Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 68




Đường Tiểu Đường cắn nửa viên kẹo, đôi mắt tròn xoe mở to lại ngoan ngoãn, phía dưới vẻ ngoan ngoãn là sự lanh lợi nghịch ngợm, đối diện với Tư Hàn Tước vừa gửi tin nhắn xong thì cong thành hai vầng trăng khuyết, “Hihi.”

Tư Hàn Tước nhếch môi, vẫn cùng ăn sáng với Đường Tiểu Đường như thường sau đó thu dọn đồ, liên hệ với Khương Vũ rồi tới công ty.

Đường Tiểu Đường đứng trên bàn trà xoa cái eo mập mạp nhìn chủ nhân rời đi, tròng mắt chuyển động, trong lòng thầm tính toán: Chờ đồng minh lớn tới thì nó sẽ kéo đồng minh lớn cùng chơi, chơi đến khi đồng minh lớn buông lỏng cảnh giác sẽ đề nghị ra ngoài chơi sau đó ngoan ngoãn ngồi trên xe, nhân lúc đồng minh lớn không chú ý sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ tới căn cứ bí mật lấy quần áo mặc vào rồi lặng lẽ tới văn phòng! Để xem rốt cuộc chủ nhân đang gạt kẹo làm cái gì!

Kế hoạch cực kì chi tiết tỉ mỉ.

Khương Vũ vừa vào nhà đã thấy viên kẹo dẻo ngồi trên bàn trà đung đưa cái cái chân ngắn ngủn, vẻ mặt đầy mưu đồ.

“Hì hì hì.” Khương Vũ nở nụ cười.

Đường Tiểu Đường:???



Mười giờ, Đinh Phó Thịnh và Cố Bằng đúng giờ ngồi trong phòng hội nghị.

Đôi tay Cố Bằng bối rối xoa hai đầu gối, Đinh Phó Thịnh vỗ lên mu tay y trấn an, dịu dàng nói: “Không sao cả, có tôi ở đây rồi.”

Sắc mặt Cố Bằng ửng đỏ, bởi vì màu da hơi tối nên trông như một quả táo sậm màu.

“Người tên Tư Hàn Tước này thế nào, là người tốt hay người xấu vậy?” Cố Bằng bất an hỏi, “Có phải tôi gây thêm phiền toái cho anh rồi không? Liên lụy đến anh rồi.”

Cố Bằng liên tục xin lỗi, Đinh Phó Thịnh trợn mắt, thì thầm: “Biết xin lỗi thì làm mấy cái tư thế ngày hôm qua xem…”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, mặt Cố Bằng đỏ đến mức sắp bốc khói, biết là khó nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Được. Đinh tổng, đều… đều nghe theo anh.”

Giọng nói đứng đắn như thể đang bàn chuyện lớn, Đinh Phó Thịnh nghẹn cười, chẳng biết phải làm sao với nhóc đồ chơi ngu ngốc đáng yêu này.

Đợi một lát thì một trợ lý đẩy cửa vào, “Tư tổng tới.”

Cố Bằng đột nhiên như lâm trận, theo bản năng đứng lên nghênh đón, tỏ vẻ tôn trọng nhân vật cấp cao.

Đinh Phó Thịnh nhe hàm răng trắng tinh, mắt liếc qua Cố Bằng ngày càng co quắp bất an.

Tối hôm qua… Cố Bằng tắm rửa xong trước, Đinh Phó Thịnh bảo y chờ ở phòng ngủ, đến khi mình tắm rửa xong đi ra lại thấy nhóc đồ chơi này đứng nghiêm như quân lính ở cửa chờ hắn.

Đôi mắt Đinh Phó Thịnh trở nên u ám, cất giấu sự xấu xa khó nói nên lời.

Tư Hàn Tước bước vào phòng họp cũng ngạc nhiên bởi dáng vẻ nghênh đón thẳng tắp của Cố Bằng, anh nhìn về phía Đinh Phó Thịnh lại thấy cặp chân dài của hắn đặt trên bàn, nhìn anh bằng nửa con mắt.

