Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 67




Tư Hàn Tước cuối cùng cũng tỉnh lại, không khí bí bách cũng dần thông thoáng, chờ đến khi tinh thần anh tốt hơn một chút, đôi tai nhỏ vốn uể oải của Đường Tiểu Đường lập tức trở nên hưng phấn, xỏ dép lê ra hâm nóng sữa bò rồi đặt vào tay Tư Hàn Tước, sau đó xoay người vào phòng tắm xả nước ấm, điều chỉnh hình thức suối nước sóng, cài đặt độ ấm Tư Hàn Tước thích nhất rồi chờ đến khi mặt nước ùng ục bọt nước lại chạy về phòng ngủ, cọng tóc dựng ngược trên đỉnh đầu do tư thế ngủ rung động, “Chủ nhân muốn tắm rửa không?”

Tư Hàn Tước cầm di động không biết đang xem cái gì, nghe thấy vậy thì giấu điện thoại dưới gối rồi đáp: “Có.”

Ánh mắt thiếu niên lướt qua một góc di động lộ ra dưới gối, im lặng chớp mắt.

Tư Hàn Tước cởi quần áo, ngâm mình trong làn nước ấm khiến người ta sảng khoái, thích ý thở nhẹ, Đường Tiểu Đường cầm khăn lông và sữa bò vào giống như một người phục vụ nho nhã lễ độ, đôi mắt tròn xoe mở to, không chớp nhìn bọt nước ùng ục và nửa người dưới ẩn giấu trong làn nước của Tư Hàn Tước.

Tư Hàn Tước cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, đầu xoay nửa vòng nhìn chăm chú vào đôi mắt Đường Tiểu Đường, chạm nhẹ vào sữa bò trong tay nó.

Đường Tiểu Đường đưa cốc sữa cho anh, cốc sứ trắng tinh trơn mượt như tơ lụa nhưng ngón tay đỡ của thiếu niên còn trắng nõn mềm mại hơn, Tư Hàn Tước cào nhẹ mu bàn tay nó, cười hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

“Có nhìn gì đâu.” Đường Tiểu Đường giơ tay che miệng lười biếng ngáp một cái, “Chỉ là kẹo hơi buồn ngủ thôi.”

Kẹo đã không chợp mắt suốt một buổi tối rồi thêm một cái ban ngày nữa.

Ngáp xong, khóe mắt thiếu niên chảy ra một giọt nước mắt sinh lý, đôi mắt tròn xoe vẫn không chớp nhìn chằm chằm mặt nước.

Trái tim Tư Hàn Tước mềm nhũn – là vì quá mệt mỏi nên mới có thể nhìn đăm đăm vào bất cứ nơi nào thôi.

Anh nhấp một ngụm sữa bò rồi đưa cốc lại cho nó, “Uống đi, ngọt lắm.”

Đường Tiểu Đường chớp mắt: “Sao thế ạ?”

Đây là sữa bò của chủ nhân mà.

Tư Hàn Tước cong môi: “Uống sữa bò sẽ lớn nhanh hơn, mau uống đi, uống xong thì cùng nhau tắm.”

Sắc mặt Đường Tiểu Đường bỗng ửng đỏ.

Tư Hàn Tước híp mắt: “Nghĩ cái gì thế, thấy em mệt muốn chết rồi nên làm em thả lỏng chút thôi.”

Đường Tiểu Đường chớp mắt, lại chớp mắt.

Dừng một chút rồi nhận lấy sữa bò, hào khí dứt khoát một hơi cạn sạch rồi quay người sột soạt sột soạt cởi hết quần áo ra!

Tư Hàn Tước nhìn cậu, bàn tay ướt vuốt tóc một cái.

Mái tóc dính nước nghe lệnh dạt về phía sau làm ngũ quan góc cạnh thâm thúy hiện lên rõ ràng, dáng vẻ kia mơ hồ mang theo tính công kích sắc bén, tuấn lãng lại hùng hổ dọa người.

