Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 59




Làn da trắng như sữa của Đường Tiểu Đường đứng giữa bầu trời âm u tưởng như trong suốt mong manh vô cùng. Thiếu niên nghiêm túc dựng ba ngón tay đứng trước bia mộ bà nội, đối diện với trời đất lạnh giá, đối diện với bà lão hiền từ trên ảnh chụp đen trắng.

Người thiếu niên dáng người mảnh mai, đứng trơ trọi giữa bầu trời rộng lớn u ám, hai tay đan trước ngực, như thể đối diện với chư tiên thần phật, câu ra câu, chữ ra chữ.

Trang trọng lại thành kính.

Tựa như không phải thổ lộ tình yêu mà là trịnh trọng tự nguyện lập lời thề thiên trường địa cửu.

Âm thanh hứa nguyện như từng đợt sóng biển dập dờn xô vào tai Tư Hàn Tước.

“…Thích chủ nhân…”

“Con yêu anh ấy.”

“Ngay cả khi mất hết tất cả, con cũng sẽ… bảo vệ anh ấy…”

“Yên tâm…”

Ánh mắt Tư Hàn Tước lặng lẽ cố định trên người thiếu niên, không ngăn được lồng ngực ngày càng nóng lên.

Ẩn nhẫn nơi đáy mắt không thể khống chế được nữa mà hóa thành từng giọt nước mắt, không tiếng động rớt xuống, không để lại dấu vết.

Tư Hàn Tước lau nước mắt đi, giương mắt nhìn bầu trời xám xịt.

Mây đen phủ kín trời cao, chợt xuất hiện một vết rách, ánh mặt trời chiếu qua vết rách kia như tia sáng dịu dàng chiếu vào bóng tối.

Ánh nắng vàng từ trên mây đổ xuống chiếu sáng khắp thế gian.

Trong ánh sáng dịu dàng đó, thiếu niên với vẻ bình tĩnh, tóc mai bên tai bị gió thổi phấp phới lộ ra vùng da trắng gần như trong suốt quanh tai, đường nét khuôn mặt được ánh mặt trời tô điểm càng thêm ấm áp, dịu dàng, tươi sáng.

Tầm mắt người đàn ông chuyển từ chân trời sang dáng vẻ tinh tế của thiếu niên, im lặng nở nụ cười.

Vành tai Đường Tiểu Đường khẽ động, quay đầu nhìn Tư Hàn Tước.

Người đàn ông đứng phía sau cũng đang lẳng lặng nhìn nó.

Bốn mắt chạm nhau, mặt Đường Tiểu Đường ửng hồng, hoàn toàn không ý thức được mình vừa bỏ lỡ cái gì, “Em… Em nói xong rồi…”

Thiếu niên chớp mắt: “Em nói với bà nội rồi, em nghe lời chủ nhân, em ngoan nhất!”

Thiếu niên híp mắt, hai má lộ ra má lúm đồng tiền.

Mùi hương ngọt ngào phiêu đãng trong gió.

“Ừ, em ngoan nhất.” Tư Hàn Tước giơ tay sờ tóc thiếu niên như vuốt ve một bé mèo chọc người trìu mến.

Đến khi rời khỏi nghĩa trang, sắc trời đã mờ tối, buổi chiều mùa thu vội vàng kéo tới, chóp mũi Đường Tiểu Đường đỏ bừng vì lạnh, sau khi lên xe mở máy sưởi mới thoải mái hít sâu một hơi.

“Lạnh quá lạnh quá.” Đường Tiểu Đường lẩm bẩm, “May là hiện tại đã thành người, nếu còn là kẹo chẳng phải phải đã đông cứng rồi hay sao?”

Kẹo dẻo gấu mềm mại đàn hồi bị đông lạnh sẽ biến thành viên kẹo cứng, không đáng yêu chút nào.

Hừ!

Tư Hàn Tước không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe, không đáp lời.

Hai người ngồi trên xe sưởi ấm một lát Tư Hàn Tước mới hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?”

Đêm lạnh muốn ăn cái gì—

Trong buổi tối rét lạnh tuyết bay tán loạn, những bông tuyết đọng lại trên mặt kính mờ sương.

Căn phòng không lớn lắm lại bốc hơi nghi ngút, một nồi lẩu đặt trên bàn, xung quanh bày rất nhiều đĩa thịt và rau, có hai người ngồi trước bàn, vừa xem TV vừa nhúng lẩu.

Ngoài phòng tuyết rơi dày đặc, trong phòng ấm áp như mùa xuân.

Tư tiên sinh mặc áo len ở nhà, nghiêng người dựa vào lưng ghế, dáng vẻ không lạnh lùng như thường ngày, đôi khi xem thấy tình tiết hài hước còn quay đầu bật cười trao đổi với cậu.

Cảnh tượng này được “Kẹo của Tư tiên sinh” vẽ trong truyện tranh, Tư Hàn Tước chưa từng có cơ hội được biết.

Đường Tiểu Đường nhăn mũi, hừ hừ: “Dù sao cũng không ăn lẩu!”

“Được, nghe em hết.” Tư Hàn Tước cúi người cột đai an toàn cho Đường Tiểu Đường, nhéo cái mũi đỏ bừng của nó, thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

Đường Tiểu Đường bị bịt mũi, giọng nói như bị nghẹt: “Ăn chủ nhân.”

Tư Hàn Tước bật cười: “Nói ngược rồi.”

Đường Tiểu Đường không phục trừng mắt, được một lát thì xấu hổ rụt lại, ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh nữa.

Tư Hàn Tước mỉm cười đắc thắng.

Đường Tiểu Đường phở phì phò, không nói lời nào.

