Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 80




Hai giờ, máy bay đúng giờ cất cánh, tai Đường Đường ong ong, cả thế giới trở nên yên tĩnh.

Cậu nhai kẹo cao su đã chẳng còn vị ngọt, bất an nắm lấy tay vịn, quay đầu nhìn thế giới dần dần thu nhỏ ngoài cửa sổ nhưng đôi mắt không hề có tiêu điểm mà trống rỗng nhìn vào không trung thậm chí còn hơi xao xuyến khiến người ta sốt ruột.

Đồng tử khẽ động bởi vì nội tâm đã long trời lở đất, sóng vỗ dạt dào.

Bởi vì căng thẳng nên ngón tay cứng đờ, ánh mắt Đường Đường phiêu đãng trong tầng mây ngoài cửa sổ, ngón tay theo bản năng cuộn tròn lại nhưng được Tư Hàn Tước nhẹ nhàng nắm lấy. Bàn tay người đàn ông to rộng bao trọn lấy nắm tay nhỏ bé, lòng bàn tay khô ráo ấm áp sưởi ấm cho làn da lạnh băng của thiếu niên, Tư Hàn Tước nghiêng người đến gần cậu, thì thầm: “Căng thẳng à?”

Đường Đường “Dạ”, ánh mắt vẫn phiêu đãng như cũ, miệng đóng mở hỏi người bên cạnh: “Tư tiên sinh ơi, là thật sao? Hai ta đều mang quốc tịch Trung Quốc có thể tới Hà Lan kết hôn ư? Đăng ký kết hôn ở Hà Lan, trong nước có công nhận không?”

Tư Hàn Tước hít sâu, chẹp miệng, “Còn suy nghĩ rất nhiều.”

Anh dùng tay còn lại nắm lấy cằm Đường Đường quay đầu cậu về phía mình.

Tư Hàn Tước buồn cười nhìn đôi mắt bất an căng thẳng của thiếu niên, cười nói: “Em yêu à, khi anh hỏi em có muốn kết hôn không, không phải em rất bình tĩnh ư, sao hiện tại lại… xấu hổ thế?”

Đường Đường mất tự nhiên: “Không… không phải…”

Đại để là hơi bối rối, nếu Tư Hàn Tước làm giống như trong tưởng tượng của cậu, hai người xin nghỉ phép về nhà, cùng nhau mua thức ăn rồi nấu cơm, uống rượu vang đỏ, miệng nói mấy câu chúc mừng kết hôn thì cậu sẽ không cảm thấy chật vật như thế.

Đằng này Tư Hàn Tước lại dẫn cậu không hề có chuẩn bị tới Hà Lan, trải qua pháp luật phê duyệt và tán thành – mặc dù bọ họ là hai người đàn ông không được thế tục chấp nhận.

Đường Đường biết giấy đăng ký kết hôn ở Hà Lan không được trong nước công nhận nhưng sức nặng của tờ giấy kia cũng đủ đè nặng nội tâm mẫn cảm của cậu.

Tư Hàn Tước trang trọng cho Đường Đường một lời hứa hẹn, tình yêu này nằm ngoài tưởng tượng của cậu.

Đường Đường mím môi, cậu nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Tư Hàn Tước, lông mi dài chớp động, nhẹ nhàng nhu thuận cúi đầu, cọ lên bàn tay nắm lấy cằm cậu.

“Là em không có kiến thức.” Đường Đường thở dài mỉm cười, “Nên bị dọa.”

Khóe môi Tư Hàn Tước cong lên.

Anh thừa nhận kết hôn như này có hơi nhất thời xúc động và qua loa nhưng anh không hối hận sự xúc động nhất thời này.

Lúc ấy anh đã nhắn một tin, hỏi Đường Đường muốn cái gì.

Anh không biết đối xử với Đường Đường thế nào mới tốt, lại cảm thấy thế nào cũng không đủ, trùng hợp lúc đó Đường Đường đang bận, hồi lâu không trả lời, Tư Hàn Tước cảm thấy câu hỏi của mình hơi ngớ ngẩn nên thu hồi tin nhắn.

Suy nghĩ một lát rồi anh lại hỏi Đường Đường có yêu anh không.

Tư Hàn Tước cảm thấy hôm nay mình bị đụng hư đầu rồi.

Anh cuống quýt rút tin nhắn kia lại, bực bội đứng dậy đi tới bên cửa sổ ngắm phong cảnh nhằm giải tỏa buồn bực. Trùng hợp là lúc ấy có một cặp tình nhân đang cầu hôn dưới lầu.

Thực ra vì tầng quá cao nên anh cũng không thấy rõ lắm, chỉ thấy một trái tim kết từ hoa hồng đỏ rực, một người bước tới bên một người khác rồi cong gối quỳ xuống, không biết đang nói cái gì, sau một lát đám người vây xung quanh hò hét hoan hô, âm thanh ồn ào lan tới trên lầu, Tư Hàn Tước nghĩ thầm, thì ra là đang cầu hôn.

Cầu hôn thành công là có thể đi đăng ký rồi làm tiệc rượu tuyên bố với cả thế giới chúng ta ở bên nhau.

