Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 70




Cố Bằng vò đầu bứt tóc, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn vì xưng hô có hơi ái muội này, y nhớ lại biểu cảm mỗi lần Tiểu Đường gọi “anh trai” ngày hôm đó, thần kinh căng đến thẳng tắp cũng dần trùng xuống.

“Thật sao?” Cố Bằng bối rối, “Vậy có thể nói với anh.”

Cố Bằng suy nghĩ, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, giấu nhẹm nguyên nhân mình muốn bắt taxi, mãi cho đến buổi tối cùng Đường Tiểu Đường về nhà.

Chỉ mới gặp nhau một lần nhưng mỗi chi tiết khi ở chung với Đường Tiểu Đường đều hiện lên rõ ràng trước mắt.

Đó là người cứu rỗi y.

Cố Bằng nắm lấy tay Đinh Phó Thịnh, nói thiếu niên mỉm cười dưới nắng mà má lúm đồng tiền chứa đầy ánh mặt trời, hai người chơi diều hâu bắt gà con với bọn nhỏ, nói khi Đường Tiểu Đường nhìn về phía sân thể dục đã trùng tu thì đau lòng đổ lệ.

Cố Bằng không hay kể chuyện, trong quá trình theo thói quen thi thoảng lại nói mấy câu như khi còn làm streamer như “theo dõi tôi không lạc đường, tôi mang bạn lên đường cao tốc”. Những âm vần kì quái như thể con sói cô độc đọc diễn cảm thơ tình khiến câu chuyện về một thiếu niên xinh đẹp ngọt ngào ngoan ngoãn cũng trở nên thoải mái hơn, hiệu quả khá khả quan.

Hai ngón trỏ của Đinh Phó Thịnh đè hai bên cánh mũi, bàn tay hợp lại che trước miệng, vất vả nhịn cười nhưng vừa nâng mắt lại ngạc nhiên vì Tư Hàn Tước đang lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Tư Hàn Tước nghiêm túc lắng nghe, anh từ tất cả những điều Cố Bằng nói lọc ra được dáng vẻ tinh quái của Đường Tiểu Đường, thiếu niên không có kí ức về nơi đó, không biết về sinh hoạt của Đường Đường tại nơi đó trong quá khứ, sau khi đến mới đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều quen nó nên chỉ có thể nghiêm trang giả bộ thành “anh Tiểu Đường”, giống một gián điệp nhỏ xông vào đội quân của địch mà nỗ lực không để lại dấu vết.

Dưới ánh mặt trời trong sân thể dục, thiếu niên cười xán lạn chơi đùa với bọn nhỏ, cây liễu già đứng trong góc, muôn vàn cành lá xanh lục rủ xuống, không buồn không vui ngắm nhìn vị khách quen thuộc lại xa lạ.

Ngón tay thon dài của Tư Hàn Tước đặt lên giữa mày, nhẹ nhàng day ấn.

Anh không xác định được rốt cuộc là Đường Tiểu Đường khôi phục một phần kí ức hay là nó có phương pháp nào đó có thể biết được những chuyện trong quá khứ.

Cố Bằng cuối cùng cũng nói xong lại nghĩ tới Đường Tiểu Đường bảo y xóa bộ phận theo dõi ở cô nhi viện nên vội vàng nói thêm y sẽ nhanh chóng khôi phục lại.

Tư Hàn Tước nghe thấy mà đau cả đầu.

Viên kẹo dẻo này tinh nghịch nhưng cũng thông minh ra phết!

“Vậy nhanh làm đi.” Tư Hàn Tước nói, “Khôi phục lại video, ân oán giữa chúng ta xem như xong.”

Cố Bằng ngơ ngác: “Hử! n oán gì?”

Cánh tay Đinh Phó Thịnh giơ trước mặt Cố Bằng ý bảo y không cần nói nữa, hắn nhìn Tư Hàn Tước cười nói: “Tư tổng không muốn gì khác sao?”

“Khác?” Tư Hàn Tước nhướng mày.

Đinh Phó Thịnh thấu hiểu mỉm cười: “Anh hẳn là biết gần đây Tư gia xảy ra chuyện, có muốn hợp tác không?”

