Chủ nhân cất giấu điều gì không muốn kẹo biết nhỉ.
Đường Tiểu Đường trợn tròn mắt, tầm mắt quét qua nóc nhà, mím môi không hỏi nữa.
Nó ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà, ôm một viên kẹo màu đỏ bắt đầu ăn bữa sáng, Khương Vũ thích thú nhìn chằm chằm kẹo dẻo gấu nhai nhóp nhép tựa như con kiến gặm đồ ăn, chẳng mấy chốc đã gặm xong một nửa viên kẹo rồi cất nửa còn lại đi.
Kẹo dẻo gấu vỗ cái bụng nảy tưng tưng rồi ợ một cái ngọt ngào.
Sau khi ăn sáng xong, kẹo dẻo gấu đứng trên bàn trà nghiêm túc thực hiện từng bài tập thể dục giảm cân.
Khương Vũ như đang xem phim hoạt hình truyền hình trực tiếp. Hắn không nhịn được mà lấy điện thoại ra quay video Đường Tiểu Đường 360 độ không góc chết.
“Đồng minh lớn, nhân tiện…” Đường Tiểu Đường vặn hông cúi đầu vào ngón chân, khóe mắt lại chú ý tới Khương Vũ, “Hôm nay anh có đọc tin tức không?”
“Chính là video của cháu trai chủ nhân ấy.”
Khương Vũ dừng lại: “Tao xem rồi, tao còn nhờ mấy người bạn phân tích môi ngữ xem họ nói gì.”
“À.” Đôi tay Đường Tiểu Đường đặt lên eo, vụng về vặn vẹo, “Vậy thì… chủ nhân sẽ lợi dụng chuyện này để đối phó với Tư Thành à?”
Khương Vũ đang lướt điện thoại, ánh mắt phía sau màn hình ánh lên một tia phức tạp lại rối rắm, “Không đoán được, tuy rằng Tư Kỳ là hậu bối, nhưng nếu ảnh hưởng tới lợi ích của boss thì anh ấy vẫn sẽ trở mặt không nhận người.”
“Vậy thì… ” Đường Tiểu Đường ngừng lại thở hổn hển, “Vậy… còn Cố Bằng thì sao?”
“Hử?” Khương Vũ ngẩn người một hồi mới nhận ra Cố Bằng là ai.
“Cố Bằng á?” Khương Vũ cong môi cảm thấy hơi tiếc nuối, “Chơi game rất tốt. Tao đã xem livestream của y rồi thậm chí còn thưởng không ít tiền đâu, thế nhưng đối đầu với Tư gia thì có khác gì pháo hôi chứ, Tư Thành lợi hại như vậy sẽ không để một con tép riu ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình đâu.”
“Pháo hôi?” Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, “Pháo hôi là cái gì?”
“Đó là…” Khương Vũ cầm điện thoại nhìn lên trần nhà, cố gắng rút một vài từ ngữ có vẻ đơn giản nhẹ nhàng từ thế giới phức tạp của người lớn để giải thích từ ngữ có phần khổ sở này, “Giống như lần trước mày sắp đặt pháo hoa ở công viên giải trí cho boss ấy. Sau khi bắn pháo hoa, ngoài vụn giấy thì còn sót lại một ít tro đen. Sau đó, tao tìm công nhân quét dọn vụn giấy đi thế nhưng đám tro ngay cả tư cách bị quét cũng không có, tuỳ tiện quệt một cái đã tan biến rồi.”
Là một nhân vật nhỏ không có gì quan trọng, dù phát điên cũng không có kết quả, dù ôm tiền mặt chuẩn bị đi tự sát thì người kia cũng chẳng liếc mắt lấy một cái.
Đường Tiểu Đường mếu máo, bạn của kẹo không phải pháo hôi đâu!
Nó vừa định phản bác, Khương Vũ lại nhận được một tin nhắn.
Hắn không né tránh Đường Tiểu Đường mà dứt khoát bật tin nhắn thoại.
“Tôi đã kiểm tra rồi. Vài ngày trước, Cố Bằng đột nhiên muốn chấm dứt hợp đồng với Phi Ngư và phải bồi thường tám mươi triệu nhân dân tệ tiền vi phạm hợp đồng. Những gì Cố Bằng nói trong video là…”
…
Thời tiết sắp vào đông, đêm đó gió rất lạnh.
Cố Bằng mặc quần áo mỏng, run rẩy trốn trong khu vườn bên ngoài biệt thự của Tư Kỳ, ôm lấy cánh tay cuộn mình dưới đám cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, bụi và lá rơi xuống khắp người.
Tư Kỳ vẫn không xuất hiện.
