Ngày hôm ấy Đường Đường ở trong phòng thí nghiệm đến rạng sáng mới rời đi, bước trên con đường đã đi qua vô số lần để trở về kí túc xá, lúc đi ngang qua hồ nhân tạo thì thấy một bạn nữ nhảy xuống hồ tự sát, vì thế cậu vội vàng nhảy xuống nước cứu người. Đường Đường lớn lên ở phương Nam nên khả năng bơi rất tốt thế nhưng có lẽ bạn nữ muốn tự sát kia đột nhiên bùng nổ ý chí muốn sống nên thít chặt cổ Đường Đường dẫn tới cả hai đều không thể lên bờ.
Bảo vệ tuần tra nghe được âm thanh kêu cứu nên cuống quýt tìm thuyền mới vớt được bọn họ lên.
Đáng tiếc cuối cùng bạn nữ kia vẫn chết còn Đường Đường thì hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh.
Bạn cùng phòng của bạn nữ kia đã giải thích bởi vì thi rớt cộng thêm thất tình cho nên tinh thần của bạn nữ nhạy cảm kia đã không được bình thường từ lâu, trước đó từng có lần cắt cổ tay và uống thuốc ngủ tự sát, may là được bạn cùng phòng cứu kịp thời, không nghĩ tới cuối cùng vẫn qua đời.
Tựa như mọi chứng cứ đều có thể chứng minh Đường Đường chết đuối là ngoài ý muốn.
Tất cả những thứ này Khương Vũ đều từng nghĩ qua, không ai suy xét theo hướng đây là một âm mưu. Nhưng Thôi Triết lại cắn môi, là cái loại cắn muốn dùng đau đớn kích thích linh cảm khi gặp phải vấn đề khó khăn, Khương Vũ nhìn thôi mà ê cả răng, “Sao thế?”
Thôi Triết mím môi thành một đường thẳng tắp, trên môi in vài dấu răng đỏ tươi, hoang mang trả lời: “Không biết, cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, bản phác thảo của cậu ấy đâu?”
“Em có chụp.” Uông Học vội nói, “Đều ở đây.”
Uông Học bật máy ảnh lên mở ra hình chụp bản phác thảo của Đường Đường.
Tất cả bản thảo đều vẽ trên giấy, là những nét vẽ nháp lộn xộn, từ gấu trúc Tứ Xuyên tới gấu lớn của Cường đầu trọc, từ gấu con tới “Thế giới tuyệt đẹp của loài gấu”, dường như phim hoạt hình về gấu nào cũng có mặt, nhưng hình như Đường Đường vẫn không hài lòng, vẽ xong lại tô đen, mãi đến khi dưới ngòi bút hiện ra một gấu con, cơ thể nho nhỏ cùng cái đầu tròn vo với hai tai dựng đứng, gấu con sống động ngồi trên giấy, hai chân duỗi sang hai bên, hai tay ngắn ngủn mập mập chống giữa hai cẳng chân, hơi cúi người về phía trước, nghiêng đầu nhìn camera.
Ngũ quan gấu con tương tự Đường Tiểu Đường tới tám chín phần, Khương Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là dáng vẻ của kẹo dẻo gấu.
Kẹo dẻo gấu là quà Đường Đường tặng cho Tư Hàn Tước, cậu dành rất nhiều tâm tư vào việc thiết kế món quà này.
Khương Vũ chớp mắt, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn không nói cho Thôi Triết về việc Đường Tiểu Đường chính là kẹo dẻo gấu mà chỉ bảo: “Con gấu này là món quà Đường Đường tặng cho boss.”
“Món quà?” Thôi Triết nháy mắt đã hiểu ra, đây là bản thảo thiết kế món quà mà Đường Đường muốn tặng cho Tư Hàn Tước.
Những nghi hoặc lúc sáng lúc tối nhấp nháy trong đầu, Thôi Triết tìm quanh kí túc xá một vòng không phát hiện được gì thêm mới cùng Khương Vũ rời đi.
