Kẹo dẻo gấu chỉ to bằng một nửa bàn tay, thân hình trong suốt màu hồng đứng trên bàn làm việc giống như đang đứng trên một sân bóng đá khổng lồ.
Kẹo dẻo gấu tuy nhỏ nhưng khí thế rất doạ người, vừa nói vừa chỉ vào kẻ xấu, chân kẻ trộm mềm nhũn, loạng choạng lùi lại, ngã xuống, tay chân bủn rủn chống đất, toàn thân chết lặng.
Chuyện gì vừa xảy ra????
Kẹo dẻo nói chuyện???
Cảnh tượng này quá chấn động tâm linh, hoảng sợ qua đi, gã run rẩy tiến lên vài bước, hai mắt để ngang mặt bàn, muốn xác nhận xem thế giới này điên rồi hay gã điên rồi.
Đôi mắt xám từ từ phóng to trước mặt Đường Tiểu Đường tựa như quái vật xuất hiện nơi chân trời.
Cảnh này cũng rất doạ người.
Đường Tiểu Đường dũng cảm lắc lắc nắm đấm nhỏ, “Mau đặt đồ vật của chủ nhân xuống!”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại nhưng ngữ khí lại rất hung dữ, “Nếu không tôi sẽ đánh anh!”
Người đàn ông đã xác nhận xong, gã vươn tay muốn bắt lấy Đường Tiểu Đường!
Vẻ mặt Đường Tiểu Đường nghiêm túc tránh ra khỏi tay của gã, nhún một cái.
Kẹo dẻo siêu đàn hồi!
Nó bay khỏi bàn tránh khỏi bàn tay của người đàn ông, khi tiếp đất đôi chân nhỏ bé lại nhún thêm cái nữa, cái đầu tròn với biểu cảm dữ tợn đập thẳng vào mặt gã!
“Ôi!”
Kẻ trộm đau đớn kêu một tiếng, trên mặt xuất hiện một vết bầm tím sau đó nhanh chóng sưng tấy lên, gã gào thét bỏ chạy về phía cửa cửa, Đường Tiểu Đường hét lên một tiếng, “A!! ”
Chân nhỏ của Đường Tiểu Đường đạp mặt bàn, “biu” bay lên!
Cánh tay nhỏ bé khép chặt ở hai bên thân thể, hô to “A”
Kẹo dẻo gấu đụng mạnh vào eo người đàn ông, gã mới chạy được hai bước thì hét lên, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất, văn kiện trên tay cũng rơi ra.
Đường Tiểu Đường biết xoa nắn chỗ nào sẽ khiến chủ nhân thoải mái, cũng biết đâm vào chỗ nào sẽ khiến người ta đau đớn không muốn sống.
Nhìn kẻ trộm ngã xuống, Đường Hiểu Thần dậm chân, đôi chân ngắn ngủn chạy tới tập tài liệu không biết lớn hơn mình bao nhiêu, tay ôm chặt một góc tài liệu thở hổn hển.
Văn kiện quá lớn, đối với Đường Tiểu Đường chính là vật nặng ngàn cân, nó dùng sức kéo tập tài liệu, khuôn mặt bực bội, hai má phình lên, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường.
Tức quá, kẹo không kéo nổi!
Ngay khi Đường Tiểu Đường cố gắng giữ lại văn kiện thì người đàn ông dần dần hoàn hồn, sợ hãi, tò mò, căng thẳng, các loại cảm xúc xẹt qua trên mặt, cuối cùng ánh mắt rơi vào tập tài liệu.
Những người đó nói nếu gã ăn cắp kế hoạch này và phá hỏng kế hoạch tung sản phẩm mới, gã có thể nhận được một trăm nghìn tệ!
Ham muốn tiền bạc khiến người đàn ông trở nên táo bạo, gã đứng dậy bước tới nhặt tập tài liệu lên.
“Anh không được phép lấy đồ của chủ nhân!!” Đường Tiểu Đường hung hăng nhìn gã chằm chằm, níu chặt tập tài liệu, theo đó cũng bị nâng lên.