Điện thoại và tin nhắn đều bị chặn, người này như thể đã bốc hơi khỏi thế giới.
Cố Bằng trốn trong một góc tối, ánh mắt hàm chứa thù hận nồng đậm, đôi mắt thấm đẫm nước mắt quật cường lại lạnh lùng.
Khoé miệng đã rách thấm ít máu tươi, bên cạnh cũng có vết bầm tím, một bên giày bị rơi mất nên lòng bàn chân cọ sát với cành cây không biết có chảy máu hay không, trên đường đi đôi chân của y như đã đóng băng không còn cảm giác gì nữa.
Tên khốn, tên khốn!
Cố Bằng bụm miệng khóc nức nở.
Y đã ở đây đợi ba ngày mà không ăn uống gì.
Cuối cùng, ba giờ sáng, trước biệt thự xuất hiện một chiếc Rolls Royce quen thuộc. Sau khi xe dừng lại, tài xế cung kính đi vòng sang mở cửa xe. Cánh cửa ngạo nghễ mở ra, Tư Kỳ ôm một thiếu niên say khướt ra ngoài, vừa ôm vừa hôn chuẩn bị đi vào biệt thự.
Giống như một con sói cô đơn tuyệt vọng, Cố Bằng hét lên rồi lao ra ngoài!
Bảy tám tên vệ sĩ xông ra muốn ngăn cản nhưng Cố Bằng đỏ mắt điên cuồng xông lên, chính bản thân y cũng không rõ sao mình có thể vọt được đến trước mặt Tư Kỳ, có lẽ là do tâm lý được ăn cả ngã về không đã chiếm đầy tâm trí.
Chờ suốt ba ngày, hai mắt đầy tơ máu vô cùng doạ người, Cố Bằng túm lấy cổ áo của Tư Kỳ khàn giọng hét lên: “Cậu nói sẽ giúp tôi tám mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng nên tôi mới chấm dứt hợp đồng với Phi Ngư!! Cậu cmn muốn đổi ý có phải không!!”
“Cậu ta là ai? Cậu cmn nói chỉ yêu một mình tôi!!”
Những suy nghĩ hỗn loạn không có logic vọt ra. Cố Bằng không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể cắn mãi không buông tám mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, cho dù bị vệ sĩ của Tư Kỳ tay đấm chân đá, bị dí xuống đất thì cũng vẫn nắm chặt lấy quần áo của Tư Kỳ, chờ đợi một lời giải thích.
Đây là người yêu của y.
Người yêu từng thề non hẹn biển dụ dỗ y bỏ công ty cũ để nhảy việc đến chỗ mình rồi cùng nhau phấn đấu tạo nên thành tích.
Y kiêu ngạo như vậy, sợ đau như vậy.
Lần đầu tiên cam tâm tình nguyện mà lại…
…
Tư Kỳ rất hài lòng với biểu cảm của y, nắm lấy tay y thì thầm: “Nào, đến đây, làm với tôi một lần, tiền vi phạm hợp đồng tôi giúp anh.”
Cố Bằng cau mày: “Phi Ngư là ân nhân của tôi, tôi…”
“Anh Bằng.” Tư Kỳ mỉm cười cắn lỗ tai y, “Ân nhân quan trọng hay bạn trai quan trọng.”
Đầu óc Cố Bằng nóng lên.
Y sinh ra ở nông thôn, bỏ học cấp ba. Bố y mất sớm, trong nhà chỉ còn một mẹ già mù lòa một thân gầy guộc nhưng vẫn phải làm ruộng nuôi gia đình và một chị gái mới đôi mươi chỉ sinh được hai đứa con gái nên bị mẹ chồng và chồng coi thường ức hiếp.
Gia cảnh đã đủ khốn khó, Cố Bằng từ nhỏ đã trở thành nơi trút giận của cả nhà, học tập không giỏi, y bị mẹ dùng que khời lửa đánh tơi tả, hỏi y vì sao bà đã trả giá như vậy mà y không biết cố gắng, y còn mặt mũi nào kêu là Bằng, y ngay cả một con sâu cũng không bằng.
Người chị chịu đủ ấm ức về nhà mẹ đẻ cũng tìm kẻ yếu thế hơn để bắt nạt, chửi bới châm chọc, mỉa mai y không phải đàn ông.
Chưa từng có ai yêu y.
Cố Bằng mười bảy tuổi đầu óc nóng lên, ỷ vào sự kiêu ngạo liều lĩnh đập nồi dìm thuyền từ trong xương, bất chấp tất cả chạy ra khỏi nhà, dọc đường làm ăn xin, tích góp từng tờ tiền vụn mua một tấm vé xe lửa đến Kinh thị.
