồn trong quán bar, cô cũng không khỏi nhớ đến Chu Khâm Nghiêu, nhất thời thương cảm mà uống mấy ly rượu, lại nhận nhầm người đàn ông không quen biết thành người mà mình nhung nhớ đã lâu.

Những tưởng ngày nghĩ đêm mơ, tiếc là kẻ phiền nhiễu kia lại hành động như giấc mơ của cô.

Mộng đẹp biến thành ác mộng, Đường Du vô cùng chán nản.

Dựa vào cửa hồi lâu, cô mới ủ rũ mà đi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi cửa.

Phương Lai đang ăn sáng ở dưới lầu, thấy cô đi xuống, vờ như không có chuyện gì hỏi:

"Mẹ nghe nói đêm qua là Chu Trạm đưa con về?"

Đường Du vừa nghe đến cái tên này đã cảm thấy chán ghét: "Mẹ, mẹ đừng nhắc đến anh ta, được không?"

Phương Lai sửng sốt, đặt dao nĩa xuống, không hiểu sao lại bật cười, "Con làm sao thế?"

Sáng sớm Phương Lai rời giường nghe người giúp việc trong nhà nói chuyện xảy ra tối hôm qua, còn tưởng rằng do hai người trẻ tuổi kìm lòng không đặng mà gặp nhau, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Đường Du, có vẻ như không giống như những gì bà đã nghĩ.

Đường Du suy sụp che mặt lại: "Đừng nói nữa, con không muốn nhắc tới người này, anh ta là kẻ cuồng theo dõi, bi3n thái."

Phương Lai: "..."

Nhịn không được cười thành tiếng.

Đường Du bất mãn nhìn sang: "Mẹ, mẹ cười cái gì?"

Phương Lai không nhanh không chậm mà ăn sáng: "Mẹ cười con... Sau khi nhìn thấy người thật của cậu ta, con nhất định sẽ không nói như vậy."

Đường Du sớm biết Chu Trạm là cậu ấm cao quý trong miệng mẹ mình trước đây, kỳ tài kim cương, bà nhìn anh ta qua lớp filter là chuyện bình thường.

Nhưng cô không thích, cũng không muốn.

Chẳng thèm để ý mà bĩu môi: "Không ăn đâu, con về trường đây."

Trước khi đi, Phương Lai chợt nhớ ra điều gì đó, gọi cô lại hỏi: "Đúng rồi, buổi biểu diễn của khoa con chừng nào thì bắt đầu?"

Khoa Nhạc giao hưởng của Học viện Nghệ thuật Hải Thành mỗi năm đều có một buổi biểu diễn, sẽ mời các dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng trong và ngoài nước đến biểu diễn chung với sinh viên, đây được coi như một thông lệ, cũng là một bữa tiệc thính giác cho toàn trường.

Đường Du nói: "Con nghe nói hội sinh viên vẫn đang mời nhà tài trợ, có thể tổ chức vào tháng 5, sao vậy, mẹ muốn đến ạ?"

Đây là lần biểu diễn đầu tiên của Đường Du, cô đã được chọn làm một trong năm người đàn cello, đối với sinh viên năm nhất đó là vinh dự lớn lao và cũng là sự khẳng định về tính chuyên nghiệp.

Phương Lai xem lịch trình: "Thật không may, tháng 5 có thể mẹ sẽ đến Hong Kong để đàm phán."

Đường Du: "..."

Quay người, đóng cửa.

Sau bữa sáng, Phương Lai đến tòa nhà của tập đoàn Chu thị để nghe báo cáo hàng tháng, thương hiệu mới phát triển rất mạnh mẽ thịnh vượng, tất cả các số liệu đều tăng cao so với cùng kỳ. Sau khi cuộc họp kết thúc, hiếm khi Phương Lai và Chu Khâm Nghiêu có cơ hội gặp mặt nhau.

Trước đây hai người đều bận, rất nhiều chuyện đều là gọi điện thoại, bây giờ ở cùng nhau không tránh khỏi nói đến chuyện của Đường Du.

Phương Lai trêu chọc anh: "Tối hôm qua đưa Hữu Hữu về nhà cũng không để lộ bản thân. Cậu còn lý trí hơn so với tôi nghĩ một chút."

Chu Khâm Nghiêu: "..."

Thực ra, cháu cmn chứ không lý trí chút nào.

