Kẹo Kim Cương

Chương 19-1: Ngôi sao châu Phi [1804 chữ]






Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.


Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.


Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.


---------------------------------------------------------------------------------


Edit: Yu610


Chu Khâm Nghiêu nhập vai rất nhanh, rất tự nhiên chuyển từ bản thân anh sang thân phận Tạ Thừa.


Đường Du đành phải cắn răng phối hợp với anh hoàn thành màn diễn này.


Trong xe bảo mẫu, Phương Lai rất hài lòng với thái độ của hai người, sau khi chờ Chu Khâm Nghiêu xuống xe, Đường Du mới hỏi Phương Lai:


"Mẹ, sao mẹ về mà không báo cho con biết?"


Phương Lai cười tủm tỉm nói: "Nói cho con biết thì có thể nhìn thấy con và Tạ Thừa nữa không? Hữu Hữu, sau này nhưng chuyện như vậy con có thể nói với mẹ. Mẹ không phải người không phân rõ phải trái."


Đường Du: "......"


Đó là vì mẹ hiểu lầm Chu Khâm Nghiêu là Tạ Thừa nên mới "phân rõ phải trái" như vậy.


Việc đã đến nước này, Đường Du đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ chuyển đề tài, hỏi Phương Lai:


"Gần đây mẹ có bận không? Sao lại hôm nay lại có thời gian về ạ?"


"Tất nhiên là bận." Phương Lai lấy ra từ trong túi một tập tài liệu: "Gần đây chúng ta đang hợp tác cùng MOON thiết kế ra rất nhiều kiểu dáng mới, con xem thử có thích món nào không? Mai mẹ sẽ đi, nhưng con yên tâm, cuối tuần MOON sẽ tới thành phố C tổ chức mọt buổi ra mắt bộ sưu tập trang sức mới, tiện thể mẹ có thể ở nhà một thời gian."


"......."


Đường Du cầm lấy tập tài liệu, lơ đãng nhìn những thiết kế bên trong, không nói lời nào.


Bỗng nhiên Phương Lai hỏi cô: "Con có hảo cảm với Tạ


Thừa đúng không?"


Đường Du giật mình khựng lại, người này không phải người ấy, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.


Phương Lai thấy biểu cảm của cô, trong lòng đã có tính toán nên cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ cười nhạt: "Được rồi, mẹ biết rồi, dù sao con cũng nghe lời mẹ, bây giờ con tập trung vào việc học trước. Sau khi tốt nghiệp, con muốn làm gì mẹ sẽ không can thiệp nữa."


Đường Du còn tưởng mình nghe nhầm, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: "Sau khi tốt nghiệp mẹ sẽ không quản con nữa ạ?"


"Đương nhiên." Phương Lai ôm cô vào lòng: "Đến lúc đó nhất định sẽ có một người đàn ông tốt nhất thế giới thay mẹ chăm sóc con, bảo vệ con."


Trước kia Đường Du chưa bao giờ nghe thấy Phương Lai nói những lời này.


Cô yên lặng một lúc, trái tim đột nhiên cảm nhận được một chút tươi sáng và hy vọng.


Có lẽ sẽ có một ngày, cô có thể tự do lựa chọn người mình thích cùng nhau trải qua một đời.


"Vâng, con nghe lời mẹ, nhưng mà.....chuyện của con và Tạ Thừa." Đường Du nghĩ tới đây vẫn sợ bị lộ, đành nói với Phương Lai: "Mẹ đừng nói với bất kỳ ai được không ạ? Con không muốn người khác biết chuyện này."


Đường Du rất ít khi tự nguyện chia sẻ bí mật của mình với mẹ, thấy ngữ khí thỉnh cầu trong lời nói của con gái, ngược lại Phương Lai có cảm giác mình và con gái giống như hai người bạn, có thêm khá nhiều sự thân mật.


Trong lòng bà vui mừng, lập tức đồng ý: "Được"


Ngày hôm sau Phương Lai liền lên máy bay trở về thành phố Hải, cứ như vậy Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đã trốn thoát dưới mắt bà một cách ngoạn mục.