Ruột gan Tư Hàn Tước bỗng cồn cào khó chịu.

Anh cũng muốn có thứ gì đó để cột đứa nhỏ vào bên người.

Tư Hàn Tước nghĩ tới nghĩ lui, xem vài tin tức rồi lại cảm thấy không đủ chân thành, không đủ nghiêm túc, cuối cùng đành đơn giản hỏi một câu, em muốn kết hôn không.

Đường Đường trả lời: Được nha.

Đường Đường xin nghỉ, muốn đích thân làm một bàn đồ ăn kỷ niệm ngày kết hôn của hai người.

Tư Hàn Tước thầm nghĩ, thế này sao có thể tính là kết hôn, anh phải cho cậu thứ tốt nhất.

Vì thế anh xúc động lại ngang ngược vô lý tới trói Đường Đường lên máy bay tới Hà Lan.

Anh không ngờ sẽ dọa cậu thành như vậy, Tư Hàn Tước mỉm cười vuốt ve mặt cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Yên tâm, giấy phép cư trú của anh ở Hà Lan còn chưa hết hạn, chỉ một bên có giấy phép cư trú là được, Tiểu Vũ đã liên hệ đại sứ quán và tòa thị chính, mọi thứ đã chuẩn bị xong, em chỉ cần nghĩ muốn đôi nhẫn có kiểu dáng gì là được.”

“Là như vậy ư?” Đường Đường chớp mắt, tựa như đã thoáng yên tâm.

“Ngủ một giấc đi, tới nơi anh gọi em.” Tư Hàn Tước hơi nghiêng người, vỗ bả vai mình, “Dựa vào anh.”

Đường Đường nghe lời dựa lên vai anh, chóp mũi cọ lên cổ anh, “Tư tiên sinh, anh thật tốt.”

Tư Hàn Tước giống như sói lớn được mặt trời sưởi ấm, vừa lòng lấy giấy bảo Đường Đường nhổ kẹo ra.

Hương vị ngọt ngào thô ráp kì quái trong miệng biến mất, Đường Đường an tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, cậu nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của anh, nhìn trời xanh và mây bay ngoài cửa sổ, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một góc giữa trời cao rộng lớn để kiên định đáp xuống.



Xuống máy bay, Tư Hàn Tước đẩy vali, Đường Đường ngồi lên trên, anh vừa tìm người đón vừa đẩy Đường Đường đi.

Rất lâu rồi Đường Đường chưa được cảm nhận lại cảm giác trẻ con này, cậu ôm lấy vali, hai chân cách mặt đất, tươi cười xán lạn vút qua dòng người đông đúc. Tư Hàn Tước phía sau đang dùng tiếng Hà Lan nói chuyện với ai đó, không bao lâu sau thì thấy một thanh niên ngoại quốc giơ biển nhìn bọn họ vẫy tay.

“Ngồi chắc.” Tư Hàn Tước cúp điện thoại, một tay đẩy vali, một tay đỡ phía sau Đường Đường để đảm bảo an toàn, bước chân nhanh hơn, vali băng băng tiến về phía trước.

Đường Đường cười ha ha, tự tin nhìn thẳng.

Người thanh niên ngoại quốc kia là bạn học đại học của Tư Hàn Tước, tên là Marlton. Người này làm việc trong đại sứ quán, biết được Tư Hàn Tước muốn kết hôn với một bạn nam thì hân hoan ra sân bay đón, chẳng lo chào hỏi Tư Hàn Tước mà kinh ngạc nhìn Đường Đường, giơ ngón tay cái lên, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói mấy từ: “Đỉnh đỉnh!”

Đường Đường mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”

Marlton nghe hiểu: “Ừm!”

Xe dừng ở ngoài sân bay, dọc đường đi Marlton hưng phấn tán gẫu với Tư Hàn Tước, vì quan tâm đến Đường Đường mà còn cố ý nói bằng tiếng Anh, sợ cậu cảm thấy xa cách.

Đường Đường cười nói với y. Vẫn giữ nguyên tắc khoe khoang của mình, Tư Hàn Tước bá đạo ôm người vào lòng đồng thời không ngăn cản Marlton nói ra những chiến tích huy hoàng của mình cho Đường Đường nghe.

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa đại sứ quán, Marlton nhiệt tình dẫn bọn họ đi đăng ký, hoàn thành các thủ tục một cách trôi chảy. Sau đó tới tòa thị chính, Marlton thần bí ra hiệu bằng ánh mắt, dùng tiếng Hà Lan hỏi: “Chúng ta tới giáo đường trước?”

Tư Hàn Tước nhìn Đường Đường không hiểu gì, cũng dùng tiếng Hà Lan: “Thay quần áo trước đã.”

Lúc bọn họ giao lưu bằng tiếng Anh, Đường Đường không hề cảm thấy áp lực, bởi vậy đột nhiên nghe thấy hỏi đáp bằng tiếng Hà Lan thì mới tò mò: “Tư tiên sinh, hai người đang nói gì vậy, có chuyện gạt em đúng không?”

