Kẹo Dẻo Vị Quýt

Chương 21: Tình yêu (2)




Từ đầu đến cuối, Kiểm Biên Lâm ở trong trạng thái không đặc biệt tỉnh táo.

Tạ Bân còn công việc nên đi trước, hai trợ lý và Sơ Kiến trông chừng trong phòng. Đến sau nửa đêm, Sơ Kiến không ngủ được, nằm sấp, Kiểm Biên Lâm tỉnh lại khoảng hai, ba lần, cô cũng không dám nói nhiều với anh, chỉ khi anh có vẻ như muốn bộc lộ thì mới hỏi có phải anh khó chịu không.

Anh nhiều nhất cũng chỉ khẽ nhíu mày, không nói cả một chữ “đau“.

Hơn ba giờ sáng, anh tỉnh lại vì đau, cử động một cái. Sơ Kiến nằm sấp bên giường liền giật mình thức dậy, mở đôi mắt chịu đựng đến mức đầy tơ máu, nhìn anh chằm chằm.

Phản ứng đầu tiên của Kiểm Biên Lâm là: “...Về ngủ đi.” Không thể dùng gối, vết mổ đau, đủ mọi khó chịu khiến cổ họng anh khô như bị giấy nhám chà qua, khàn khàn trầm thấp.

Sơ Kiến dịch ghế lại gần hơn.

Trong phòng bệnh đêm khuya thanh vắng, cô đưa lưng về phía hai trợ lý ngủ say như chết kia, nở một nụ cười với Kiểm Biên Lâm trên giường, giọng nói khẽ đến mức chỉ hai người có thể nghe được: “Không phải anh muốn thấy em cười sao?” Kiểm Biên Lâm dường như nở nụ cười, giơ giơ ngón tay, muốn sờ mặt cô.

Cô lặng lẽ đưa mặt lại gần, sát bên ngón giữa và ngón áp út hơi khép lại của anh: “Anh khỏe nhanh lên một chút, có nghe không? Khỏe rồi em sẽ tính sổ với anh.”

Dây dưa như vậy một hồi, Sơ Kiến thế nào cũng cảm giác mình đang đóng phim Hàn với anh, lồng thêm chút nhạc nền cùng ánh sáng dịu quả thực... Cô còn định nói ra, dỗ anh vui. Nhưng cái người sờ mặt cô kia đã sớm nặng nề ngủ mất, chẳng qua là trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn dịu dàng dùng đầu ngón tay vuốt ve cô. Sơ Kiến cũng không dám nhúc nhích, nằm sấp như vậy, cũng ngủ luôn.

Hôm sau đi giám sát, cách thêm một ngày, ống thông dạ dày cũng rút ra, bác sĩ nói có thể lau người bằng nước ấm.

Sơ Kiến cũng không nghĩ nhiều, lấy nước ấm tới, còn vô cùng thần bí đuổi hai trợ lý ra ngoài trước, kéo rèm bên giường lại, nhìn Kiểm Biên Lâm chằm chằm: “Em cởi đồ cho anh trước nhé.”

Kiểm Biên Lâm ước chừng quét mắt nhìn chậu nước ấm kia, còn có khăn lông nửa chìm nửa nổi trong nước, đại khái biết cô muốn làm gì: “Em làm không được đâu.”

“Em làm được, không phải là... lau người sao?” Mấy hộ lý kia cũng luôn làm mà, rất nhiều người là cô bé nữa.

Kiểm Biên Lâm rất rõ mình đeo nịt bụng, muốn lau người phải cởi chúng trước, mới ba ngày sau khi phẫu thuật, từng bước này cô chắc ứng phó không được, cũng không dám ra tay.

Nhưng mà... Anh như có như không “Ừ” một tiếng: “Làm đi.”

Hoàn toàn không có sự yếu ớt vô lực lúc nửa tỉnh nửa mê sau khi phẫu thuật.

Người đàn ông này, chết đi sống lại mới ngày thứ ba là đã thu lại tất cả sự mềm yếu, ánh mắt sâu như một đầm nước không nổi lên bất kì gợn sóng nào. Biển thì sóng lớn cuộn trào dữ dội, sông thì ào ào chảy xuôi, hồ cũng dậy sóng vì gió, duy chỉ có đầm nước phần lớn nằm trong thung lũng, đầu nguồn không có gió không có sóng nước, đa số là lắng dịu không thấy đáy, bạn sẽ luôn nghĩ dưới nước ấy chắc có chút đồ gì đó.