Đinh Phó Thịnh chào hỏi không chút hoang mang: “Tư tổng, nghe danh đã lâu.”

“Nghe danh đã lâu, ngồi đi.” Ý Tư Hàn Tước bảo Cố Bằng thả lỏng.

Cố Bằng sờ tóc sau gáy tựa hồ hiểu ra trước đó là Tư Hàn Tước giúp mình nên hơi ngượng ngùng cũng không biết mình nên làm gì, chợt nhìn thoáng qua đôi chân dài không lễ phép của Đinh Phó Thịnh thì im lặng kéo một chân đặt xuống đất, cẳng chân quy củ tạo với mặt đất một góc chín mươi độ, chính xác mười phần.

Đinh Phó Thịnh: …

Tư Hàn Tước thầm vui vẻ.

“Đi thẳng vào vấn đề.” Đinh Phó Thịnh không tự nhiên khụ một tiếng, “Đáng ra mấy ngày hôm trước nên tới hỏi thăm Tư tổng, cảm ơn Tư tổng đã bảo vệ Bằng Bằng nhưng nghĩ lại thì hẳn Tư tổng biết cậu ấy là người của tôi nên mới ra tay, nói đi, Tư tổng muốn cái gì?”

“Đều là… Đều là tôi sai…” Cố Bằng vươn một tay che trước người Đinh Phó Thịnh, “Đừng gây khó dễ cho anh Đinh, có gì cứ nhằm vào tôi.”

Tư Hàn Tước: …

Đinh Phó Thịnh: …

Tư Hàn Tước nhướng mày: “Trông tôi không giống người tốt à?”

Ánh mắt Cố Bằng do dự: “Trước khi tới tôi đã tra bối cảnh của ngài…”

“Khụ!” Đinh Phó Thịnh khụ mạnh một tiếng, vươn tay che miệng Cố Bằng, kéo y vào lòng.

Nhóc khờ này cái gì cũng dám nói?!

Cố Bằng bị tiếng khụ này dọa ngốc, ưm a kêu hai tiếng mới nhận ra mình nói sai rồi, nhìn Tư Hàn Tước thanh danh độc ác không có tình người trong lời đồn, sắc mặt nháy mắt xanh mét.

Đôi môi mỏng của Tư Hàn Tước khẽ mím, cũng không nói gì, ba người im lặng nhìn nhau.

Không khí xấu hổ đến cực điểm.

Tư Hàn Tước mang theo địch ý nhìntừ trên xuống người trẻ tuổi nói chuyện không có não này.

Đây là người đầu tiên Đường Tiểu Đường tiếp xúc sau khi biến thành người? Chính là cậu nhóc lỗ mãng lại ngay thẳng này là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ con người của Đường Tiểu Đường?

Sự ghen tuông không nói rõ được cuồn cuộn dưới đáy lòng. Thấy ánh mắt Tư Hàn Tước càng thêm âm trầm, Đinh Phó Thịnh cất tiếng: “Tư tổng, ngài có chuyện gì cứ nói là được.”

Ánh mắt Tư Hàn Tước lạnh lùng, đặt một bức ảnh lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Cố Bằng, “Tôi chỉ muốn hỏi thăm một người, cậu từng gặp người này chưa?”

Là bức ảnh trên chứng minh thư của Đường Đường, tóc mái hơi dài che đi lông mày của thiếu niên, khóe mắt ẩn chứa nỗi u buồn trời sinh, an tĩnh nhìn thẳng camera.

Vừa giống vừa không giống.

Cố Bằng cầm bức ảnh lên nhìn hồi lâu, “Không xác định lắm, người này rất giống một người bạn của tôi nhưng bạn của tôi không như thế này.”

Y không nói rõ được cảm giác này, đúng là gương mặt giống nhau như đúc nhưng thiếu niên trên ảnh chụp và Đường Tiểu Đường tựa như ngày mưa và ngày nắng, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là hai người.