Tư Hàn Tước nhướng mày, đứa nhỏ của anh sao lại thông minh như thế.

“Đi thay quần áo, chụp ảnh kết hôn.” Tư Hàn Tước trả lời.

Đường Đường gật đầu, lại cảm thấy không đúng lắm, thay quần áo thôi mà, sao phải thần bí như thế.

Bọn họ lấy quần áo từ một cửa hàng tây trang cao cấp, bởi vì vội vàng nên không kịp đặt may riêng nhưng đây cũng thương hiệu có tiếng ở Hà Lan, vừa mới tung ra thiết kế thứ hai của mùa xuân năm nay, Tư Hàn Tước đã bỏ ra rất nhiều tiền để có được hai bộ tây trang duy nhất toàn cầu này.

Một bộ màu đen, một bộ màu trắng, Tư Hàn Tước mặc bộ màu đen, Đường Đường mặc bộ màu trắng.

Đen trắng phối hợp, hoàn mỹ vô cùng.

Đường Đường mù mà mù mờ thay quần áo, khi đi ra, ánh mắt Marlton sáng rực, xì xà xì xồ khen ngợi một hồi.

Tư Hàn Tước mím môi nhịn cười, mãi đến khi Đường Đường ngơ ngác tiến về phía anh mới cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán thiếu niên: “Thật xinh đẹp, vương tử điện hạ.”

Đường Đường đỏ mặt: “Tư tiên sinh cũng rất đẹp.”

“Chúng ta thật xứng đôi.’ Tư Hàn Tước híp mắt nói.

“Đúng vậy, chúng ta rất xứng đôi.” Nụ cười của Đường Đường rung động lòng người, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền tỏa ra hương rượu hoa hồng thơm ngọt.

Marlton ôm ngực, quang quác quang quác nói hít thở không thông.

“Quá xinh đẹp, Tư Hàn Tước!” Marlton dùng tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn thét chói tai, “Hai người quá xứng đôi! Đều rất ưu tú!”

Tư Hàn Tước và Đường Đường liếc nhau, cùng nở nụ cười.

Đường Đường cho rằng chỉ là đi chụp ảnh, sau khi lên xe mới phát hiện phương hướng không đúng lắm, đó không phải con đường bọn họ từng đi qua, cậu do dự nhưng không hỏi, cho đến khi nhìn thấy giáo đường đồ sộ cao ngất với đỉnh nhọn hướng lên bầu trời xanh.

Càng ngày càng gần giáo đường, phía ngoài giáo đường có Khương Vũ, Thôi Triết, Cố Bằng và Đinh Phó Thịnh đang chờ, còn có một mục sư mặc áo dài màu đen, trước người họ là một cây cầu kết bằng hoa hồng và con đường trải đầy cánh hoa cùng những chùm bóng bay đầy màu sắc.

Môi Đường Đường mấp máy, hai mắt đỏ bừng.

“Tư tiên sinh, đây…” Đường Đường đứng ngoài cửa xe mỉm cười, hai mắt ngập nước.

“Anh gọi cho mấy người bạn cùng phòng của em nhưng họ không tới được nên gửi video chúc phúc cho em.”

“Đi thôi.” Tư Hàn Tước dắt tay cậu, Marlton như làm ảo thuật lấy ra hai bó hoa từ cốp xe, thu lại sự nhiệt tình khó kiềm chế, nghiêm túc nói: “Cậu bạn nhỏ, đây là bó hoa của cô dâu nhưng hôm nay hai người đều là chú rể cũng đồng thời là cô dâu nên cả hai đều có.”

Tư Hàn Tước cầm lấy một bó nhét vào tay Đường Đường còn bản thân cầm bó còn lại rồi vươn tay: “Em yêu, nào, giao em cho anh.”

Đường Đường sụt sùi, mỉm cười đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Hai người đi dọc theo con đường rải đầy cánh hoa, chậm rãi bước về phía trước.

Vượt qua thời thơ ấu bi thảm âm u, vượt qua quãng thời gian thăng trầm, vượt qua nỗi cô đơn không người đồng hành, vượt qua vô số nhung nhớ và lùi bước, vượt qua quãng đời không tốt đẹp ngắn ngủi để bước về phía tương lai an ổn phiếm mùi hương ngọt ngào của kẹo dẻo gấu.

Đường Đường khóc không kiềm chế được, nước mắt che mờ tầm mắt, toàn bộ thế giới nhấp nhô trập trùng.

Nhưng người bên cạnh vẫn kiên định nắm lấy tay cậu, thoải mái hưởng thụ sự ấm áp và yêu thương trân quý giữa thế giới rộng lớn vô bờ.

Tất cả mọi người cười vui, tất cả mọi người chúc phúc, mục sư cầm cuốn sách màu đen in hai chữ Kinh Thánh màu vàng, chờ bọn họ nói anh/em nguyện ý trước lời thề với Chúa, trước sự chứng kiến của đông đảo thần linh mà đồng hành bước tới sự vĩnh hằng của sinh mệnh.

Chim hòa bình bay về phía trời xanh, một đám mây hình gấu con mỉm cười xán lạn.

~Hoàn toàn văn~