Sơ Kiến hơi ngơ ngẩn, nghĩ đến việc anh từ cậu nam sinh trầm mặc ít nói không cao hơn mình là mấy trong ấn tượng, đến cấp 2, cấp 3 dần dần thay đổi khiến người ta suy nghĩ không ra, đến bây giờ —— hoàn toàn không biến sắc.

Đầu gối cô đụng mép giường, vươn tay, sờ nút áo bệnh nhân của anh: “Hôm đó, lúc anh tỉnh đã nói mê rất nhiều, bản thân có nhớ không?”

“Nói gì cơ?” Trí nhớ đứt đoạn, không hề rõ ràng.

“Anh nói...” Sơ Kiến mím môi suy nghĩ một hồi, còn cười, “Anh nói, Sơ Kiến anh xin lỗi em, anh không nên giấu em phẫu thuật, anh là đồ khốn kiếp.”

... Kiểm Biên Lâm trầm mặc.

Cũng tin thật sao? Sơ Kiến vui mừng khôn xiết.

“Sơ Kiến?” Anh gọi cô.

“Hửm?” Cô còn đang vui vì lừa được anh mà.

“Như thế này không được đâu,“ một tay anh nắm vai cô, “Em như thế... Anh vừa làm phẫu thuật lớn xong, như thế này thực sự không được đâu.”

Sơ Kiến vốn không nghĩ nhiều tới phương diện kia, lúc này nút áo trước ngực anh đã cởi hai cái, lộ ra xương quai xanh có độ cong đẹp đẽ... Không kịp nghĩ nhiều, Sơ Kiến đã lúng túng lùi ra sau hai bước, cắn môi lẩm bẩm một câu “Lưu manh”, không để ý đến anh nữa, đi ra ngoài gọi trợ lý vào.

Hiểu Vũ đi vào, sờ sờ gáy: “Anh Kiểm, sao chị dâu chạy mất rồi?”

“Đi gọi y tá.” Kiểm Biên Lâm giải thích, “Cô ấy làm không được, cậu càng làm không được.”

Hiểu Vũ ờ một tiếng, đi ra ngoài.

Không bao lâu, hộ lý phòng bệnh đi vào, thuần thục cởi nịt bụng cho Kiểm Biên Lâm, dùng nước ấm lau người. Anh còn nghĩ đến dáng vẻ đỏ mặt ngay lập tức khi nghe được câu kia của Sơ Kiến vừa rồi, cảm thấy một lần bệnh này rất đáng, còn chưa nghĩ đủ nữa thì vết thương đã đau thấu tim.

Hộ lý đỏ mặt, khẽ nói, thật ngại quá. Thì ra là lúc mặc áo, tay chân không mấy nhanh nhẹn nên đụng phải vết thương.

Kiểm Biên Lâm lại mỉm cười: “Không sao đâu.”

Sơ Kiến vừa vặn đẩy cửa vào, thấy anh cười như vậy thì bị dọa hết hồn, lại nhìn cô hộ lý nhỏ đỏ mặt rất mất tự nhiên kia, không khỏi... nhìn Kiểm Biên Lâm một cái.

Ừm... Không dễ chịu lắm.

Cô lại nhìn Kiểm Biên Lâm thêm hai lần, không thể không thừa nhận, cho dù anh không phải là một thần tượng đại chúng, thì từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ thiếu người vây quanh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mũi ra mũi, mắt ra mắt ấy, rất là hấp dẫn con gái thích.

Kiểm Biên Lâm ở bệnh viện nửa tháng.

Tháng này, Sơ Kiến trốn không thoát triển lãm, chỉ có thể chạy hai đầu Quảng Châu Thượng Hải, chờ triển lãm kết thúc, chăm sóc tốt đại diện thương mại của hai nước Nhật – Hàn, tiễn về nước, lấy được quyền đại diện độc quyền ba năm tiếp theo của thương hiệu Hàn Quốc, phía Nhật Bản vẫn đang thương lượng.