Chuyến tàu bắt đầu bằng chữ K, vé đứng, lắc la lắc lư ba ngày ba đêm.
Mấy năm đầu ở Kinh thị, y khuân gạch rửa bát cái gì cũng làm, mấy lần bị lừa vào ổ bán hàng đa cấp, bị đánh gãy xương sườn cũng nhất định phải bỏ trốn.
May mắn thay, y không từ bỏ bản thân. Y mua một cuốn sách cũ và tự học lập trình. Chỉ với mười đồng là có thể ở quán net suốt đêm. Sau đó trong vòng nửa năm, y đã trở thành một hacker có chút thành tựu. Thi thoảng rảnh rỗi thì chơi game sau đó lại bộc lộ tài năng trong lĩnh vực này.
Ông chủ của Phi Ngư tham gia trò này và tình cờ kết cặp với Cố Bằng. Hai người thế mà lại rất ăn ý. Trong trò chơi, boss bị đánh chết bởi một người chơi tự xưng là thủ lĩnh. Cố Bằng bám theo ID của đối phương giết suốt một đêm.
Sau đó, y gặp thời. Tuy không thể phát huy kĩ thuật hack của mình nhưng lại trở thành game thủ xuất sắc và nhanh chóng trở thành streamer hàng đầu của Kênh phát sóng Phi Ngư.
Sau đó, Tư Kỳ theo dõi y.
Một Cố Bằng mạnh mẽ tối tăm, EQ thấp chưa hiểu sự đời, chưa từng yêu cũng chưa từng được yêu, vì mặc cảm tự ti nên nổi loạn phản nghịch, y giống như món ăn đặc sản ở vùng rừng sâu khiến Tư Kỳ – người đã quen thưởng thức mỹ vị – ngo ngoe rục rịch.
Huống chi món ăn này sau khi tu sửa lại cực kì đẹp trai xuất sắc.
Cái ngông cuồng và tà khí ấy tựa như vòng xoáy khiến người ta chìm đắm.
Sau vài lần gặp gỡ, Cố Bằng thiếu thốn tình yêu thương và lòng đầy tự ti dễ dàng bị thu hút bởi Tư Kỳ hào hoa loá mắt, y cảm thấy đây mới là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố lớn, giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tự tin, tuỳ tay đưa y một chiếc đồng hồ cũng đáng giá mấy trăm vạn.
Khi Tư Kỳ hôn y lần đầu tiên trong ánh cầu vồng chói lọi của KTV, chân Cố Bằng lo lắng đến co quắp, đôi mắt mở to như thể nhìn thấy hồng thuỷ mãnh thú.
Hai người đàn ông có thể làm như vậy ư?
Tư Kỳ thoải mái nhìn y, nói mọi người đều chơi như vậy.
Từ trước đến nay cậu ta là người không quan tâm trai gái, hơn nữa dưới ánh sáng mơ hồ, khi Cố Bằng nhìn gã bằng ánh mắt trong sáng kia, Tư Kỳ đã thật sự động tâm.
“Theo tôi đi.” Tư Kỳ cắn lỗ tai rồi hà hơi nóng lên mặt Cố Bằng khiến cả cơ thể y tê dại.
Tư Kỳ nói tiếp: “Cùng với tôi, tôi có miếng bánh trong ngành thể thao điện tử. Chúng ta hợp tác sau đó anh sẽ có 30% cổ phần và trở thành ông chủ.”
“Bánh… trứng… ” Mặt Cố Bằng đỏ bừng nhét miếng bánh trên bàn vào tay Tư Kỳ rồi chạy chối chết.
Xấu hổ và sợ hãi, làn da ngăm đen của y đỏ rực lên giống như một con thú hung hãn.
Tư Kỳ dâng trào hứng thú.
Tư Kỳ đã nghĩ tới phải sử dụng rất nhiều phương thức cũng như từ từ tiếp cận thói quen của Cố Bằng.
Cho đến khi Cố Bằng đỏ mặt đáp ứng cậu ta, ngay cả bản thân Tư Kỳ cũng bất ngờ.
Họ mới chỉ gặp nhau ba lần, gọi sáu cuộc điện thoại và tặng một món quà – một chiếc đồng hồ cũ trên tay cậu ta.
Nhưng Cố Bằng kể có một hôm livestream khá muộn, y bị đau đầu mà mọi người chỉ có thể quan tâm qua màn hình, chỉ có Tư Kỳ mười phút sau đã mang thuốc và đồ ăn nhẹ đứng chờ ở ngoài.
