Đường Tiểu Đường nháy mắt, nghiêm túc nhìn đồng minh lớn đang lẩm bẩm với nhân viên phục vụ, bàn tay trắng mềm đặt trước đôi môi hồng nhuận, ngáp một cái.
Ngay sau đó hai mắt ngân ngấn nước.
Kẹo mệt quá.
Tối hôm qua cần cù chăm chỉ làm nàng tiên ốc, sáng sớm lại lo lắng hãi hùng canh chừng chủ nhân tức giận, thân thể và linh hồn đều mệt mỏi, cơn buồn ngủ như nước ấm vỗ ào qua người.
Chờ bóng dáng Khương Vũ biến mất khỏi cửa lớn, Đường Tiểu Đường mới thẳng eo, sửa sang lại tây trang xinh đẹp rồi nghênh ngang tiến lên.
Bộ tây trang này được đặc biệt thiết kế cho người trẻ tuổi, tuy màu sắc hơi tối nhưng có xen lẫn mấy sợi tơ đặc biệt, chỉ khi đi lại mới nhìn ra vài tia sáng lấp lánh như ẩn như hiện.
Phần eo thon gọn tinh tế, phía sau hơi dài nhưng vừa đủ để tôn lên đôi chân thon thả thẳng tắp.
Thiếu niên trong sáng và tràn đầy năng lượng như mặt trời nhỏ rạng rỡ đến chói mắt.
Muốn vào hội trường phải có thư mời nhưng đồng minh lớn cũng đâu có thư mời đâu!
Cho nên nó chỉ cần giống đồng minh lớn chứng minh mình đi theo chủ nhân là được rồi.
Cùng lắm thì, cởi quần áo, biến thành kẹo rồi chuồn vào!
Dù sao nó nhỏ như vậy nên có thể bay cao thật cao luôn!
Đường Tiểu Đường vô cùng tự tin.
Nó lấy hết can đảm, chuẩn bị xong lý do, còn cẩn thận nhớ lại số đo ba vòng của chủ nhân mới bước tới trước mặt nhân viên phục vụ. Nhưng bất ngờ là nó thấy người nọ cười hở mười cái răng, hơi khom lưng, “Mời ngài.”
Đường Tiểu Đường: 0.0
Cứ, cứ thế cho nó vào?
Không hỏi nó là ai à?
Kẹo còn chưa nói mình là viên kẹo chủ nhân thích nhất đâu!
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Tiểu Đường ánh lên vẻ nghi ngờ, môi mềm khẽ mím, ưỡn ngực đi vào.
Nhân viên phục vụ thay đổi hướng nhìn, bình tĩnh nghênh đón vị khách tiếp theo.
Mỗi vị khách tiến vào đều cần thư mời, trợ lý giống Khương Vũ khi tới cũng phải đăng ký danh sách trước nhưng nếu là bạn đời thì không cần.
Lúc Tư Hàn Tước vào đã báo bạn đời đến muộn, ngay sau đó Khương Vũ miêu tả hình dáng và trang phục Đường Tiểu Đường mặc cho nhân viên phục vụ hơn nữa còn lén nói thêm, chính là người trốn phía sau cây cột kia.
Hai người cãi nhau, còn đang giận dỗi.
Nhân viên phục vụ quen biết rất nhiều người thấy Đường Tiểu Đường đi tới thì ngay lập tức nhận ra đồng thời hơi kinh ngạc vì dung mạo tuyệt mĩ của thiếu niên, đây là bạn đời của vị thương nhân ác ma kia, đến muộn do vừa mới cãi nhau.
Tâm trạng muốn hóng chuyện nổi lên nhưng nhân viên phục vụ lập tức cúi đầu, theo phép lịch sự mời khách vào, không xem nhiều hơn, cũng không nghĩ thêm nữa.
Hội trường rất lớn, xa hoa giống như Cung Thủy Tinh, Đường Tiểu Đường đứng ở sảnh lầu một nhìn lên trên, chính giữa mái vòm là một chiếc đèn chùm pha lê cực đại, xung quanh là những bức tranh sơn dầu lộ rõ phong cách thời Trung cổ, một cụ già với chòm râu bạc trắng chỉ khoác một lớp vải mỏng ngồi trên đám mây giơ tay, đầu ngón tay chỉ vào đèn pha lê giống như chỉ vào mặt trời chói lọi.