Lúc này Chu Khâm Nghiêu một chút cũng không thể cười nổi.

Trước cuộc họp vừa rồi anh đang lên tiếng phân tích số liệu đầu mục thì điện thoại reo, anh vô thức cúp máy, về sau mới nhận ra đó là Đường Du gọi tới.

Ngay sau đó, anh lập tức nhận được một tin nhắn oanh tạc từ cô gái nhỏ.

Chu Khâm Nghiêu đang họp nhìn thấy những lời đó, vẻ mặt đầy bất lực không biết làm thế nào.

Cô gái này, làm sao uống say rồi mà vẫn có thể nhớ rõ chuyện tối hôm qua.

Bị coi là bi3n thái, Chu Khâm Nghiêu vừa tức vừa buồn cười.

Lại muốn được một lần nữa tham luyến hương vị trên môi cô.

“Nhìn theo chiều hướng cuộc họp hôm nay, không đến hai ba tháng nữa công ty sẽ có lãi.” Lúc này Phương Lai ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Cậu quả nhiên không làm tôi thất vọng.”

Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh lại, khiêm tốn cười: "Cảm ơn bác gái đã giúp đỡ."

"Tôi châm dầu cho cậu, cậu phải tự mình di chuyển chạy đi mới được."

Phương Lai chậm rãi lấy ra một bản kế hoạch từ trong túi xách mà thư ký giúp bà tìm đến: "Đừng nói là bác gái không có nhân tình, trường học Hữu Hữu đang gọi tài trợ cho buổi hòa nhạc, tuy hoạt động nhỏ của trường học thế này không đáng để mặt mũi lớn của cậu đến, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ cần dùng đấy."

Chu Khâm Nghiêu nhận lấy, sau khi nhìn thấy ngày tháng bên dưới, anh lập tức hiểu được ý của Phương Lai.

Đây là anh cuối cùng đã nhận được sự đồng ý, phóng thích anh "ra tù".

Chu Khâm Nghiêu cong môi cười khẽ: "Cảm ơn bác gái."

Phương Lai chậm rãi rời đi: "Về sau vẫn còn xem xét cậu đấy."

-

Đã có hy vọng thì thời gian cũng trôi nhanh hơn, ngày gặp Đường Du ngày càng gần, công việc của Chu Khâm Nghiêu ngày càng bận rộn.

Nhưng dù bận rộn đến đâu thì lịch trình ngày 7 tháng 5 vẫn được đánh dấu từ sớm.

Ngày hôm đó, Chu Khâm Nghiêu chỉ có một công việc phải hoàn thành - [Gặp cô ấy]

Thời gian trôi nhanh như gió thổi, rõ ràng vừa qua mùa xuân, nhưng Hải Thành đã nhanh chóng nóng lên, tháng 5 đã ngửi thấy được hương vị của mùa hè rồi.

Khoa Nhạc giao hưởng của Học viện Nghệ thuật Hải Thành gần đây đang bận rộn với buổi hòa nhạc. Lần này bộ phận truyền thông của khoa đã thu hút được một khoản tài trợ lớn, sự kiện được tổ chức hoành tráng hơn mọi lần trước đây, khiến cho sinh viên các trường khác đều hỏi xem có vé không để có thể đến nhìn qua.

Mà Đường Du với tư cách là một trong những người chơi đàn cello, cũng gần một ngày trước buổi biểu diễn mới biết được rằng, nhà tài trợ của sự kiện này hóa ra là trang sức [YOU] của nhà họ Chu.

Theo như hợp đồng quảng cáo với nhà tài trợ, quảng cáo xung quanh khu vực sân khấu biểu diễn đều được dán áp phích thương hiệu.

Lần này slogan tuyên truyền trên áp phích đã thay đổi thành câu:

[YOU là quý giá nhất]

“Mình nhìn thoáng qua đã nổi hết da gà.” Trình Huyền quay lại nói với Đường Du: “Có cảm giác như Chu Trạm đang tỏ tình với cậu qua không trung.”

Khi biết được tin này cả người Đường Du cũng không được thoải mái lắm.

“Không có khả năng.” Đường Du trả lời như đinh đóng cột: “Anh ấy không phải người như vậy.”

"Nhưng mẹ của cậu..."

"Đúng vậy, mẹ mình có thể làm những gì cậu nói, nhưng anh ấy sẽ không đồng ý."