Khoảnh khắc y mở cửa và nhìn thấy người, đầu óc Cố Bằng nóng lên rồi lập tức đồng ý ở bên cậu ta.
Danh tiếng là gì, bồi thường thiệt hại là gì, y chẳng còn quan tâm nữa.
Y dễ dàng xúc động, dễ dàng mất kiểm soát.
Nóng đầu cái là bỏ nhà ra đi.
Nóng đầu cái là quyết tâm tìm hiểu lập trình trong tiệm net.
Nóng đầu cái đã ký hợp đồng trở thành streamer dù chưa tìm hiểu kỹ đối phương có phải kẻ lừa đảo hay không.
Nóng đầu cái là đồng ý ở bên Tư Kỳ.
Nóng đầu cái là dứt khoát chấm dứt hợp đồng với Phi Ngư.
Đinh Phó Thịnh – ông chủ của Phi Ngư – người đã hướng Cố Bằng trở thành streamer ngày trước đã phân tích vô số ưu và nhược điểm, nói với y rằng Tư Kỳ không có khả năng sẽ ở bên một người đàn ông xuất thân từ nông thôn, nhất là người đó lại là đàn ông như y, đơn giản là cậu ta chỉ muốn đào y đi nên không từ thủ đoạn mà thôi.
Đinh Phó Thịnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng y chưa trải sự đời nên người ta vừa mới đối xử tốt với y một xíu đã cảm động như vậy.
Cố Bằng lại xúc động, vung tay xung đột với Đinh Phó Thịnh.
Trước đó không lâu, y cõng theo tám mươi triệu nhân dân tệ tiền vi phạm hợp đồng tìm đến Tư Kỳ – người đã từng thề son sắt rằng sẽ ở bên nhau, cùng nhau làm nên nghiệp lớn – lại hàm hồ nói tài chính xảy ra vấn đề, đầu ra không thể huy động được, tiền vi phạm hợp đồng ư…
Tư Kỳ cúp máy.
Vì không trả được số tiền bồi thường thiệt hại nên y bị công ty cưỡng chế đuổi ra khỏi căn phòng cho thuê, giấy triệu tập của tòa án từng cái từng cái một được gửi đến, thẻ tín dụng đều bị đóng băng còn những cái đến hạn thì bị khóa luôn… Căn nhà lụp xụp ngày trước cũng sập trong một đêm.
Cố Bằng cùng đường chạy ra khỏi nhà, giấu con dao trong túi trốn trong bụi cây chờ Tư Kỳ ba ngày ba đêm, y muốn một lời giải thích, dù không muốn sống nữa thì cũng muốn một lời giải thích.
Ngày đó y bị vệ sĩ đánh đập thậm tệ thậm chí Tư Kỳ còn tỏ vẻ khinh thường ra lệnh cho bọn họ hành động bí mật thôi đừng để người khác bắt được nhược điểm.
Thanh danh của cậu ta mới là quan trọng.
Tay Cố Bằng đã chạm vào chuôi dao nhưng chỉ cần nghĩ đến hai từ “giết người” và “đi tù” thì y lại sợ.
Đi tù là một việc xấu hổ đến nhường nào.
Vào thời điểm đó, toàn bộ não y chỉ có một suy nghĩ không thể làm mất mặt gia đình.
Vài ngày sau, Cố Bằng tuyệt vọng cầm theo những đồng tiền cuối cùng bắt taxi đến cầu Giang Hải chết đi cho xong chuyện.
…
“Nếu không bỏ tiền ra, tôi chết cho cậu xem.” Giọng nói vô cảm ở đầu dây bên kia lặp lại lời thoại lúc đó cho Khương Vũ nghe.
“Tôi yêu cậu như thế… chính là ý đó, sau đó là… cậu chơi ông?”
Khương Vũ nghe đến đây thì tặc lưỡi.
“Sau đó… Tư Kỳ nói cái gì?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Tiểu Đường vang lên, Khương Vũ hỏi đối phương, một lát sau tin nhắn truyền tới.
Tư Kỳ nói: Anh đi chết đi, tôi xem anh có thể làm gì tôi. Chơi nháp mà còn tưởng là thật, chỉ là chó con chưa hiểu sự đời mà thôi.
…
Cố Bằng ngốc nghếch, liều lĩnh, bốc đồng nhưng không ai có quyền vấy bẩn trái tim ngập tràn nhiệt tình yêu thương kia.
Cơ thể nhỏ nhắn hồng nhuận của Đường Tiểu Đường trong phút chốc biến thành một màu đỏ rực lửa.
Aaa, kẻ xấu!!
Kẻ xấu phải bị trừng trị!!!
~Hết chương 45~