Một ngày trước khi xuất viện, Sơ Kiến rất vất vả thoát khỏi đối tác ở Quảng Châu, chạy về Thượng Hải.

Cô đến vào buổi trưa, trực tiếp đuổi hai trợ lý về nghỉ, một mình ở cùng Kiểm Biên Lâm. Sơ Kiến là nghĩ họ rất vất vả, họ là nghĩ Sơ Kiến đoán chừng muốn có thời gian “ở một mình”, tóm lại, lúc đi là một ánh mắt “Anh Kiểm rốt cuộc hết khổ trông vợ về được rồi”, rất vui vẻ yên tâm rút lui...

Đến tối, Sơ Kiến thấy anh xuống giường muốn đi toilet, do dự hỏi: “Muốn em giúp anh không?” Một câu nhẹ bẫng ném ra, mình xấu hổ trước.

“Giúp thế nào cơ?” Kiểm Biên Lâm buồn cười nhìn cô.

“...”

“Anh đi rửa mặt súc miệng, em muốn giúp gì nào?” Kiểm Biên Lâm ngược lại không tha.

Cô không lên tiếng. Sau khi anh vào, cô quan sát thêm hai lần, chỉ cảm thấy, hình như... anh rất dễ dàng khôi phục dáng vẻ trước khi nhập viện, quả nhiên trời sinh là người ăn phần cơm minh tinh mà.

Thực ra là vì hôm nay cô nói muốn cùng giường, nên Kiểm Biên Lâm đặc biệt tắm nước nóng.

Sau khi phẫu thuật, ngoại trừ lau người ra thì đây vẫn là lần đầu tiên tắm sạch sẽ từ đầu đến chân. Trợ lý không yên tâm còn từng xác nhận với bác sĩ nhiều lần liệu có vấn đề hay không.

Người mà lúc bình thường đi sân bay cũng lười sửa soạn thêm, ngược lại ở bệnh viện chú trọng như vậy, vì thế, trước khi Sơ Kiến đến, Tạ Bân đã không hề nể nang cười nhạo anh “trang điểm vì người thương“.

Song Sơ Kiến không hề biết có một mối liên quan này.

Anh rửa mặt sạch sẽ đi ra, vẫn theo thói quen cũ, không thích dùng khăn lau khô, rìa gò má còn nước nhỏ giọt, ngọn tóc cũng ướt sũng, tôn đôi mắt ấy càng đen càng sáng. Sơ Kiến vốn dựa vào chiếc giường mình sẽ ngủ, lật cuốn tạp chí thời trang để mình giữ tuyến đầu trong tin tức thiếu nữ mới nhất... Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu, phát hiện anh đứng trước mặt mình.

Cô nhớ ra Tạ Bân nói Kiểm Biên Lâm vẫn chưa khom lưng được, lập tức quăng tạp chí, nhảy từ trên giường xuống. Sau đó suy nghĩ một chút, không đúng, đoán chừng động tác khẽ cúi cũng khó làm nhỉ? Cô chỉ chỉ giường bệnh của anh: “Anh ngồi xuống, em đứng là có thể nhìn thẳng rồi.”

Anh theo lời, ngồi xuống mép giường bệnh.

Thái độ của Sơ Kiến với anh từ sau khi phẫu thuật có chuyển biến rõ rệt, điểm này, Kiểm Biên Lâm nhìn ra được, nhưng vậy mà tháng này cô bận đến mức đất trời đảo lộn.

Cho dù anh muốn làm chút gì đi nữa thì cũng không tóm được người.

Không dễ dàng gì chờ đến khi người ta từ Quảng Châu về, còn chủ động lại gần, muốn nhìn thẳng nói chuyện với mình, anh cũng không làm “chính nhân quân tử” gì đó nữa. Sơ Kiến vừa ở trước mắt, anh liền sáp lại gần ngửi bên cổ cô, chóp mũi có thể đụng vào cái khuyên tai dạng hạt màu xanh đậm nho nhỏ nơi vành tai cô. Thật là đẹp, từ nhỏ đã vậy, độ nhạy cảm với quần áo và trang sức của cô đã vượt qua con gái cùng lứa, đặc biệt là mỗi cuối tuần không mặc đồng phục, cô luôn là người vượt trội lại không chói mắt nhất.