Hội trường có tất cả ba tầng lầu phân chia nghiêm ngặt. Lầu ba là phòng riêng, rất kín đáo, không thể nhìn ra người bên trong là ai, phía trước mỗi phòng riêng là một nhân viên lễ tân xinh đẹp. Lầu hai là hình thức mở, còn khán đài bán đấu và và những vị khách khác ở lầu một, bốn phía còn chuẩn bị vô số quầy bar.
Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, trên khán đài là một dàn nhạc đang chơi bản nhạc có tiết tấu êm dịu, những vị khách với trang phục khác nhau bưng ly rượu đi khắp nơi tán gẫu.
Đường Tiểu Đường dọc theo dòng người đi vào, xung quanh thiếu niên vắng vẻ tĩnh lặng, lập tức ánh mắt của vài người đàn ông đã bị vẻ mặt ngây thơ như đang tìm người của thiếu niên thu hút, chẳng qua ngay sau đó đã bị người khác dường như vô tình chặn lại.
Đường Tiểu Đường hồn nhiên không hề nhận ra sự bảo vệ vô hình nọ.
Nó lượn lờ quanh hội trường hai vòng nhưng cũng không tìm thấy chủ nhân và đồng minh lớn, chợt có cảm giác mất mát vì bị người lớn đánh rơi.
Bạn nhỏ bị đánh rơi phải làm gì bây giờ đây?
Ánh mắt Đường Tiểu Đường phát sáng, nhìn về phía quầy bar thoạt nhìn rất mỹ vị kia!
Bạn nhỏ bị đánh rơi hẳn là phải đứng trước quầy đồ ăn sau đó ngoan ngoãn chờ người lớn tới tìm.
Nó cẩn thận quan sát một lát, phát hiện mấy thứ này đều có thể tùy ý lấy, mọi người đều rụt rè ăn một ít hoặc cầm ly rượu đi luôn chứ không có ai nghiêm túc đứng tại chỗ lấp đầy bụng.
Đường Tiểu Đường tìm một nơi tự gọi là góc ẩn nấp, ngồi một mình trên ghế, tay bưng bánh kem ngon mê người, miệng nhỏ thích thú thưởng thức.
Hai má phình như hamster, mềm mại nhìn mà muốn chọc.
Đôi mắt ngây thơ như động vật nhỏ quét tới quét lui giữa đám người nhưng không tài nào tìm thấy chủ nhân.
Bên kia, Tư Hàn Tước bưng ly rượu đang tán gẫu với mấy đối tác, vì lễ phép nên anh mang một chiếc tai nghe giấu kín, vừa tán gẫu vừa nghe Khương Vũ báo cáo.
“Có ba người muốn tiếp cận Tiểu Đường, đã sai người đuổi đi.”
“Boss! Tiểu Đường ở góc Đông Nam, đang ăn bánh kem, ăn tận hai cái.”
“Boss! Tiểu Đường bắt đầu ăn cái thứ ba, vị Oreo muối biển!”
“Đôi mắt sáng rực, thoạt nhìn rất thích vị này.”
“Ăn no rồi, nấc một cái, còn che miệng sợ người thấy, cũng biết thẹn thùng đấy nhỉ.”
“Bắt đầu chuyển sang đồ uống, hử? Thế nhưng muốn uống Cocktail?? À không, đặt xuống rồi, cầm một ly nước chanh, ngoan lắm.”
Hôm nay Tư Hàn Tước ôn hòa lạ thường, đáy mắt hàm chứa ý cười nhàn nhã, vô cùng kiên nhẫn nghe ông chủ trung niên bụng phệ bên cạnh lải nhải, không biết ông chủ kia nói cái gì, Tư Hàn Tước hơi cúi đầu, môi mím chặt khẽ cong, nở một nụ cười như tắm gió xuân.
Sắc mặt người trung niên tái nhợt, không dám nói thêm chữ nào nữa.
Tư Hàn Tước nhướng mày: “Sao không nói nữa?”
Người trung niên nơm nớp lo sợ nhìn anh: “Tư tổng, ngài không thích vụ kinh doanh này ư?”
Tư Hàn Tước lạnh lùng trả lời: “Gửi bản kế hoạch cho Khương Vũ là được.”