Nam nhân chó cùng đứt giậu mắng một câu, “Tao quan tâm mày là cái gì à! Chết đi!”
Hắn cầm văn kiện, vỗ mạnh xuống bàn!
Đường Tiểu Đường không còn chỗ nào có thể lợi dụng, bị đập mạnh xuống bàn, thân thể bẹp dúm rồi bật trở lại.
Kẹo đau chết mất.
Bị bắt nạt như thế, kẹo cũng sẽ đau mà, qua mấy lần va chạm, bàn tay và bàn chân nhỏ bé của Đường Tiểu Đường như bị nứt ra.
Có một cái chân hình như còn bị gãy, Đường Tiểu Đường tủi thân hít hít mũi, sao chủ nhân còn chưa về…
Bóng đen che khuất, gã đàn ông kia chụp một tấm ảnh!
Không thể chấp nhận được!!
Ăn trộm đồ của chủ nhân rồi lại còn bắt nạt kẹo!
Đường Tiểu Đường nhìn xung quanh, nhớ kĩ vị trí của từng đồ vật trong văn phòng, đột nhiên hét lên, “A–”
Cẳng chân không bị thương của nó dậm mạnh xuống, Đường Tiểu Đường lại bay!
Nó không dám tiếp đất, linh hoạt bay tới bay lui trong không khí, lấy đầu to làm vũ khí, giống như một ngôi sao băng nhỏ màu hồng dũng cảm phi về phía trước.
Đường Tiểu Đường nhanh chóng trở thành một vệt màu hồng phóng “biu biu” xung quanh, người đàn ông quơ tập tài liệu, không ngừng khoa tay múa chân, vừa đi vừa đập loạn. Thế nhưng nhóc gấu dẻo thông minh mỗi lần đều có thể tránh thoát qua các khe hẹp, cái đầu tròn còn cố ý đập vào những vị trí đau đớn và yếu ớt nhất trên cơ thể con người thậm chí nó tính toán phóng lên, xuống, trái, phải hòng va chạm các vật dụng trong văn phòng khiến chúng rơi xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn để thông báo cho mọi người bên ngoài đồng thời làm ngáng chân người đàn ông. Mặt mũi gã sưng vù, bị Đường Tiểu Đường tra tấn đến sống không bằng chết, chật vật ngã xuống đất.
Đường Tiểu Đường chớp thời cơ, hét lên một tiếng động viên bản thân, “biu” chọt thẳng vào thái dương kẻ trộm.
Người đàn ông đảo mắt rồi bất tỉnh.
Lúc này Đường Tiểu Đường mới tiếp đất, thở hồng hộc.
Kẹo thắng rồi.
Tuy nhiên, chóp mũi nhỏ của kẹo dẻo gấu hơi biến dạng còn cái chân non mịn thì treo lủng lẳng trên người.
Mặc dù Đường Tiểu Đường bị thương nhưng đồ của chủ nhân không bị trộm, kẹo đây rất vui vẻ!
Cửa văn phòng vang lên “lạch cạch”, Tư Hàn Tước đã trở lại.
Vừa bước vào thì thấy trong phòng bừa bộn, một người đàn ông mặt mũi tái xanh nằm rũ rượi, tài liệu vương vãi trên mặt đất, anh nhớ đây là một nhân viên của công ty, đã xảy ra chuyện gì??
Đôi mắt Tư Hàn Tước chìm xuống, hàn khí quanh thân toả ra bốn phía.
Khương Vũ đi sau cũng ngốc theo, làm sao vậy??
“Đây là nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng.” Khương Vũ đá nhẹ vào người đàn ông “Này, sao anh lại ở đây!”
Người đàn ông từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt tức giận của boss và bộ mặt ghét bỏ của trợ lý riêng Khương Vũ.
“Kiểm tra điện thoại và máy tính của anh ta.” Tư Hàn Tước sải bước qua người đàn ông, quét mắt trái phải chợt nhìn thấy nhóc gấu dẻo đang nằm trên mặt đất với một cái chân bị gãy.