Sợi tóc còn ướt trên trán Kiểm Biên Lâm sượt qua bên mặt cô, cô rụt cổ tránh.

Chỗ này chính là phòng bệnh đó.

Anh giống như nghiêm túc, kì thực thong thả ung dung không giống người tốt: “Bệnh nặng mới khỏi, có ăn mừng gì không?”

“Ăn mừng á?” Sơ Kiến nhìn anh, vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, “Anh không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, hải sản cũng không được, ăn mừng thế nào?”

Cho đến khi hơi thở ấm áp sáp lại gần.

Sơ Kiến bừng tỉnh.

Cô chợt nhớ tới điều gì đó, đẩy đẩy anh, thì thầm một câu: “Gần đây em đã nghiên cứu thật kĩ một chút về Ma Kết, anh đúng thật là điển hình của chòm sao đó.” Con gái thích mấy cái thứ chòm sao này, anh ngay cả việc thực sự có mấy cái cũng không biết rõ, không đoán ra cô muốn nói gì.

“Chẳng qua là nói gen của Ma Kết tốt, người đẹp rất nhiều.” Cô lại nói.

Kiểm Biên Lâm thấy trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không định để mình hôn, vươn tay, vén từng sợi tóc bên mặt cô ra sau, dứt khoát nghe cô nói tiếp.

“Anh có nghe không đấy?”

“Nghe rồi,“ anh trả lời thật thấp, “Em nói anh đẹp trai.”

...

Thực ra điều Sơ Kiến muốn nói là: “Em có chuyện nói với anh.” Lời nhảm trước đó toàn là làm nền thôi.

Anh không lên tiếng, ý bảo cô tiếp tục.

“Hôm anh phẫu thuật em đã ra một quyết định, bây giờ nói cho anh biết đây.” Cô và Kiểm Biên Lâm quả thực là hai loại người, anh là người có chuyện sống chết không nói, cô thì chính là người nghĩ đến cái gì nhất định phải nói ra, “Trước đây là đồng ý với anh sẽ thử một chút, bây giờ... ừm, chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, sau này em sẽ không nói chia tay anh trước.”

Cô vô cùng nghiêm túc nói xong một tràng giống như giao mình ra, Kiểm Biên Lâm lại không tiếp lời.

Sơ Kiến có chút... cảm giác búa tạ đập bọt biển, bĩu môi. Bỏ đi, không so đo với anh. Rồi sau đó, cô còn thêm một câu rất có logic: “Nếu có ngày anh muốn chia tay...”

Kiểm Biên Lâm chậm rãi nâng mí mắt, tầm mắt ngang bằng mắt cô: “Không có khả năng.”

Trả lời đơn giản trực tiếp.

Ngược lại, Sơ Kiến bị bốn chữ này đâm vào.

Kiểm Biên Lâm siết tay cô, ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay cô, nhịp điệu chậm rãi, mang theo chút mập mờ. Anh lại muốn hôn, nhưng không biết Sơ Kiến còn tràng lời nào muốn nói nữa hay không, hơi sốt ruột chờ một lúc.

Sơ Kiến thấy anh cũng nín thinh, nghĩ đến câu anh vừa ngẩng đầu nói, chủ đề bệnh nặng mới khỏi muốn ăn mừng. Mặt cô nóng vô cùng, suy nghĩ anh là bệnh nhân, vậy loại chuyện ăn mừng kia nên do mình làm chứ nhỉ? Nghĩ đến đây, cô thở nhanh hơn rất nhiều, dịch về trước một tấc.

Kiểm Biên Lâm phát hiện, đầu gối tách ra để cô có thể đứng giữa hai chân anh, cánh tay vòng ngang eo cô, chờ cô.

Đến khi hôn lên môi anh.

Đầu óc Sơ Kiến ngẩn ra một lúc, màng nhĩ như phủ một tầng hơi nước, tiếng tim đập nặng nề mà mông lung. Nhưng cô vẫn... chủ động vươn đầu lưỡi dò xét vào, tưởng sẽ đụng phải răng anh, bỗng chạm được đầu lưỡi anh. Chẳng qua là trơn trượt vấn vít hai cái, chỉ hai cái...

Kiểm Biên Lâm thực sự là...

Như thế này không được đâu, như thế này thực sự không được đâu.