“Cậu cảm thấy việc này có vấn đề?” Trên đường về nhà, trong bầu không khí áp suất thấp của Thôi Triết, Khương Vũ cẩn thận mở lời, “Lúc ấy tôi tới cục cảnh sát điều tra rồi, không phát hiện ra cái gì ngoài ý muốn… Nếu không thì boss nhất định sẽ điều tra đến cùng, đáng tiếc Tiểu Đường mất nửa cái mạng còn bạn nữ tự sát kia không thể sống sót.”
Thôi Triết nhướng mày, hậm hực không nói lời nào.
Lúc Đường Đường xảy ra chuyện đưa tới bệnh viện là sáu giờ sáng, cậu hôn mê, cả người lạnh băng, sắc mặt tái nhợt không hề có sức sống nên bệnh viện không dám nhận, là Thôi Triết chấp nhận áp lực đứng trên bàn phẫu thuật, trăm cay ngàn đắng cứu về một sinh mệnh, sau đó y vẫn luôn ở bện viện canh chừng, cũng không giao thiệp nhiều với phía cảnh sát.
Chỉ là… Lần đầu tiên suy nghĩ lại về quá trình chết đuối của Đường Đường cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng…
Y nghĩ không ra.
…
Là một giấc mộng dài.
Tư Hàn Tước mơ thấy khi mình còn rất nhỏ, bên ngoài biệt thự đang mưa, nước mưa rơi xuống cành ngô đồng vươn tới cửa sổ, tí tách tí tách, cậu nằm một mình trên giường, mắt nhắm hờ, mơ màng nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Trên cành ngô đồng bắt đầu điểm xuyết những chiếc lá màu vàng, mùa thu sắp tới rồi.
Tư Hàn Tước bé nhỏ thầm nghĩ, lạnh muốn chết, vài tháng nữa mới có máy sưởi, cậu lại nghĩ, không đúng, có khi mình chẳng sống được tới lúc đó.
Cậu đã sốt hai ngày, hôn mê và tỉnh táo cứ thay phiên xuất hiện, cậu nhờ người giúp việc lấy cho mình ít thuốc hoặc là tìm bác sĩ cũng được nhưng mỗi người đều như ve sầu mùa đông, không ai chịu giúp cậu.
Còn tiếp tục như thế, cậu thực sự sẽ chết mất.
Đương lúc tưởng tượng thì lại nghe thấy tiếng mở cửa, giọng một cụ bà tức giận quát mắng: “Mặt đỏ bừng lên rồi sao còn không đưa tới bệnh viện? Sao không gọi bác sĩ? Có phải mấy người muốn thấy nó chết vì bệnh luôn không?”
Bà lão luôn đoan trang ưu nhã giờ đây nổi giận làm cho cả ngôi biệt thự từ Tư Bất Phàm, Lâm Tĩnh* tới người hầu, thợ làm vườn đều không dám hó hé một câu.
Tư Hàn Tước mơ màng nghĩ, được cứu rồi.
Tư Bất Phàm bất đắc dĩ nói: “Con vừa mới về làm sao biết nó bệnh thành như thế, mẹ đừng vì đứa con hoang…”
“Tét!”
Một tiếng tát vang lên.
Tư Bất Phàm lập tức ngậm miệng.
“Con hoang? Mẹ đã nói bao nhiêu lần, nó tuy không giống con nhưng lại cực kỳ giống ba con! Sao con còn bị ma quỷ ám ảnh mãi như thế!” Bà lão cười lạnh, “Kết quả xét nghiệm ADN không đúng, sao không làm thêm vài lần? Nó là con hoang, vậy con là cái gì?”
“Lúc con sinh ra, tro cốt của ba đã vùi vào phần mộ tổ tiên, con cho rằng…” Giọng nói buồn bã run rẩy của bà cụ vang lên, “Con cho rằng không ai nói con là con hoang à?”
“Mẹ – Lâm Lộc Minh ngay thẳng đứng đắn, mẹ không sợ người khác nói, cũng không cần làm xét nghiệm ADN.” Bà cụ từ trên cao nhìn xuống Tư Bất Phàm cùng với Tư Thành trốn ở góc cầu thang chỉ lộ ra đôi mắt, lạnh lùng nói tiếp, “Mẹ thấy con giữ đứa nhỏ này trong nhà thì sớm hay muộn gì cũng bị nó hại chết!”