Nói xong, Đường Du nhìn cây đàn cello của mình, khẽ thì thào: "Anh ấy còn nói sẽ tặng mình một cây đàn cello nạm kim cương."

Trình Huyền: "..."

Cũng không biết Đường Du đang lừa mình dối người, hay vẫn là do cô ấy không tin vào tình yêu, có người đàn ông tốt như vậy.

Bầu không khí rơi vào im lặng, Trình Huyền có chút cô đơn, tự hỏi mình đang nghĩ gì.

Lúc này Đường Du mới chú ý tới ánh mắt của cô ấy, hỏi: "Mà này, cậu và Tưởng Định..."

Trình Huyền vẻ mặt cứng đờ, miễn cường cười trừ ba phần: "Không có việc gì, chia tay rồi."

Đường Du: "??"

Trước đây Đường Du vẫn muốn hỏi nhưng Trình Huyền luôn lảng tránh vấn đề này. Cô ấy chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện giữa mình và Tưởng Định, bắt đầu từ khi nào và kết thúc ra sao, Đường Du cùng không hề biết.

Kết quả như hiện tại không hiểu sao vẫn khiến Đường Du cảm thấy có chút áy náy với Trình Huyền, bất kể nói thế nào thì ngay từ đầu cũng là cô giới thiệu họ quen biết nhau.

"Huyền, cậu có ổn không? Nếu cậu không vui nhất định phải nói cho mình biết."

“Được.” Trình Huyền hất tung mái tóc dài của cô ấy: “Cậu biết không mình lại tiếp tục quay một quảng cáo khác, lần này hợp tác với anh trai nhỏ đang nổi Kim Dương đó, không khéo còn có thể phát triển thành mối tình mới, mình cũng không thể treo cổ trên một thân cây mãi được.”

"..."

Đường Du có thể nhìn ra được khi Trình Huyền nói ra những lời này, cô ấy đang cố tỏ vẻ như mình không sao cả.

Cô và Trình Huyền thực sự là hai kiểu người, một người ngoài mềm trong cứng, một người giống như sói xoè đuôi*, thật ra bên trong rất mong manh, cũng không mạnh mẽ chút nào.

*Sói xoè đuôi (sói đuôi to) là phần tiếp theo của một số câu nói ngụ ngôn, chẳng hạn như "cóc ngậm lông gà trong Chân Tử Đan - giả làm sói đuôi lớn" của Trung Quốc. Được dùng để chế nhạo tư thế của một người.

Điểm giống nhau duy nhất là cả hai cô gái đều trọng tình cảm.

Đường Du kéo tay Trình Huyền: "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mình cũng sẽ ở bên cạnh cậu."

“Mình cũng vậy.” Trình Huyền cũng nắm lấy tay cô: “Mình tin rằng anh Nghiêu sẽ sớm trở lại.”

"Ừm."

- --

Đầu mùa hè, đúng hẹn lại lên, thời gian thoi đưa đã đến ngày diễn ra buổi hòa nhạc.

Buổi hòa nhạc được tổ chức ở trung tâm của Cung văn hóa lớn nhất Hải Thành, từng là nơi tổ chức buổi hòa nhạc của một nghệ sĩ biểu diễn hạng nhất quốc gia, bất kể xét về về quy mô hay mức độ ấn tượng thì đều có thể xếp hàng top tại Hải Thành.

Lần này nhà trường mời dàn nhạc giao hưởng New Zealand cùng kết hợp với khoa Nhạc giao hưởng của Học viện Nghệ thuật Hải Thành để tổ chức buổi hòa nhạc. Ở hiện trường ngoài vị trí dành cho nhà tài trợ, hiệu trưởng Học viện Nghệ thuật Hải Thành, ngoài ra còn có các giáo viên chủ nhiệm khác. Tất cả vé mời có một nửa đã được lấy tự động thông qua các kênh truyền thông của trường, còn một nửa thì bán ra ngoài.

Vì có người thông báo trước rằng thái tử nhà họ Chu chưa bao giờ lộ diện trước công chúng sẽ xuất hiện, nên vé của buổi biểu diễn này được tranh nhau mua ngay khi vừa phát hành.