—Vài thập niên trước, đại thiếu gia Tư Quy mặc quân trang cũng như thế này, dùng dầu hoa quế tỉ mỉ chải vuốt mái tóc dài kiêu ngạo ra sau để lộ gương mặt ngây ngô, thần thái xán lạn nói với người vợ mới lấy về rằng quốc gia gặp nạn, ai cũng phải có trách nhiệm, tôi ra đánh một trận trước, Lộc Minh, mình chờ tôi khải hoàn trở về!

Lâm Lộc Minh bảo Tư Hàn Tước giống Tư Quy, đều là chính nhân quân tử từ trong xương cốt, nếu Tư Quy may mắn sống đến bây giờ chắc chắn cũng sẽ yêu thương anh.

Nhưng Tư Quy bỏ mạng nơi sa trường, thi thể không còn, thứ an táng nơi phần mộ tổ tiên chính là di vật tùy thân Lâm Lộc Minh thu thập được.

Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra người mà Lâm Lộc Minh gìn giữ nơi trái tim là người như thế nào.

Hai người họ, sống đã phải trải qua chia ly, đến khi chết đi còn phải chịu nỗi đau ly biệt.

Vừa nghĩ như vậy, tội của Tư Thành lại tăng thêm một phần.

— Tư Hàn Tước thất thần vài giây, thiếu niên trắng nõn đã rầm một cái nhảy vào bồn tắm, khuôn mặt ửng đỏ chôn một nửa dưới nước, lông mày đen nhánh dính mấy giọt nước vừa bắn lên, thiếu niên xinh đẹp thơm ngọt lớn mật lại thẹn thùng nhìn anh, hàng lông mi hơi run rẩy, ngây thơ giống như một nhóc người cá mới biết đến thế giới loài người.

Hơi nước bay lên từ làn da phiếm hồng của thiếu niên, phòng tắm lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Đường Tiểu Đường ùng ục phun bong bóng, ngoan ngoãn dẫm lên làn nước cọ vào người Tư Hàn Tước, “Chủ nhân?”

Đường Tiểu Đường vừa ngây thơ vừa ngọt ngào mang theo một loại ma lực khiến cho mưa thuận gió hòa thổi bay những tâm sự rối rắm của anh, chỉ giữa lại hết thảy ấm áp ngọt lành dưới đáy lòng.

Tư Hàn Tước vớt nhóc người cá Đường Tiểu Đường đến bên người, thì thầm: “Cả ngày không ôm em rồi.”

Đường Tiểu Đường rầm rì, vừa ngoan vừa mềm.

Kẹo hại chủ nhân bị bệnh nên kẹo muốn ở bên chủ nhân!



Tắm xong Tư Hàn Tước tinh thần thoải mái ôm Đường Tiểu Đường đã hóa thành một vũng nước về phòng ngủ.

Đường Tiểu Đường gối lên cánh tay Tư Hàn Tước, sự hưng phấn bởi “cuối cùng chủ nhân cũng tốt lên” đã đốt sạch chút sức lực cuối cùng của Đường Tiểu Đường, đôi mắt khép hờ ngủ gà ngủ gật, Tư Hàn Tước lặng lẽ đỡ cái đầu xù của nó rồi cùng nằm xuống, vừa vỗ lưng dỗ nó ngủ vừa cầm lấy máy tính bảng xem những tin tức hôm nay anh bỏ lỡ.

Quả nhiên công ty của Tư Kỳ bị nghi ngờ có liên quan tới lừa đảo quy mô lớn nên bị cơ quan quản lý thu giữ và phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ, ngoài Cố Bằng còn có nhiều nạn nhân khác lên tiếng. Vốn là con cháu đời thứ ba của gia tộc phú quý, tình trạng hiện tại của Tư Kỳ đã biến thành trò cười cho cả làng giải trí game online cũng như giới tài chính kinh doanh. Bởi vì chuyện này mà cổ phiếu công ty Tư Thành rớt giá nghiêng trọng thậm chí còn có lời đồn Tư Thành đang có kế hoạch hợp tác với công ty nước ngoài và bán một hệ thống sản phẩm có giá trị.