Cố Bằng nghĩ thầm, nếu ngày đó gặp được Đường Tiểu Đường như vậy thì nói không chừng hai người bọn họ sẽ kết bạn rồi cùng tới cầu Giang Hải ấy chứ.

Tư Hàn Tước cười nhạt: “Chính là cậu ấy, nói đi, ngày hôm đó hai người làm gì.”

Cố Bằng đề phòng nhìn Tư Hàn Tước, nghĩ tới chuyện của bản thân mà Đường Tiểu Đường thật sự quá xinh đẹp, nhất thời nổi giận: “Hai người quen biết nhau? Tôi chưa từng nghe cậu ấy nói qua, anh hãy gọi điện thoại xác nhận với cậu ấy trước, nếu không thì tôi không thể nói, tôi nhất định sẽ không bán đứng bạn của mình đâu!”

Tư Hàn Tước: …

Tư Hàn Tước mím môi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt ghim chặt lấy y.

Cố Bằng cứng đầu: “Tuy rằng tôi nợ anh nhưng… nhưng bạn tôi đẹp như thế, ai biết anh có suy nghĩ khác hay không, việc tùy tiện bán đứng bạn bè Cố Bằng tôi không làm được! Có phải cậu ấy nợ anh tiền không? Tôi giúp cậu ấy trả!”

Đinh Phó Thịnh há miệng thở dốc, thật là xấu hổ.

Cố Bằng thẳng như ruột ngựa, tuy rằng lỗ mãng như rất nghĩa khí, trọng tình trọng nghĩa, nếu Tư Hàn Tước nhất định lấy chuyện này ép y thì có khi tên nhóc này sẽ tình nguyện chịu ấm ức một mình mà vẫn muốn giữ gìn tình bạn kia.

Đinh Phó Thịnh vội nói: “Nghe Tư tổng nói thế nào trước đã.”

Tư Hàn Tước nhìn Cố Bằng, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy tên là Đường Tiểu Đường, là một người bạn rất quan trọng của tôi thế nhưng hiện tại cậu ấy có việc nên không liên lạc được, tôi phải biết quỹ đạo hoạt động của cậu ấy thì mới giúp đỡ được.”

“Thế cũng không được.” Cố Bằng vẫn từ chối, “Không chứng không cứ, tôi không thể tin anh.”

Sắc mặt Tư Hàn Tước thay đổi.

Tuy rằng Tư Hàn Tước biết Cố Bằng khờ nhưng anh thật sự không ngờ tên khờ này còn thật sự ngu đần, Tư tổng khôn khéo vốn tưởng người này vì muốn báo đáp mình sẽ biết gì nói nấy, không ngờ Cố Bằng lại suy nghĩ cho Đường Tiểu Đường như thế. Đứng ở vị trí cao như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Tư Hàn Tước thấy có người chống đối mình, hơn nữa người này còn là vì Đường Tiểu Đường nên mới chống đối mình.

Tư Hàn Tước vừa buồn cười vừa tức giận rồi lại phải ôm sự buồn bực này dưới đáy lòng để nhẫn nại giải thích, điều này khó chịu cực kỳ.

“Anh định chứng minh hai người là bạn thế nào đây?” Cố Bằng hỏi, “Bạn của tôi nhìn qua mới mười bảy tuổi, hai người quen biết nhau thế nào, là loại bạn bè gì, bạn bè không phân biệt tuổi tác?”

Đinh Phó Thịnh im lặng vươn tay bảo hộ Cố Bằng không cẩn thận gây họa, ngũ quan run rẩy không còn lời nào để nói.

Sắc mặt Tư Hàn Tước thay đổi hoàn toàn.

Anh không biết chi tiết, chuyện của Đường Tiểu Đường lại khó bề xử lý, anh không thể không phòng bị mà nói với hai người này chuyện giữa mình và Đường Tiểu Đường nhưng người Cố Bằng muốn bảo vệ lại là Đường Tiểu Đường nên anh không thể hành động bất chấp.

“Tư tổng, Bằng Bằng tính tình ngay thẳng.” Đinh Phó Thịnh vội vàng giải thích, “Ngài đừng so đo với cậu ấy.”

