Cháu trai?
Ánh mắt Đường Tiểu Đường rơi xuống người thanh niên đối diện với Cố Bằng, đó là cháu trai của chủ nhân ư?
Trong lòng nó thầm bẻ ngón tay.
Chủ nhân chỉ có một người anh trai cùng cha khác mẹ, chính là Tư Thành khiến người ta chán ghét kia.
Cháu trai chỉ có thể là con trai của Tư Thành.
Đường Tiểu Đường nghiêng đầu xem video.
Nam thanh niên đeo khuyên tai đậu tương tư màu đỏ là Cố Bằng – người bạn nó mới quen ngày hôm qua. Cố Bằng tranh chấp với một người khác, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn nhó, vừa khóc vừa mắng trông cực kỳ đau lòng.
Y khua tay múa chân, như thể muốn đánh chết người nọ lại giống như cẩn thận lấy lòng muốn tiến lên ôm chầm lấy mà thôi.
Bộ quần áo nổi loạn rộng thùng thình quơ qua quơ lại tạo ra một cái bóng màu xám, giống như một kẻ điên.
Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Tư Hàn Tước.
“Họ không phải là người yêu của nhau ạ, sao lại hung dữ như vậy?”
Tư Hàn Tước cúi đầu uống một ngụm cà phê, những hạt cà phê thượng hạng được xay mịn ấm áp len lỏi giữa răng và lưỡi, vừa mềm mượt như tơ lụa vừa đắng chát khó tả.
Anh úp ngược điện thoại lại, hai đầu ngón tay giơ lên xoa đầu kẹo dẻo gấu, “Chúng ta sẽ không.”
“Vĩnh viễn sẽ không như thế.”
Tình yêu không chỉ có ngọt ngào và đẹp đẽ, tình yêu còn có bão tố, phản bội và bỏ rơi, có vô số bóng tối và xấu xa.
Nhưng bây giờ Tiểu Đường của anh không cần phải hiểu.
Tư Hàn Tước xem đồng hồ, đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Đường Tiểu Đường nhớ hôm qua nó đã đồng ý với đi trượt ván với Cố Bằng vào hôm nay.
Nó đứng trên bàn trà nhìn Tư Hàn Tước đang sửa sang lại trang phục của mình trước gương, bởi vì chỉ là một ngày đi làm bình thường nên bộ tây trang vẫn mang phong cách tối giản nhất. Từng đường cắt may tỉ mỉ và kết cấu chất lượng cao ôm lấy tấm lưng thẳng tắp, vai rộng eo thon tựa như cành trúc trong gió tuyết, vải đen được may đo hoàn hảo làm nổi bật sự sang trọng và nội liễm, dáng người cao gầy trở nên đầy khí khái mạnh mẽ.
Tư Hàn Tước không thích xịt nước hoa nhưng nếu đến gần có thể cảm nhận được hơi thở tràn đầy hormon nam tính ấm áp và dễ ngửi, từng cử động của anh đều vô cùng gợi cảm.
Anh nâng cẳng tay rồi kẹp một chiếc măng sét lên cổ tay áo. Luồng ánh sáng trên bộ đồ di động uyển chuyển theo từng chuyển động của chủ nhân. Người đàn ông nhìn vào gương và thấy Đường Tiểu Đường đang ngẩn người.
Kẹo dẻo gấu ngồi ở mép bàn trà, hai chân buông thõng, hai tay ngoan ngoãn đặt lên bụng, người hướng về phía anh nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Một dáng vẻ nặng nề tâm sự.
Một viên kẹo ngây thơ đơn thuần thế mà cũng có tâm sự.
Trái tim của Tư Hàn Tước đau xót.
Anh sửa sang lại quần áo xong thì đến trước mặt Đường Tiểu Đường, gọi hai lần mà nó vẫn không có phản ứng nên đành bất đắc dĩ búng vào đầu to của nó.
Đường Tiểu Đường hoàn hồn, giờ mới phát hiện chủ nhân đang ngồi xổm trước bàn trà dịu dàng nhìn mình, “Tiểu Đường, em đang nghĩ gì thế?” Đường Tiểu Đường xoa hai nắm đấm nhỏ của mình, ngẩng đầu đáp: “Chủ nhân ơi, hôm nay kẹo muốn ra ngoài chơi!”
Ánh mắt Tư Hàn Tước chợt lạnh.
“Chủ nhân, đừng tức giận mà!” Đường Tiểu Đường đứng lên, nắm lấy góc áo của Tư Hàn Tước lắc qua lắc lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Kẹo có việc quan trọng!”
“Không được.” Tư Hàn Tước cau mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như thiêu như đốt bao phủ lấy Đường Tiểu Đường.
Hai lỗ tai nhỏ nhắn của Đường Tiểu Đường ủ rũ cụp xuống, bầu trời sao lấp lánh trong mắt cũng dần mờ đi theo thời gian.
Tiết tấu chậm chạp kia thật khiến người ta đau lòng.
“Trừ phi để Khương Vũ đi cùng.” Hai mắt Tư Hàn Tước tối sầm lại, cố hết sức kìm nén thô bạo muốn giam lỏng kẹo dẻo gấu không nghe lời vào lòng.
Đây là thỏa hiệp bất đắc dĩ nhất của anh, cũng là giới hạn kiên nhẫn và dịu dàng nhất anh dành cho nó.
Đôi mắt nhỏ của Đường Tiểu Đường lại sáng lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Dạ được ạ!”
Nó biết đây là sự nhượng bộ của chủ nhân.
Có đồng minh lớn ở đây, kẹo có thể làm được không ít chuyện đâu!