Tư Thành sao cam tâm như vậy được, triển vọng của hệ thống sản phẩm kia khá khả quan, Tư Thành sẽ không bỏ được hơn nữa xét đến sự tự tin của nhà họ Tư thì chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện này mà bị dồn vào đường cùng, đây có lẽ là uy hiếp chuyển nhượng quyền quản lý thôi.

Năm đó chính Tư Thành chuyển công ty Tư gia từ xí nghiệp gia đình sang hình thức đầu tư cổ phần, bây giờ lại bị hội đồng quản trị ép mua bán thế này, điều này chỉ có thể giải thích rằng có ai đó trong ban hội đồng quản trị đang đối nghịch với Tư Thành.

Trái tim Tư Hàn Tước khẽ động – Tư Thành nhốt anh ngoài cửa, dùng bức tường thành mang tên “Tư thị” ngăn cách anh mười mấy năm, nhưng hiện tại bức tường thành ấy lại xuất hiện một lỗ hổng.

Người đàn ông mỉm cười, hôn lên mái tóc xù của thiếu niên trong lòng.

Bởi vì Đường Tiểu Đường mệt mỏi đến không đứng lên được nên Tư Hàn Tước đành ôm nó lau khô người, dùng máy sấy làm khô tóc cho nó, giờ phút này mái tóc của thiếu niên xõa tung mềm mại, tản ra hương dầu gội thanh mát cực kỳ giống động vật nhỏ ngửa bụng phơi lông dưới ánh mặt trời.

Chóp mũi Tư Hàn Tước chạm nhẹ lên trái tim Đường Tiểu Đường, hít sâu một hơi.

Thiếu niên trong lòng rầm rì đẩy ra rồi ôm chặt eo anh, dán chặt lấy chủ nhân nó tin tưởng nhất, từ từ đi vào giấc ngủ trong không gian thơm ngọt.

Kẹo mệt muốn chết rồi.

Bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ như được gột rửa bởi tuyết vì vậy càng thêm trong trẻo sáng ngời, vũ trụ bao la rộng lớn nhìn về phía nhân loại nhỏ bé, không gian mỹ lệ mênh mông tràn ngập cảm giác áp bách, ánh đèn trong bên trong cửa sổ tỏa ra hơi ấm đối lập hoàn toàn với rét lạnh ngoài kia.

Ngày hôm sau, Đường Tiểu Đường nhập nhèm mở mắt ra, bên gối lại không thấy chủ nhân, chăn cũng lạnh.

Hửm?

Đường Tiểu Đường tiện tay khoác chiếc áo đặt ở mép giường, xỏ dép lê lẹt xẹt đi ra phòng khách.

Tư Hàn Tước đang ngồi trên sô pha, thần sắc nghiêm túc, hẳn là làm việc xuyên đêm.

Nghe thấy âm thanh, Tư Hàn Tước ngẩng đầu, “Dậy rồi à?”

“Dạ.” Cặp chân dài thẳng tắp của thiếu niên vươn ra từ bộ đồ ngủ không vừa người, áo ngủ màu xám bạc tôn lên màu xa trắng sáng như ánh trăng của nó.

Đường Tiểu Đường rầm rì chen vào lòng anh, mềm mại hỏi: “Chủ nhân làm việc cả đêm ạ?”

“Ừ, ngày hôm qua có rất nhiều việc.” Tư Hàn Tước nhẹ nhàng để điện thoại cách xa Đường Tiểu Đường đồng thời tắt giao diện nói chuyện trên màn hình máy tính đi, dịu dàng thủ thỉ: “Hôm nay anh muốn mở họp, để Tiểu Vũ chơi với em được không?”

“Dạ được.” Đường Tiểu Đường mơ màng đồng ý, đôi tay nắm hờ dụi mắt.

Chờ đã.

Đường Tiểu Đường bỗng ngẩn ra, chủ nhân đây là… muốn tránh nó ư?

Tối hôm qua lúc mới tỉnh lại, chủ nhân còn giấu di động đi, hiện tại hình như cũng không muốn cho nó thấy đang nói chuyện với ai.

Đường Tiểu Đường từ từ buông tay, “Vậy hôm nay chủ nhân không chơi với kẹo được ạ?”