Vì lưu tình nên anh không thể rời đi ngay lập tức nhưng tâm tư đã bị người ta câu đi, câu đến bên Tiểu Đường tham ăn.
Đường Tiểu Đường vui thích ăn xong miếng bánh kem vị muối biển, bơ ngọt mặn vừa vào miệng đã tan, vị muối biển hòa với bơ ngọt kết hợp với nước chanh mát lạnh tươi mới, hương vị kì diệu như nhảy múa trên đầu lưỡi.
Ăn ngon quá!
Đôi môi như hoa hồng hoạt động, chỉ lát sau đã giải quyết xong miếng bánh kem vị dâu tây, đôi mắt ngập nước diễm lệ đảo quanh—
Ở cửa, một đám vệ sĩ tiến vào nhanh chóng xếp hai hàng bên thảm đỏ, nghênh đón nhân vật quan trọng.
Hội trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai hoa râm sải bước tiến vào.
Dáng vẻ cao ngạo, khí thế mạnh mẽ, đôi mắt như chim ưng, sắc bén đáng sợ.
Người đàn ông trông hơi mập như những người đương tuổi trung niên nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tuấn lãng khi còn trẻ.
Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, tự động tưởng tượng, nếu giảm bớt nếp nhăn, làn da xệ kéo lên một xíu, hai mắt trong trẻo hơn, đường gò má gầy lại thì gần như giống y hệt Tư Hàn Tước.
— Một Tư Hàn Tước phiên bản trung niên.
Đường Tiểu Đường le lưỡi, nhất định phải đốc thúc chủ nhân tập thể hình!
Ngay sau đó, nó ý thức được đây là ai.
Đây là vị anh trai danh tiếng vang dội kia của chủ nhân, Tư Thành.
Tư Thành đi vào hội trường, ánh mắt sắc bén của gã đảo qua, trợ lý bên người và vệ sĩ ngăn lại những người có ý bắt chuyện.
Tư Thành cúi đầu nói bên tai trợ lý cái gì đó rồi xách một người trẻ tuổi sắc mặt u ám, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi ném qua, trợ lý trẻ tuổi nghiêm cẩn khom lưng, giữ lấy người trẻ tuổi kia, giám thị chặt chẽ.
Đường Tiểu Đường nâng một miếng thạch trái cây lớn hình thỏ con, ánh mắt cố định vào người này.
Đây là nguồn gốc của hết thảy đau khổ và bất hạnh mà chủ nhân phải chịu.
Là một ông chú rất đáng sợ.
Người trẻ tuổi bên cạnh gã…
Kẹo dẻo gấu thông minh lập tức nhận ra, đó là Tư Kỳ!
Kẻ bắt nạt Cố Bằng!
Quả nhiên người xấu đều chung một giuộc!
Đám đông lại nhúc nhích, Tư Thành đánh cằm, trợ lý phía sau kéo người trẻ tuổi và thang máy, Tư Thành còn ở lầu một, quét mắt qua đám người, đột nhiên nhìn dừng lại phía Đường Tiểu Đường.
Ánh mắt co lại như kim châm, ngạc nhiên, ngạc nhiên, ngạc nhiên không thể tưởng được.
Đường Tiểu Đường bị ánh mắt kia ghim chặt mà lạnh cả sống lưng, cắn nửa cái tai thỏ, ngơ ngác chớp mắt.
Cực kỳ đáng sợ!
Đường Tiểu Đường một ngụm nuốt hết viên thạch lớn hình thỏ con rồi như con thỏ bị kinh sợ vội vàng nhảy đi.
Khương Vũ quan sát toàn bộ quá trình, nhẹ nhàng chạm vào tai nghe ngọc bích, thì thầm: “Boss, ngài thấy không, hình như Tư Thành nhìn thấy Tiểu Đường.”
Tư Hàn Tước lười biếng cong môi: “Thấy rồi, bảo vệ Tiểu Đường chu toàn.”
Anh đâu chỉ nhìn thấy.
Tư Thành biết rõ hôm nay người em trai mà gã ghét nhất cũng tới nên vừa vào đã quét mắt tìm thân ảnh của anh.
Mọi thứ đều bình thường, bởi muốn mượn cơ hội này tìm tài nguyên cho Tư Kỳ – người con duy nhất đang chịu nhiều bàn tán của mình nên Tư Thành mang cậu ta tới đây, thế nhưng Tư Thành đột nhiên xuyên qua đám người nhìn về phái Đường Tiểu Đường.