Sau này Đường Du mới biết được, hôm đó có bạn học trong lớp nói cô và Tạ Thừa đã về cùng nhau, cho nên mới có sự hiểu lầm này.


Có đôi khi, cuộc sống còn kịch tính hơn cả phim truyền hình.


Đường Du không phải là người có lòng tham, nếu chuyện này có thể vượt qua bình an, cô cũng không còn yêu cầu gì xa vời, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy, tan biến như bột phấn, nhưng không ngờ ____


Chu Khâm Nghiêu lại dùng khả năng của mình để biến nó thành sự thật.


Ngày hôm sau tan học, Đường Du vừa về nhà đã thấy có người bấm chuông cửa.


Dì Dung đi ra mở cửa, lát sau bà đi vào, theo sau là một nam sinh mặc đồng phục.


Đường Du lơ đãng ngẩng đầu nhìn, liếc mắt qua, đột nhiên trợn mắt nhìn:


"Anh....."


Không ngờ Chu Khâm Nghiêu lại mặc đồng phục đến đây....


Xem ra đã được Trình Huyền hỗ trợ, nhưng dáng người anh rất cao, chiều dài đồng phục không đủ, mặc trên người anh chỉ giống được chín phần.


Không biết anh còn tìm ở đâu được một cặp kính gọng vàng, nhìn vô cùng hào hoa phong nhã.


Ngụy trang học sinh thật sự rất có tâm.


Đường Du quan sát anh một lúc lâu, kinh ngạc đến mức quên mở miệng.


"Tiểu thư, cậu ấy nói cậu ấy là Tạ Thừa thiếu gia, đến đây dạy kèm môn toán cho cô." Dì Dung chỉ vào sofa: "Tạ Thừa thiếu gia cứ ngồi thoải mái."


"Cảm ơn."


Chu Khâm Nghiêu từ từ ngồi xuống trong ánh mắt ngây như phỗng của Đường Du.


Dì Dung rót cho anh một cốc nước, nhưng không rời khỏi ngay.


Bà giả bộ lau bàn, tiện thể âm thầm đánh giá Chu Khâm Nghiêu.


Chu Khâm Nghiêu đã nhận ra dì Dung đang âm thầm quan sát mình, đột nhiên hỏi: "Dì ơi, cháu đẹp trai không?"


Dì Dung bỗng nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống bàn trà, chột dạ dời tầm mắt: "Hả?"


"Nếu không phải tại sao gì cứ nhìn cháu vậy?"


Không ngờ bị lộ dì Dung xấu hổ cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Cảm ơn thiếu gia, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu đó rồi."


Tất nhiên Chu Khâm Nghiêu biết dì Dung đã từng gặp mình.


Lần đó anh lái xe máy chở Đường Du về, đã từng chạm mặt dì Dung, nhưng lúc đó anh đang đội mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.


Cho nên hôm nay anh mới đeo cặp kính gọng vàng này để che đi.


Khóe môi Chu Khâm Nghiêu hơi cong lên, có ý khuấy nước cho thêm đục (1): "Dì không nhớ rõ cũng không sao, hôm khai giảng dì đưa Đường Du đến báo danh, đúng là chúng ta đã từng gặp."


Dì Dung: "........."


Có chuyện này à?


Nghe Chu Khâm Nghiêu nói vậy, dì Dung hơi nghi ngờ đứng lên, tuy nói đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng cũng không chắc chắn lắm.


Nhưng bây giờ, Tạ Thừa là bạn học của Đường Du, lại còn là người Phương Lai cho phép vào cửa, nếu mình cảm thấy quen, có lẽ thật sự đã từng gặp qua khi đi báo danh.


Dì Dung ngại ngùng cười: "Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, vậy hai đứa học đi, cần gì thì thì gọi dì."


Đường Du đã bị dọa đến mức chảy đầy mồ hôi lạnh, thấy dì Dung đã bị lừa, lập tức kéo tay Chu Khâm Nghiêu chạy lên tầng 2: "Chúng ta đi làm bài tập."


Tầng 2, Đường Du kéo người đàn ông vào phòng, vội vàng đóng cửa lại, sợ đến tim vọt khỏi lồng ngực:


"Anh đến đây thật à?"