Trong một năm qua Chu Trạm bản lĩnh vô cùng, chưa kể đến việc kéo một công ty đang trên bờ vực phá sản trở lại, anh còn thành công sáng lập một thương hiệu mới, người đàn ông như vậy nhất định sẽ mang theo sắc thái truyền kỳ.

Vì vậy, ai cũng muốn nhìn thấy gương mặt thật của thái tử nhà họ Chu, liệu có thực sự lạnh lùng cao quý, không ai bì nổi như bài báo đã viết hay không.

Bảy giờ tối, cách nửa tiếng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, khán giả đã chật kín khán đài.

Đường Du đang chuẩn bị trang điểm ở phía sau sân khấu, nghe thấy tiếng thì thầm của bạn cùng lớp bên cạnh:

"Chu Trạm đến rồi hả?"

"Không biết nữa, mình vừa đi xem, ghế ở hàng đầu dành cho khách quý còn chưa đầy, có lẽ còn chưa tới."

"Phấn khích quá đi, mình muốn xem anh ấy có thực sự đẹp trai như vậy hay không."

"... Mình cũng vậy, mình cũng vậy!"

Một đám nữ sinh vây quanh bàn tán sôi nổi, có người đi tới hỏi Đường Du đang không hề góp chuyện:

"Đường Du, cậu không tò mò sao?"

Đường Du nhẹ giọng nói: "Không tò mò."

Cô đã bị nếm thử vài chiêu trò của tên bi3n thái kia, không những không tò mò mà còn rất chán ghét.

Quả nhiên, người càng có bối cảnh bí ẩn thì càng được nhiều nữ sinh yêu thích, xung quanh cô... Các bạn học như bị trúng tà, rõ ràng là một buổi hòa nhạc giao lưu chuyên nghiệp, nhưng giờ đây lại trở thành lễ hội cuồng nhiệt để ngắm nhìn thái tử nhà họ Chu.

Tất cả mọi người đều đưa ra những suy đoán khác nhau, chỉ có Đường Du là im như gà.

Đúng lúc này, có người từ trước khán đài chạy tới, vừa chạy vừa vui mừng nói: "Tới rồi! Tới rồi! Chu Trạm đến rồi! Trời ạ! Mình sắp phát điên mất! Đẹp trai quá!"

Sau tiếng rầm rầm, cả đám nữ sinh đang trang điểm trước bàn sau hậu trường kéo nhau đứng lên, vọt tới góc nhỏ bên trong sân khấu ló đầu nhìn ra ngoài, người đàn ông cả người đều toát lên sự kiêu ngạo ngồi vào chỗ đã được sắp xếp trước khán đài.

Tiếp theo, đám đông đồng thanh thốt lên tiếng cảm thán: "Chết tiệt… đẹp trai quá đi..."

Đường Du lúc này giống như sự tồn tại xa lạ, ngoảnh mặt làm thinh nhìn một đám bạn học phát cuồng vì Chu Trạm.

Thật ra cô cũng chưa thực sự nhìn thấy Chu Trạm trông như thế nào, nhưng cho dù anh ta đẹp trai đến mức trời đất không tha thì cũng không thể thay đổi việc anh ta đã làm với cô... những hành vi cố chấp bi3n thái.

Không gì có thể thay đổi trái tim kiên định của cô đối với Chu Khâm Nghiêu.

Cô giáo đi vào giục làm công tác chuẩn bị cuối cùng, Đường Du đang định đứng dậy thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Chu Trạm.

Một câu rất đơn giản ---

[Biểu diễn suôn sẻ.]

Lúc này Đường Du mới nhận ra, sau sự việc lần trước cô còn chưa đưa anh ta vào danh sách đen, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nếu như Trình Huyền nói là thật, Chu Trạm vì cô nên mới bỏ tiền đến thưởng thức ở một buổi hoà nhạc quy mô nhỏ như vậy…

Biết đâu là Chu Trạm có hiểu lầm đối với hành vi vô ý thức sau khi say rượu của cô lần trước?

Đường Du trầm tư một hồi, nhận ra không thể ù ù cạc cạc như vậy được nữa.

Cô nhất định phải tìm Chu Trạm nói rõ một chút, gặp mặt nói chuyện rõ ràng.

Cô không thích anh ta, bọn họ là không thể nào.

Lúc này, giáo viên thông báo cho tất cả mọi người lên sân khấu, Đường Du ổn định lại tâm trạng, gửi cho anh ta một tin nhắn:

[Kết thúc anh khoan hãy đi, tôi có lời muốn nói với anh.]