“Cháu ra đây!” Lâm Lộc Minh khí thế uy nghiêm nhìn về phía Tư Thành, “Cháu trốn ở đó làm gì?”
Ánh mắt Tư Thành khẽ run, cậu ta sợ bà lão tính tình táo bạo này nhất, luôn… phá hư chuyện của cậu ta!
Lúc đầu thi cử không được điểm tối đa bị mẹ đánh chửi phạt quỳ thì Lâm Lộc Minh đều đau lòng cậu ta, cũng không màng đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà cãi nhau với mẹ ruột cậu ta, hơn nữa còn nói với cậu ta rằng thời thơ ấu phải vui vẻ, không cần phải chịu áp lực gì, từ đó Tư Thành đã cho rằng đây là người duy nhất đối xử tốt với cậu ta, người duy nhất đau lòng cho cậu ta.
Mãi đến một ngày năm tám tuổi, mẹ ruột xúi giục cậu ta nói với Tư Bất Phàm muốn mười phần trăm cổ phần làm quà sinh nhật, còn nói chút tài sản này chẳng tính là gì, trong tương lai toàn bộ Tư gia sẽ thuộc về cậu ta. Lúc này Lâm Lộc Minh vô tình phát hiện thì lập tức giận dữ mắng mẹ Tư Thành tâm tư bất chính, châm ngòi chia cắt mối quan hệ giữa bọn họ, thử hỏi xem cô dạy một đứa trẻ trong sáng thành cái dạng gì được.
Tư Thành tám tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ ruột bị chọc tức tới mức ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, nằm trên giường được hai năm thì buông tay rời nhân thế.
Bác sĩ nói là xuất huyết não, người quá cố chấp, tim lại có bệnh, tuổi trẻ liều mạng đã tiêu hao sức lực đến gần như không còn.
Nhưng Tư Thành vẫn nhận định là Lâm Lộc Minh làm mẹ cậu ta tức chết.
Cho đến khi Lâm Tĩnh vào cửa, không bao lâu sau thì sinh hạ Tư Hàn Tước, Tư Thành cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.
Cậu ta muốn bóp chết Tư Hàn Tước còn trong tã lót lại bị Lâm Lộc Minh phát hiện và đánh không thương tiếc. Cậu ta đổi sữa bột của Tư Hàn Tước thành nước nóng cũng bị Lâm Lộc Minh phát hiện sau đó nhốt trong phòng tối… Dần dà cậu ta tiêu hao hết tất cả cảm thông còn sót lại trong lòng Lâm Lộc Minh, không biết từ khi nào Tư Thành bé nhỏ đã xem bà lão hiền từ ngày nào thành một con thú hung hãn, thề sống thề chết phải báo thù bằng được.
Mà giờ phút này…
Bà lão bất tử! Tư Thành nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn lo lắng đi qua, cúi đầu liếc mặt đất một cái sắc lẻm suýt chút nữa vạch ra một đường trên mặt đất.
Lâm Lộc Minh lạnh lùng hỏi: “Là cháu bảo em trai ra ngoài tìm thứ vào ngày mưa đúng không?”
Tiểu Tư Thành cứng đầu: “Là chính nó muốn đi!”
Lâm Lộc Minh cười lạnh: “Em trai vẫn luôn muốn lấy lòng con, xem con là anh trai ruột, xem con thành anh cả dũng cảm, chỉ cần con nói thì nó nhất định sẽ làm bằng được, con nói đi, có phải con nói với em trai muốn cái gì nên nó mới giúp con tìm không?”
Đội mưa đội gió cẩn thận từng tấc từng mét tìm một cây bút trong vườn hoa rộng như thế, cảm lạnh phát sốt té xỉu trên mặt đất, nửa ngày mới được người hầu phát hiện ra ôm về nhà.
Tư Thành cười lạnh: “Nó xứng đáng!”