Tư Hàn Tước đáp: “Không cần.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt âm u, đáy mắt hàm chứa ý cười rét lạnh, “Tư Thành, chỉ có thể hủy diệt dưới tay tôi.”



Đường Tiểu Đường bắt xe tới cửa công ty rồi vào phòng kẹo làm ấm người trước.

Phòng kẹo mới tân trang lại yêu cầu mật khẩu, lần trước nó thấy Tư Hàn Tước nhập vào nên cố ý nhớ kĩ.

Nó ngồi bên cửa sổ giống như thần giữa cửa quan sát dòng người đi vào đi ra cho đến khi xác nhận rằng chủ nhân hoàn toàn không phát hiện ra kế hoạch của nó thì mới kéo mũ áo khoác che kín cả đầu, chỉ lộ ra đôi mắt và cái mũi, nó với một túi kẹo dẻo cầu vồng từ hồ thủy tinh ra, vừa đi vừa ném kẹo vào miệng.

Chủ nhân gạt kẹo tới công ty nhất định là muốn gặp ai đó, nếu không thì đã không nhất thiết phải thay đổi địa điểm.

Nó vòng quanh cao ốc hai vòng đến mức mà bảo vệ cũng bắt đầu chú ý tới “thiếu niên che kín mặt” có hành tung bí ẩn này, đúng lúc này cửa kính xoay tròn của cao ốc chuyển động, một người bước ra từ bên trong.

Một gương mặt Đường Tiểu Đường quen thuộc.

Từ Tư thị đi ra Đinh Phó Thịnh vốn muốn dẫn Cố Bằng xuống gara lấy xe luôn nhưng Cố Bằng lại rất bực bội. Y nói tới nói lui hồi lâu mà Tư Hàn Tước vẫn từ chối hợp tác với anh Đinh, y biết hợp tác mới là mục đích cuối cùng của Đinh Phó Thịnh vì vậy y bực bội thay cho Đinh Phó Thịnh đồng thởi tự giận chính mình nên mới bảo để mình ra ngoài một lát, chờ hắn lấy xe ra thì cùng đi.

Cố Bằng đứng ở cửa lớn châm điếu thuốc, tự hỏi mình đã nói hết mọi chuyện mà sao vẫn không thể hợp tác.

Đường Tiểu Đường ngó nghiêng xung quanh rồi nắm lấy hai sợi dây rút của mũi chạy qua.

Cố Bằng hít một hơi, khói thuốc lượn lờ, chợt có làn gió mát lạnh thổi qua, y cảnh giác quay đầu thì thấy một thân hình bụ bẫm với gương mặt nhỏ nhắn đang chạy về phía mình.

“Tiểu Đường!” Ánh mắt Cố Bằng sáng lên, vội vàng xoay người dập tắt thuốc, quạt không khí xung quanh vài cái vì sợ người bạn nhỏ sẽ ngửi được mùi khói thuốc khó chịu.

Đường Tiểu Đường vọt qua, lấy lòng để y cách mũ sờ cái đầu tròn: “Đã lâu không gặp nha, anh bạn!”

Miệng Cố Bằng khẽ nhếch, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, “Sao cậu lại tới đây?”

Từ khi biết Đường Tiểu Đường chết đuối mất trí nhớ, Cố Bằng rất đau lòng người bạn nhỏ đáng yêu này, liếc mắt một cái là tình yêu thương của mẹ lan tràn đến mức Đường Tiểu Đường cũng chẳng hiểu ra làm sao.

“Tôi… Tôi tới tìm… anh trai!”

Cố Bằng nhìn vào mắt nó, tình thương của mẹ dần biến thành hiền từ hiểu rõ.

Y nhẹ nhàng véo má Đường Tiểu Đường, “Tôi hiểu rồi.”

Đường Tiểu Đường:?

Cố Bằng: “Anh cậu rất tốt với cậu.”

Đường Tiểu Đường:??

Không biết Cố Bằng nghĩ tới cái gì, hai mắt lại đỏ lên, đau lòng không thôi nói tiếp: “Tiểu Đường cố lên, mau chóng bình phục.”