Một Tư Thành bốn mươi tuổi đứng trên đỉnh kim tự tháp đã trải qua biết bao sóng to gió lớn rốt cuộc thấy cái gì mà lộ ra vẻ kinh ngạc như thế.
Chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Tựa như dù gã làm gì với thiếu niên kia thì chỉ là kinh ngạc vì sao thiếu niên vốn cạn kiệt sinh mệnh lại xuất hiện ở chỗ này.
Không kinh hoàng một chút nào.
Tựa như dù gã đã làm gì thiếu niên vô tội kia thì đều không hối hận, nếu bị uy hiếp, gã có thể diệt khẩu thêm lần nữa.
…
Tư Thành tiến lên trước một bước như thể muốn nhận rõ thiếu niên mình nhìn thấy cách đám đông là ai thì bỗng một bóng hình cao lớn bưng ly rượu mỉm cười tiến về phía gã.
Tư Hàn Tước cười nói: “Đã lâu không gặp, anh trai.”
Không lâu trước đây mới bị Tư Hàn Tước trả đũa, cướp mất sự nổi bật trong họp báo ra mắt sản phẩm mới, Tư Thành nghiến răng, nham hiểm nói một câu: “Đã lâu không gặp, ngày giỗ của bà nội sắp tới rồi.”
“Đúng vậy.” Gương mặt anh tuấn của Tư Hàn Tước vẫn nhẹ tựa mây bay, không hề bị câu nói này chọc giận, hàm súc hỏi lại: “Gần đây việc làm ăn của Kỳ Kỳ thế nào?”
Mặt mày hai người đều mang ý cười, cực kỳ hòa hợp.
Chờ tới khi Tư Thành có cơ hội lại nhìn lại hướng kia thì đã không thấy bóng dáng Đường Tiểu Đường đâu.
…
Đường Tiểu Đường men bờ tường hướng tới quầy bar bên đối diện thì dừng lại, hít sâu một hơi.
Không khí lạnh băng tràn vào phổi, cuối cùng mới đè nhịp đập trái tim trong nháy mắt kia trở nên dồn dập xuống.
Khi đối diện với cái liếc mắt kia, đầu Đường Tiểu Đường bất ngờ trở nên quay cuồng.
Từng mảnh ác mộng ghép lại dần trở nên rõ ràng.
Nó mơ thấy mình bị đẩy xuống nước, nước hồ lạnh lẽo tràn vào mũi miệng sặc trong cổ họng, giống như một lưỡi dao băng cùn cứa vào lồng ngực nó từng nhát từng nhát một.
Ánh sao bị làn nước màu đen chôn vùi, ánh sáng lập lờ bị dòng nước cuốn trôi, khoảnh khắc bị dìm xuống nó cố giãy giụa trồi lên, nỗ lực nhìn thấy bầu trời một lần nữa.
Người kia hình như không đoán được nó có thể trồi lên, một chiếc xe lặng lẽ xuất hiện trong bóng tối, cửa xe mở ra, kẻ sát nhân nhíu mày báo cáo tình hình cho người đàn ông.
Trong nháy mắt liều mạng nổi lên, Đường Tiểu Đường vừa lúc nhìn thấy một khuôn mặt trong bóng tối mờ đáng sợ của xe.
Gương mặt khủng bố bị ánh sáng cắt qua kia cũng có một đôi mắt như chim ưng.
…
Đường Tiểu Đường vỗ mặt của mình, cầm một ly đồ uống màu sắc sặc sỡ lên uống một hơi cạn sạch.
“Phù phù.”
Hương rượu tàn ngập mùi trái cây tiến vào miệng, cánh môi Đường Tiểu Đường hơi nóng mới phát hiện cái ly lớn mình vừa uống là Cocktail.
Trẻ con không được uống rượu.
Đường Tiểu Đường ghét bỏ ngửi hương rượu còn lưu lại.
Nó vừa đặt ly xuống thì nghe thấy tiếng phát ra từ trên khán đài.
Là MC thử micro, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Hình ảnh vừa hiện lên trong đầu bị âm thanh này làm loạn, thoáng cái biến mất không để lại dấu vết.
Đường Tiểu Đường không vui nhăn mũi.
~Hết chương 53~