Lâm Lộc Minh giơ tay.
Tư Thành cuồng loạn khóc to: “Là em trai nói muốn giúp con tìm! Là em trai nói nhất định phải đi, không liên quan gì đến con, ba ơi, không phải Thành Thành hại em trai, bà nội quá bất công, bà nội quá bất công!”
“Mẹ!” Tư Bất Phàm quát, “Mẹ đừng quá trớn! Thành Thành là con ruột của con còn nó là ai? Mẹ nói nó giống ba, vậy thì mẹ mang nó về nuôi đi, tóm lại Tư Hàn Tước ở lại đây một ngày lại làm Tư Thành chịu ấm ức một ngày!”
“Cái bạt tai ngày hôm nay con sẽ nhớ kĩ, mẹ, hơn bốn mươi năm mẹ lại vì một đứa con hoang mà đánh con? Để cho người khác biết họ còn tưởng rằng đứa con hoang này là do mẹ sinh ấy chứ!”
Mưa to xối xả, mặt đất lầy lội.
Bàn tay giơ lên của Lâm Lộc Minh phát run, dù sao cũng không dám hạ xuống.
Tư Hàn Tước nằm trong phòng nghe bọn họ cãi vã, trái tim tủi thân đau nhói.
Gia đình này chưa từng muốn cứu cậu, không muốn cứu!
Lâm Lộc Minh im lặng một lâu rồi rặn ra từng câu từng chữ: “Tôi nuôi nó, tôi nuôi.”
Bà không màng người hầu ngăn cản mà xông vào căn phòng lạnh băng đầy tử khí rồi ôm Tư Hàn Tước bé nhỏ sốt đến mềm cả người ra, Tư Hàn Tước theo bản năng ôm chặt lấy cổ bà lão.
“Sợ… con sợ…”
Tư Hàn Tước ôm lấy cây gỗ duy nhất trên biển rộng, ghé vào vai bà, ánh mắt tan rã nhìn về phía ba người đứng ở cửa.
Tư Bất Phàm, Tư Thành, Lâm Tĩnh.
Trên mặt Tư Bất Phàm có dấu tay đỏ sậm, ánh mắt khinh thường miệt thị nhìn cậu, mắt Tư Thành còn ngấn lệ nhưng vẻ mặt lại vui sướng khi người gặp họa, hưng phấn nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của cậu, còn ánh mắt Lâm Tĩnh thì né tránh, từ đầu đến cuối đều như con chim cút không dám nói câu nào.
Đây là ba mẹ ruột của cậu, là anh trai cậu sùng bái từ nhỏ.
Lâm Lộc Minh bế cậu lên, choàng cho cậu chiếc áo khoác còn lưu lại hơi ấm, Tư Hàn Tước bị ấm áp bao phủ mà rùng mình, ghé vào lòng bà, nhìn nơi mình sống từ nhỏ càng ngày càng xa.
Tư Hàn Tước híp mắt, tơ máu chiếm phần lớn tròng mắt, đáy mắt là một màu đỏ tươi.
Cậu nhìn ba người này, khắc từng đao từng đao một gương mặt bọn họ vào tận đáy lòng.
Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, khuôn mặt của ba người kia lại càng ngày càng rõ ràng.
Ngủ đến khi sắc trời tối đen Tư Hàn Tước mới từ từ tỉnh lại.
Sắc trời ban đêm khiến người ta mơ màng lo sợ không yên, anh mở mắt ra trong căn phòng tối tăm không tiếng động, đôi mắt thâm quầng vì bệnh hơi long lánh nước, Tư Hàn Tước thở nhẹ, dần tỉnh lại từ cảnh tượng trong mơ, vươn tay ôm chặt lấy thiếu niên trong lòng.
Đường Tiểu Đường ở trong lòng anh cả ngày.
Dù có hôn mê bất tỉnh thì anh vẫn biết luôn có người ở bên canh giữ.