“Mở họp xong sẽ về bên em, em muốn đi đâu, ra ngôi nhà kẹo hay ở nhà hoặc có nơi nào muốn tới chơi không?”

Nhìn xem chủ nhân tri kỷ đến nhường nào kìa.

Trừ văn phòng, nơi nào cũng có thể.

Trong đầu Đường Tiểu Đường xuất hiện hai nhóc kẹo đồ chơi, nhóc kẹo màu trắng ngoan ngoãn dạy bảo nhóc kẹo màu đỏ nghịch ngợm: “Chủ nhân là người làm việc lớn sao có thể chơi với cậu mỗi ngày được, cậu đừng làm chậm trễ công việc của chủ nhân nha!”

Nhóc kẹo màu đỏ kiêu ngạo giương chiếc cằm bụ bẫm lên, “Không đúng, khẳng định là chủ nhân có chuyện lừa tớ.”

Nhóc kẹo màu trắng tức giận: “Nhất định là vì chủ nhân muốn tốt cho cậu! Cậu đừng có mà bướng! Phải tin tưởng chủ nhân chứ!”

Nhóc kẹo màu đỏ: “Hừ!”

Hai nhóc đồ chơi lại xông vào giao chiến một trận, cuối cùng…

Đường Tiểu Đường tinh nghịch híp mắt, tươi cười ngọt ngào: “Kẹo không muốn đi đâu cả, kẹo sẽ ở nhà.”

“Aida!” Sắc mặt Đường Tiểu Đường thay đổi, “Kẹo… Kẹo choáng váng quá…”

“Kẹo không còn sức duy trì hình người nữa rồi!”

Ánh mắt Tư Hàn Tước khẽ biến, trơ mắt nhìn thiếu niên trong lòng vèo một cái biến mất!

“Tiểu Đường!” Tư Hàn Tước vội nắm lấy quần áo trên sô pha.

Một viên kẹo nhỏ màu hồng phấn nhanh như chớp vọt ra khỏi cổ áo.

“Haizz.” Kẹo dẻo gấu dựa vào sô pha, “Kẹo đã biến thành kẹo mặn… Kẹo không còn sức nữa…”

Kẹo dẻo gấu thê thảm hừ hừ, giành được sự căng thẳng và thông cảm cực lớn từ chủ nhân.

Nhưng thật ra bởi vì đôi mắt quá nhỏ nên khó thấy được ẩn dưới đôi mắt tròn xoe thấp thoáng một nụ cười xấu xa!

Nhóc kẹo màu đỏ chiến thắng!

Kẹo muốn biết rốt cuộc chủ nhân đang gạt nó chuyện gì!

Đường Tiểu Đường cười xấu xa, ôm cái đầu choáng váng, “Chủ nhân đừng lo lắng, kẹo cần bổ sung năng lượng thôi!”

Đường Tiểu Đường chạy tới ngăn kéo dưới bàn trà, lấy quần lót nhỏ ra mặc vào rồi móc một viên kẹo màu đỏ ra ăn, “Xem này, chỉ cần ăn ít kẹo và nghỉ ngơi một lát là ổn thôi! Chủ nhân đừng lo lắng nha!”

Có lẽ là Đường Tiểu Đường giải thích quá nhiều, căng thẳng ban đầu qua đi, ánh mắt Tư Hàn Tước dần trở nên nghi ngờ.

Trên điện thoại là tin nhắn tiếp theo của Khương Vũ: “Boss, khoảng mười giờ Đinh Phó Thịnh và Cố Bằng sẽ tới công ty, giao Tiểu Đường cho em, nhất định em sẽ không để nó phát hiện.”

Tư Hàn Tước nói: “Vậy em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”

Người đàn ông cúi đầu, vội vàng trả lời: Nó cố ý biến thành kẹo dẻo, tính nhân lúc cậu không chú ý sẽ lén lút trốn đi, phải thật cẩn thận.

Khương Vũ: Hử! (⊙▽⊙)

Quả là viên kẹo tâm cơ mà!

~Hết chương 67~