Xe chạy được một nửa, giọng thiếu niên mềm mại hơi run rẩy nhẹ nhàng vang lên: “Chủ nhân muốn cùng kẹo… cùng kẹo cái kia ạ?”

Tư Hàn Tước: …

Mắt người đàn ông nhìn thẳng, sắc mặt bình tĩnh: “Ừ.”

“Vậy… vậy hôm nay?”

Đường Tiểu Đường xoắn hai tay vào nhau, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng trong bóng tối, giọng nói khô khan: “Hôm nay… không biết tại sao… cực kỳ… cực kỳ yêu chủ nhân…”

Một viên kẹo dẻo thơm ngọt, thẹn thùng, muốn chủ động hiến dâng bản thân.

Trong phút chốc yết hầu Tư Hàn Tước trở nên khô khốc ngứa ngáy.

Trong nháy mắt kia, đoạn video Đường Tiểu Đường có thể biến thành người lại xông vào đầu anh.

Đôi môi đỏ mọng nhiều nước, vòng eo thon gọn mềm mại, cặp mông cong no đủ như thạch trái cây…

Xe chợt quẹo, Tư Hàn Tước cầm chắc tay lái, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Trong tình yêu thầm kín quỷ dị lại kì diệu này, không thể nói rõ được ai chịu tra tấn nhiều hơn.

Im lặng rất lâu, Tư Hàn Tước dường như mất tiếng, cắn răng nhả ra mấy từ: “Không được.”

Tư Hàn Tước thở dài, xấu hổ điều chỉnh dáng ngồi, “Em còn chưa chuẩn bị tốt.”

“Kẹo… kẹo chuẩn bị tốt rồi!” Đường Tiểu Đường lắp bắp, bởi vì bị từ chối nên hai mắt ngấn lệ nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn Tư Hàn Tước, “Chủ nhân không muốn kẹo à?”

Tư Hàn Tước bất đắc dĩ đáp: “Không phải…”

“Là vì trong lòng chủ nhân có người khác?” Đường Tiểu Đường bỗng mở miệng.

Những lời này giống như một con dao đâm thủng bí mật dưới đáy lòng hai người.

Tư Hàn Tước nghẹt thở.

Đường Tiểu Đường vừa tức giận vừa tủi thân nhìn Tư Hàn Tước gần trong gang tấc, nhất định phải chờ được đáp án.

Môi Tư Hàn Tước mím chặt.

Đường Tiểu Đường hít mũi, nước mắt không nhịn được rớt xuống.

“Trong lòng chủ nhân có người khác thì không nên nói thích kẹo!”

“Chủ nhân xấu nhất!” Thiếu niên cả giận, “Em… Em không bao giờ yêu anh!”

Xe chao nghiêng rồi dừng lại ở ven đường.

Đường Tiểu Đường khóc lóc muốn xuống xe, Tư Hàn Tước vội vàng khóa cửa.

“Tiểu Đường!” Tư Hàn Tước lạnh mặt quát lớn.

Tiếng khóc của Đường Tiểu Đường ngừng lại, khẽ nấc một cái.

Hai mắt thiếu niêm đẫm lệ nhìn anh, đuôi mắt đào hoa ửng hồng giống như một con thỏ con bị người ta đoạt cà rốt, hung dữ đến mức vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tư Hàn Tước tức khắc mềm lòng.

Anh thở dài, do dự thật lâu.

Thật lâu thật lâu, mãi đến khi bị từng đợt từng đợt sóng biển ép đến hít thở không thông.

Nếu hiện tại giải thích tất cả với Đường Tiểu Đường thì điều gì sẽ xảy ra?

Nó có thể nhớ lại bao nhiêu, Đường Đường đang hôn mê có vì thế mà chịu kích thích không?

Cậu đã dùng thân phận Đường Tiểu Đường ở bên anh, nếu hấp tấp vạch trần hết thảy những điều tuyệt vời này thì sẽ xuất hiện hậu quả gì?

Câu chuyện cổ tích tàn khốc sẽ kết thúc tốt đẹp hay ngày càng tệ hại hơn?

Vô số nghi vấn giống như bọt khí trong nước sôi, từng cái từng cái sùng sục lên, thiêu đốt hai mắt anh, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Đầu lưỡi anh chống bên trong má, đáy mắt hoang vu tựa như cánh đồng phủ kín băng tuyết chạy dài vạn dặm.

“Em ngoan nào.” Hồi lâu sau, người đàn ông thở dài, vẻ mặt ôn hòa ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chờ em lớn hơn chút nữa.”

Tư Hàn Tước cắn vành tai Đường Tiểu Đường, hơi thở nóng hổi phả vài tai nó, “Em mới biến thành người, chẳng may… lúc ấy lại đột nhiên biến về kẹo thì biết làm sao bây giờ?”

Tư Hàn Tước cười khẽ, chóp mũi di động trên làn da mềm mại, “Làm viên kẹo à?”

Đường Tiểu Đường mở to hai mắt, đôi mắt trong sáng lưu lại gương mặt Tư Hàn Tước, vẻ mặt không thể tin được.

Lưu manh!

Chủ nhân nghiêm túc lại chơi lưu manh với kẹo!

Đường Tiểu Đường bực bội đẩy anh ra, hai tai đỏ bừng giống viên ngọc bích màu đỏ, “Chủ nhân xấu nhất!”

“Em… em không để ý đến anh nữa!”

Ánh mắt Tư Hàn Tước trở nên thâm trầm, “Còn tức giận không?”

Đường Tiểu Đường: “Hừ!”

“Chỉ có một mình em.” Tư Hàn Tước nói, “Cho tới giờ chỉ có mình em.”

~Hết chương 59~