Đường Tiểu Đường:???

Khuôn mặt nhỏ từ từ nhăn lại.

“Vậy… Anh trai tìm anh nói cái gì thế?” Đường Tiểu Đường cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng, đi thẳng vào chủ đề, sợ chậm trễ sẽ bị người phát hiện.

Cố Bằng lập tức trả lời: “Chuyện lúc trước chúng ta gặp nhau, tới cô nhi viện, cậu đã cứu tôi, đúng rồi, tôi còn chưa nghiêm túc nói cảm ơn cậu, Tiểu Đường, cảm ơn cậu!”

Đường Tiểu Đường: “À… không có gì, nghĩa là anh ấy chỉ hỏi chuyện ở cô nhi viện thôi?”

Cố Bằng: “Đúng vậy, cậu không biết đâu, ngày hôm đó thật ra… Haiz, con người tôi kiến thức hạn hẹp, ngày đó thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã… tôi đã…”

Đường Tiểu Đường: “Anh nói hết cho anh ấy rồi à? Phản ứng của anh ấy thế nào?”

Cố Bằng: “Tôi thật sự không ngờ thì ra trước đó cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy… Tiểu Đường, cậu thật dũng cảm, phản ứng ư… không có phản ứng gì cả… Tiểu Đường, cậu muốn cái gì, anh Bằng mua cho cậu hay là cậu muốn tôi báo đáp thế nào?”

Hai mày Đường Tiểu Đường nhíu chặt, “Anh ấy không nói gì ư?”

Cố Bằng: “…À đúng vậy… Anh ta nói cậu…”

Y vốn định nói Tư tổng bảo cậu mất trí nhớ nên rất muốn giúp cậu vì vậy y mới nói hết mọi chuyện nhưng suy nghĩ lại thì thấy thiếu niên trước mắt còn quá ngây thơ đơn thuần, y xem không ít tiểu thuyết, nghe nói một người không biết mình bị mất trí nhớ lại nghe người ta nói mình mất trí nhớ thì sẽ chịu đả kích nghiêm trọng, vì vậy y không định vạch trần chuyện này.

Đường Tiểu Đường không hỏi được nguyên do thì lại biến thành một viên kẹo nhỏ nóng nảy, “Sao anh lại nói hết với anh ấy cơ chứ!”

Như vậy khẳng định là chủ nhân sẽ nghi ngờ mình!

Cố Bằng thấy nó nôn nóng thì sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng an ủi: “Không sao đâu Tiểu Đường, chúng ta là bạn tốt mà đúng không? Tôi sẽ giúp cậu. Tư tổng sẽ giúp cậu, các bạn học cũng sẽ giúp cậu!”

Đường Tiểu Đường: “Bạn học?”

Cố Bằng: “…”

Y không biết làm sao, thì thầm “Đm”.

Người bạn nhỏ còn quên cả việc mình đang đi học? Tiểu thuyết đâu có viết như vậy, còn có người sẽ quên mình từng đi học à?

Những ý nghĩ lung tung làm đầu óc Cố Bằng choáng váng.

Đường Tiểu Đường bỗng nhớ tới trong “Kẹo của Tư tiên sinh” quả thật có rất nhiều cảnh vườn trường.

Nhưng đó là sinh hoạt của “Kẹo của Tư tiên sinh” mà, vì sao nghe tới đây nó lại cảm thấy hình như chủ nhân cho rằng nó cũng trải qua những cảnh tượng ấy?

Hai mắt Đường Tiểu Đường chuyển động rồi đứng yên nhìn Cố Bằng, “Tôi biết rồi, anh không được nói với ai hôm nay anh gặp tôi, kể cả chủ… anh trai! Biết chưa?”

Cố Bằng kiên định gật đầu.

Đường Tiểu Đường ném viên kẹo cuối cùng vào trong miệng, quai hàm phình ra, liếc trái liếc phải rồi kéo mũ chặt lại, thân hình bụ bẫm rút lui.

Nó phải nhanh chóng trở về đọc “Kẹo của Tư tiên sinh” sau đó tới trường học xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

~Hết chương 70~