Gửi xong, cô vội vàng cất điện thoại đi theo đoàn người lên sân khấu.

Buổi hòa nhạc lần này là do Học viện Nghệ thuật Hải Thành và dàn nhạc giao hưởng New Zealand hợp tác hoàn thành, tổng cộng có tám tác phẩm cổ điển.

Vị trí của Đường Du là ở hàng ghế đầu bên phải, bên cạnh cây đàn cello và kèn clarinet.

Khi ngồi xuống, cô vô thức nhìn xuống sân khấu.

Nhưng đèn trong hội trường đã tắt, khuôn mặt những người ngồi phía dưới đều mờ mịt mơ hồ, cô không nhìn rõ lắm, cũng không muốn mất phong thái trên sân khấu, cố sức đi tìm một người mình chưa từng gặp qua, cũng không hề có hứng thú làm vậy.

Quên đi, mọi việc đều đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc đã.

Mang suy nghĩ như thế, Đường Du đặt hết tâm huyết trên sân khấu, tất cả những ý nghĩ khác đợi sau khi biểu diễn xong.

Tóc của cô đã dài thật dài, mềm mại yên tĩnh buông xõa ra sau lưng, cơ thể cô thỉnh thoảng nghiêng về phía trước theo của động tác cánh cung, đường cong cần cổ thon dài hoàn mỹ, váy lễ phục màu đen đồng bộ khiến cho làn da nõn nà của cô càng thêm trắng sáng.

Đêm nay, cô so với quá khứ càng thêm... trưởng thành, mềm mại, tươi đẹp vô ngần.

Dưới khán đài Chu Khâm Nghiêu tập trung vào Đường Du trên sân khấu, ánh mắt hoàn toàn hướng về phía cô. Mỗi động tác của cô, mỗi nốt thăng trầm của cô đều lấp đầy tầm nhìn của người đàn ông.

Không có người thứ hai trong mắt anh.

Những nữ sinh khác lại không hiểu thực tế này chút nào.

Các cô đang dốc sức thể hiện bản thân, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của vị thái tử có tố chất ưu tú này, từ đó trèo cao có được tình yêu giàu sang.

Bản nhạc có âm thanh du dương, tựa như ảo mộng. Sau khi kết thúc một giờ biểu diễn, người chỉ huy dẫn đầu toàn nhóm chào cảm ơn, tất cả các đèn dưới sân khấu đều được bật sáng.

Âm thầm mang đi hết những tăm tối lúc trước.

Đường Du đi theo cùng, hơi cúi người cảm ơn, nhưng ngay tại khoảnh khắc lúc cô vừa đứng dậy, tầm mắt của cô lại vội vã chẳng kịp chuẩn bị mà đối mặt với bóng hình người ngồi ở hàng đầu tiên dưới sân khấu

Nụ cười của cô chợt cứng đờ bên khoé miệng.

Hóa ra đó là gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong…

Người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh cười nhẹ, cũng bình thản vỗ tay như những người khác.

Trong vẻ đẹp trai quen thuộc lại thêm vẻ lạnh lùng xa lạ, kiêu ngạo sang quý.

Bức ảnh này giống như bị ngăn cách bởi một bộ lọc mơ ảo, không hề chân thật chút nào.

Cả người Đường Du ngơ ngác.

Cô quên cười, cũng quên phản ứng, quên tất cả những động tác phải làm trong lúc này.

Khi các bạn bên cạnh nhắc nhở, cô mới phản ứng lại, vội vàng làm theo những bước cảm ơn khác.

Cảm ơn xong hết thảy, cô vội vàng xoay người nhìn vị trí vừa rồi, muốn xác nhận lại lần nữa, nhưng chỉ nhìn thấy một bức tranh hé mở.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen tuyền thẳng thớm tinh tươm, thân hình cao lớn, đi ra từ trong đám đông bao vây.

Ngay cả bóng lưng cũng mang theo khí chất mạnh mẽ.

Đường Du nghiêm túc dụi mắt lại một lần này nữa.

Trong lòng âm thầm tự nhủ: Chắc là mình bị hoa mắt rồi, mình thấy gì đây, không phải bị điên rồi chứ...