Thiêu niên lành lạnh mềm mại ngủ bên người anh, chỉ cần anh sa vào ác mộng thì sẽ có một bàn tay vỗ về đồng thời thì thầm dỗ dành anh, chỉ cần anh muốn uống nước thì chưa cần nói đã có một ngụm nước ấm dán lên môi. Xung quanh là hương thơm ngọt ngào tới tận ruột gan, kiên định vấn vương trong bóng tối rồi từ từ xâm nhập vào trong giấc mơ khiến người ta an tâm vô cùng.
Cảm nhận được anh tỉnh, Đường Tiểu Đường theo bản năng sờ trán người đàn ông, giọng nói mềm mại hơi khàn: “A, hạ sốt rồi, chủ nhân muốn uống nước không? Hay là đói bụng ăn cơm trước?”
Đôi môi nóng bỏng của Tư Hàn Tước dán lên vùng da trơn mềm giữa hai hàng lông mày của nó, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Muốn ăn kẹo, được không?”
Đường Tiểu Đường chớp mắt ngồi dậy, nghi hoặc lẩm bẩm: “Bị bệnh có thể ăn kẹo ư? Có thể không? Hay là không thể nhỉ?”
Tư Hàn Tước bật cười.
Đường Tiểu Đường ngây người trong bóng tối vài giây rồi mới trợn tròn mắt: “Hử??”
“Chủ nhân tỉnh rồi?” Thiếu niên mím môi, đâm sầm vào lòng Tư Hàn Tước, “Chủ nhân tỉnh rồi nha!”
“Cuối cùng cũng tỉnh lại.” Đường Tiểu Đường vươn tay cố hết sức ôm lấy chủ nhân, gò má cọ tới cọ lui trên cổ Tư Hàn Tước, cọ trái, cọ trải, tiếng thở trở nên dồn dập giống hệt bé mèo con mừng rỡ nhích tới nhích lui, “Kẹo không bao giờ ngồi bánh xe quay nữa…”
“Không trách em đâu.” Tư Hàn Tước mở năm ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên, cảm giác mượt như nhung sượt qua lòng bàn tay, vừa mềm vừa thơm, Đường Tiểu Đường thoải mái hừ hừ, cuối cùng mới nhớ tới, “Đồng minh lớn dẫn bác sĩ tới khám cho chủ nhân đó, hù chết kẹo, vị bác sĩ kia hẳn là không biết em là… em là… kẹo đâu nhỉ?”
Thôi Triết đã tới?
Khương Vũ biết anh trân trọng Đường Tiểu Đường bao nhiêu nên sẽ không tùy tiện dẫn người tới nhưng nếu là Thôi Triết…
Vừa tận tâm tận lực chăm sóc Đường Đường ở bệnh viện hôn mê vừa thấy Đường Tiểu Đường tung tăng nhảy nhót sẽ nghĩ như thế nào?
“Bác sĩ nói thế nào?” Tư Hàn Tước ngồi dậy cầm lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm, nghe Đường Tiểu Đường kể lại sự việc xảy ra vào sáng nay thì lâm vào suy tư, “Chỉ xem bệnh cho anh thôi à?”
Không nói cái gì cũng không hỏi cái gì nghĩa là cái gì cũng biết.
Đôi mắt Tư Hàn Tước giật giật, trấn an nó: “Không sao cả, Thôi Triết không phải người ngoài.”
Uống nước xong, Tư Hàn Tước cố nén cảm giác không khỏe vào tắm một lượt thổi bay trạng thái bệnh tật yếu ớt đi, anh ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm bồng bềnh tới ngực làm toàn bộ suy nghĩ của anh cũng bình tĩnh ngang với mực nước.
Thôi Triết đã biết, Thôi Triết biết rồi sẽ nghĩ thế nào, dựa theo những gì Đường Tiểu Đường nói, y chỉ hơi kinh ngạc thậm chí còn bỏ tâm tư khích lệ Đường Tiểu Đường, người còn lại được khen rõ ràng là Đường Đường – y không hề do dự mà đã tiếp nhận chuyện này.
Thôi Triết sẽ không trở thành kẻ địch.
Tư Hàn Tước lau mắt, đôi mắt càng thêm tỉnh táo.
~Hết chương 66~