Kẹo dẻo gấu bẩn thỉu, mũi hơi lệch và cẳng chân mềm mại rũ xuống, cơn đau đầu đã lâu không tái phát đột nhiên ập đến, nộ khí xung thiên giống như núi lửa phun trào.
“Boss, đây là tay trong đối thủ phái tới… Boss!”
Khương Vũ vừa gọi vài người đến bắt tên trộm thì nhìn thấy Tư Hàn Tước mặt lạnh bước tới, khí lạnh bao phủ toàn thân, nắm đấm rơi xuống mặt tên trộm!
Khuôn mặt vốn bầm dập bỗng đỏ như máu.
“BOSS!”
Biết Tư Hàn Tước đang rơi vào chứng rối loạn lưỡng cực, Khương Vũ bước nhanh tới ôm lấy anh, sắc mặt anh lạnh như băng, lồng ngực hơi nhấp nhô nhưng sau đó lòng bàn tay bỗng cảm nhận được có vật gì đó cào nhẹ.
Thân thể mềm mại của kẹo dẻo gấu tản ra mùi dâu tây ngọt ngào cọ lòng bàn tay ngứa ngáy, tựa hồ như có bàn tay nhỏ bé đặt trong bàn tay anh im lặng an ủi.
Tư Hàn Tước cố gắng kiểm soát ham muốn giết người của mình, hít sâu hương thơm dịu dàng lan tỏa xung quanh, mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng dỗ dành linh hồn đang lên cơn cáu kỉnh.
Tư Hàn Tước bình tĩnh lại, nâng tay xoa xoa lông mày, lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại cho Tư pháp. Còn nữa, lần phát hành sản phẩm mới này sẽ thêm mười triệu tệ.”
Mười triệu!
Khương Vũ ngẩn ra.
Boss giết hắn đi.
Nếu nhờ luật sư tư vấn thì phải làm thủ tục pháp lý, số tiền liên quan đến tội phạm thương mại càng lớn thì mức án sẽ càng nặng, số tiền liên quan lên đến hơn mười triệu nhân dân tệ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nếu Tư Hàn Tước muốn, gã phải chịu án mười hay hai mươi năm không thành vấn đề.
“Tư tổng! Tư tổng, tôi bị ép buộc! Trong nhà tôi còn có con nhỏ mẹ già phải nuôi. Tư tổng, anh có tiền như vậy, vì sao lại thay đổi? Tại sao lại nhắm vào một nhân viên quèn như tôi?” Người đàn ông dãy dụa, cố ý hét to cho mọi người nghe, “Tư tổng! Anh không có trái tim à! Sao anh không biết thông cảm cho người nghèo! Anh có còn là người không!”
Ánh mắt Tư Hàn Tước trầm xuống, “Người đáng thương có quá nhiều, nhưng những người như anh thì không cần thông cảm.”
Anh chịu đựng thái dương đau đớn, xua tay, “Cút đi.”
Khương Vũ không dám thở mạnh, bịt miệng người nọ rồi lôi đi.
Phòng làm việc trở nên yên tĩnh, Đường Tiểu Đường nằm trong lòng bàn tay của Tư Hàn Tước, trong lòng hoan hô chủ nhân làm tốt lắm!
Thông cảm nên dành cho những người tốt, còn những kẻ xấu đã làm điều ác mà còn không tự biết, kẻ xấu mưu toan bắt cóc người khác thì không cần cảm thông!
Tư Hàn Tước cẩn thận vuốt ve kẹo dẻo gấu trong lòng bàn tay, dùng những ngón tay ấm áp xoa lên cơ thể bị thương của nhóc gấu, sự lạnh lùng trong mắt dần tan ra, thay thế vào đó là sự xót xa dịu dàng.
Đường Tiểu Đường ngây ngốc nghĩ, chủ nhân đừng buồn, từ khi kẹo được thức tỉnh thì anh chính là lẽ sống của em.
Bởi vậy nên chủ nhân à, hôm nay kẹo vẫn sẽ bảo vệ anh!
~Hết chương 7~