Cô ngây người theo các bạn cùng lớp đi xuống sân khấu.

Vừa bước vào hậu trường, một người bạn cùng lớp đã hét lên kinh ngạc - "F*ck, hoa của ai đây?!"

Trong lòng Đường Du mách bảo, không hiểu sao cảm thấy chuyện này ắt hẳn có liên quan đến Chu Trạm.

Bình thường cô không thích tụ tập cùng mọi người chú ý đến những lời bàn tán rôm rả, nhưng lúc này lại hết lần này đến lần khác cô vội vàng bước ra khỏi đám đông tiến lên nhìn.

Trên bàn trang điểm, có một bó hoa hồng cực lớn.

Được bọc trong giấy sa tanh đen quý phái, hoa hồng rực rỡ được cắm chung với những bông hoa baby mộc mạc.

Dùng những gam màu đơn giản nhất, tôn lên hương vị gợi cảm nhất.

Tất cả những người bên cạnh cô đều vây đến xung quanh để xem:

"Hoa này ai đưa tới?! Mình khóc đây, đẹp quá đi mất."

"Không phải là Chu Trạm chứ?"

"Mình từ chối hiểu! Nếu là thật thì mình ghen tỵ chết mất thôi... Vậy là ai đây, có thiệp không?"

Đường Du im lặng không nói gì, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh hoa, nghe các bạn cùng lớp nhắc tới, cô nhanh chóng hướng mắt nhìn bó hoa, phát hiện trong giấy gói đúng là có một tấm thiệp.

Trên mặt thiệp có thể thấy dòng chữ mờ mờ: [To You]

Đường Du: "..."

Cô không muốn ngày mai mình trở thành nhân vật trong mấy chủ đề hot hit của trường.

Nhân lúc những người xung quanh còn chưa chú ý đến đây, cô lén lút rút tấm thiệp ra nắm trong tay, giả vờ đi thay quần áo rồi trốn vào phòng thay đồ.

Sau khi đóng cửa, trái tim cô gái nhỏ đập liên hồi.

Từ từ mở tấm thiệp ra, một dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn——

[Đêm nay em rất đẹp.



Chữ ký đúng là Chu Trạm.

Nhịp tim của Đường Du đột nhiên có chút không ổn định.

Dựa vào gương trong phòng thay đồ, phát hiện mặt mình đang đỏ ửng.

Có lẽ là bởi vì Chu Khâm Nghiêu cũng từng nói như vậy với mình, trong vô hình dường như mỗi lần cô gái nhỏ bị trêu chọc đều giống như nhau, suy nghĩ có chút rối rắm.

Cô lắc lắc đầu, cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra vài phút trước--

Đúng vậy, hình như vừa rồi cô đã nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu, nhưng nhìn thoáng qua từ phía xa cô cũng không chắc lắm.

Khí chất của người đàn ông dưới khán giả quá mạnh mẽ, hoàn toàn khác với người đàn ông tính tình phóng khoáng, vô dục vô cầu trong quá khứ mà cô từng biết.

Hơn nữa tất cả mọi người đều nói rằng hoàng tử vương quốc kim cương Chu Trạm đang ngồi trên khán đài.

Đường Du xoay người dựa vào tường, nhắm mắt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại một chút.

Hẳn là gần đây nhìn luyện tập quá vất vả, không nghỉ ngơi đủ nên sinh ra ảo giác, cộng thêm ngày hay nghĩ nên mới có thể nhìn ai cũng sẽ thấy giống Chu Khâm Nghiêu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại cũng theo đó vang lên một tiếng ting.

Là Chu Trạm trả lời: [Anh chưa đi, đang đợi em.]

Đường Du rủ mắt xuống, nghĩ đến bó hoa hồng nóng phỏng tay ở bên ngoài.

Thôi, cũng nên đối mặt với người này, nói rõ ràng với anh ta.

Cô nhấn ngón tay lên màn hình--

[Vâng, tới đây.]

- -----

◆ Graff Peacock Brooch: Trong thế giới kim cương, không có gì mạnh hơn Graff. Chiếc trâm con công đắt tiền do công ty có trụ sở tại London này tạo ra có giá trị hơn cả một chiếc máy bay tư nhân, được khảm hơn 1.000 viên đá quý (chính xác là 1.305 viên), nặng 120,81 carat và trị giá 100 triệu đô la Mỹ.