Chu Khâm Nghiêu cất kính, cởi áo khoác, từ dáng vẻ chàng trai thanh xuân trở thành dáng vẻ một người đàn ông lười nhác, văn nhã bại hoại:


"Mẹ em đã đồng ý cho tôi đến, sao tôi lại không đến?"


Anh chậm rãi tới gần Đường Du, nâng tay chống lên cánh cửa, giọng nói trầm xuống, cúi đầu nói: "Tôi muốn gặp em, thì tôi tới thôi."


Đường Du không chịu nổi sự trêu chọc này, vành tai cô đỏ bừng.


Thử lấy tay đẩy anh: "Anh vẫn nên đi về đi, anh vốn không phải Tạ Thừa, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện."


Chu Khâm Nghiêu cười bất cần: "Chỉ là một cái tên, nếu em thích, sau này tôi sẽ đổi tên thành Tạ Thừa."


"?" Đường Du không hiểu nổi anh: "Nhưng rõ ràng anh tên là Chu Khâm Nghiêu mà."


Đáy mắt Chu Khâm Nghiêu hơi lóe lên, dừng một chút, cười nhạt nhìn cô:


"Em cho rằng tôi là Chu Khâm Nghiêu à?"


Lời nói của anh khiến Đường Du nhất thời nghẹn lời, hơi mơ màng.


Cô nhìn anh: "Có ý gì?"


Sau một lúc lâu, người đàn ông thản nhiên nói: "Chỉ đùa chút thôi."


".....'


Bỗng nhiên tiếng dì Dung gõ cửa vang lên từ phía sau.


"Tiểu thư, gia sư của cô đến rồi."


Lúc này Đường Du mới nhớ hôm nay là thứ 5, cô có một lớp đàn cello.


Cô đành phải nói với Chu Khâm Nghiêu: "Anh về trước đi, em phải vào học rồi."


"Không cần." Chu Khâm Nghiêu thuận tay lấy một chiếc ghế dựa, thoải mái ngồi xuống dựa lưng lên ghế: "Tôi ngồi đây nhìn em học."


Đường Du: "......."


Sau đó gia sư tới, Chu Khâm Nghiêu cứ như vậy ngồi cạnh gia sư, khi thì trở mình lấy sách, khi thì nhìn Đường Du.


Hôm nay gia sư yêu cầu Đường Du hoàn thành một ca khúc mới, khi giải thích phương pháp xử lý, giáo viên nói rất nghiêm túc, lúc đầu Đường Du nghe rất chăm chú, chó đến khi ánh vô tình va phải ánh mắt Chu Khâm Nghiêu.


Người đàn ngồi trên ghế, tay chống cằm, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nhìn cô như trêu chọc.


Đường Du vội quay mặt đi, đỏ mặt né tránh ánh mắt người đối diện.


Trong tai không còn nghe thấy tiếng của giáo viên, mà chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.


Vất vả lắm mới hoàn thành tiết học, sau khi tiễn gia sư về, Đường Du đóng cửa lại.


"Anh làm vậy ảnh hưởng đến em."


"?" Chu Khâm Nghiêu cảm thấy mình rất vô tội: "Tôi ngồi đây không nhúc nhích mà."


"........"


Đường Du rất tức giận, tự biết mình không nói lại anh, xoay người đi cất nhạc phổ.


Châu Khâm Nghiêu tiện tay với lấy đàn Cello, kéo dây hai lần, tạo ra một chuỗi âm thanh hỗn loạn.


Anh tỏ vẻ vô cùng tò mò: "Đường Du, làm sao để kéo đàn này?"


Đường Du không muốn để ý đến anh, chăm chú dọn đẹp nhạc phổ.


Chu Khâm Nghiêu đi đến sau lưng cô, giọng nói trầm xuống: "Cô giáo Đường, dạy tôi đi."


(1) Kiểu như đánh lạc hướng á mọi người.


------------------------------------------


Yu610: Mọi người ủng hộ mình thì cho mình xin sao và cmt để có động lực nha. Cảm ơn các bạn <3