Dáng vẻ kiêu ngạo thô bỉ của Đinh Phó Thịnh bị Cố Bằng tra tấn hết sạch, khí thế của hắn dần nứt ra, gần như suy sụp che miệng Cố Bằng lại, cười tủm tỉm: “Tôi biết, hôm đó cậu ấy gọi xe thì gặp một nhóc con, nhóc con dẫn cậu ấy tới cô nhi viện, hình như tên là Cô nhi viện bảy gốc cây dưới ánh mặt trời, lúc ấy tôi cũng lo lắng, khi tra hành tung của cậu ấy có xem qua.”

Cố Bằng trừng mắt: Ưm ưm ưm!

Không thể nói!

Chẳng may Tư Hàn Tước có ý tưởng quái quỷ gì với Đường Tiểu Đường thì chẳng phải là y đã hại người bạn đã cứu y một mạng hay sao!

Đinh Phó Thịnh khẩn cầu: “Cậu bỏ đi, đại ca, tôi gọi cậu một tiếng đại ca đấy!”

Đôi mắt Cố Bằng trừng lớn như cái chuông đồng, trách cứ lại bực bội nhìn hắn chằm chằm, hận không thể chọc ra hai cái lỗ trên gương mặt hắn.

Vừa tức giận hắn nói ra địa chỉ cô nhi viện, vừa phẫn nộ hắn tra xét mình?!

Tư Hàn Tước nhìn bọn họ, đầu lưỡi đè bên trong má, ánh mắt kiềm chế, ẩn chứ sự khó hiểu kín đáo.

Cô nhi viện?

Ngày đầu tiên biến thành người Đường Tiểu Đường lại tới cô nhi viện – nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên?

— Đường Tiểu Đường biết nhiều thứ hơn so với bọn họ nghĩ.

Nhưng những thông tin này Đường Tiểu Đường biết được từ đâu?



Đường Tiểu Đường tức giận đứng cạnh cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với Khương Vũ dựa lưng vào cửa ra vào.

“Vì… vì sao?” Kẹo dẻo gấu tủi thân, giọng nói không cam lòng, “Vì sao không cho kẹo ra ngoài?”

Ngay từ đầu đồng minh lớn đã đi theo kẹo mọi lúc mọi nơi, ngay cả WC cũng đi theo, quả thực khiến người ta giận sôi!

Khương Vũ nở nụ cười thâm trầm: “Trời lạnh thế này ra ngoài làm gì, nào, anh đây chơi cùng mày.”

Đường Tiểu Đường tức giận giống con cá nóc bốc khói.

Rõ ràng là đồng minh lớn đang giám thị nó, chính là cái loại một tấc cũng không rời!

Cuối cùng Đường Tiểu Đường mất hết kiên nhẫn, muốn dứt khoát trốn ra khỏi cửa, kết quả lại bị Khương Vũ chặn lại, giằng co đến mức thất khiếu bốc khói!

“Đừng ép kẹo!” Đường Tiểu Đường hung hăng đe dọa, “Gần đây chủ nhân làm gì cũng gạt kẹo, kẹo tức giận.”

“Kẹo yêu chủ nhân như thế, chủ nhân lại có chuyện gạt kẹo!”

“Chớ chọc giận kẹo, kẹo hung dữ lắm đấy!”

Đường Tiểu Đường dùng hết sức gào thét, khí thế không khác nào mèo con không được cho ăn!

Khương Vũ ôm mặt, giả bộ sợ hãi “A à ~”

“Mày hung dữ thật đấy ~ tao sợ quá ~” Khương Vũ thu lại vẻ mặt làm quá lên, lạnh lùng nói, “Không thể ra ngoài là không thể ra ngoài, mày cho là tao không biết mày giấu quần áo ở mặt sau tường của tiểu khu à? Hiện tại mày tính trần truồng ra ngoài hay gì?”

Đường Tiểu Đường cáu đến hít thở không thông.

Quần áo giấu đi cũng bị phát hiện?

~Hết chương 68~