Đường Tiểu Đường ôm ngón tay chủ nhân hôn một cái, gò má nhỏ cọ vào đầu ngón tay mẫn cảm của Tư Hàn Tước, mềm mại mượt mà.
Tư Hàn Tước bất lực thở dài, tự hỏi bản thân phải làm gì với viên kẹo nhỏ bé của mình đây.
Khoản nợ này anh nhất định sẽ tính toán khi Đường Đường tỉnh lại.
…
Do phẫu thuật nên Khương Vũ phải cạo bỏ một ít tóc, dưới mái tóc xoăn mềm mại lộ ra một vết thương màu đỏ xấu xí.
Bác sĩ Thôi dùng năm ngón tay ôm đầu Khương Vũ, một tay cầm tăm bông nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, Khương Vũ nhăn mũi, vẫn rất khó chịu.
Mùi nước khử trùng khó chịu quá.
Khương Vũ vô tâm nghĩ như vậy rồi cầm điện thoại lên xem tin tức nóng hổi hôm nay.
Tin tức của Cố Bằng vẫn ngồi chiễm chệ trên hot search, bởi vì tiêu đề là “Cậu ấm Tư gia” cho nên Khương Vũ rất cẩn thận tải xuống, lưu video rồi mới mở ra xem.
Bác sĩ Thôi thích yên tĩnh, hôm qua y thực hiện hai ca phẫu thuật, tinh thần vô cùng mỏi mệt, ngay cả điều dưỡng và trưởng khoa vào văn phòng của y khi nói chuyện cũng cố ý hạ giọng.
Thế mà Khương Vũ lại chẳng để tâm, không những mở đoạn video kia ra mà còn thẳng tay điều chỉnh âm lượng tới mức tối đa vì muốn nghe rõ hai người nọ nói gì.
“Đồ khốn nạn! Có phải cậu hối hận rồi không!”
Tiếng khóc lóc và chửi rủa của Cố Bằng truyền ra từ điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ Thôi hơi đanh lại.
Khương Vũ ghé sát vào điện thoại, cẩn thận nhận diện khuôn mặt của hai thanh niên trong video rồi lẩm bẩm: “Là Tư Kỳ thật à?”
Tư Kỳ là con trai duy nhất của Tư Thành được giới truyền thông ca tụng là “trẻ tuổi tài cao” và “tài năng không ngừng phát triển”. Gần hai năm qua, nghe nói cậu ta đầu tư vào ngành thể thao điện tử, sự nghiệp phất lên không ngừng.
Tiêu đề nói người thanh niên tranh chấp với Tư Kỳ là một game streamer nổi tiếng, cư dân mạng đã tìm ra người nọ chính là “Peter Pan” hàng đầu của “Kênh phát sóng trực tiếp Phi Ngư” – Cố Bằng.
Một người là người nổi tiếng trên nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất Trung Quốc, một người là đại gia có tài năng trong lĩnh vực thể thao điện tử.
Ha ha.
Khương Vũ vô thức cầm hộp sữa bò đã hâm nóng trên bàn lên đổ ra nửa cốc.
Đôi môi nhạt màu được sữa bò thấm ướt trở nên lấp lánh, bên khóe môi đỏ mọng dính ít bọt sữa hòa cùng làn da trắng nõn tạo cảm giác thơm ngọt lại non nớt.
Thần kinh của bác sĩ Thôi bị kích thích bởi tiếng động từ từ dịu đi trong mùi sữa thoang thoảng, y luồn năm ngón tay vào mái tóc mềm mại của Khương Vũ rồi nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang an ủi một con mèo hoang sắp nhảy vọt lên hòng chạy trốn.
Cánh môi Khương Vũ khẽ nhếch, vươn đầu lưỡi hồng hào thô lỗ liếm vệt sữa trên môi, đưa điện thoại lên tai bắt đầu nghe câu nói tiếp theo, hắn nâng cặp mắt màu nâu nhạt lên thúc giục: “Sắp đi làm muộn rồi, cậu nhanh lên được không?”
Bác sĩ Thôi: …
Bác sĩ hít một hơi thật sâu rồi cụp mắt, che giấu thứ cảm xúc chân thực dưới cặp kính gọng vàng.
Y cúi đầu, nhẹ nhàng quấn gạc quanh vết thương của Khương Vũ, mùi nước hoa thương nhân dễ ngửi lại quẩn quanh nơi chóp mũi.
Phật thủ, hoa cam, xạ hương…
Mỗi một hương vị đều dụ hoặc người ta phạm tội.
Giọng bác sĩ Thôi chậm rãi cất lên: “Đó có phải là GUITY EAU DE TOILETTE của Gucci không?”
Khương Vũ đang chăm chú lắng nghe những gì hai người nói trong video nên chỉ dành chút thời gian rời chú ý khỏi cuộc cãi vã giữa Tư Kỳ và Cố Bằng để trả lời cho xong: “Đúng vậy.”
Dáng vẻ không chút để ý.
Bác sĩ Thôi cười xấu xa, những ngón tay mảnh khảnh ấn lên vai Khương Vũ, có vẻ như chạm vào một huyệt đạo nào đó!
Vai và cổ là nơi nhạy cảm nhất lại bị ngón tay lạnh lẽo ấn vào, một tia lửa nhỏ phát nổ trên sống lưng, vừa ngứa vừa đau lại làm người ta thoải mái đến tê dại, Khương Vũ run rẩy đứng dậy, không thèm quan tâm đến video nữa: “Đừng đừng! Không chịu nổi!”
Bác sĩ cong môi hài lòng.
“Cái tay và vòng eo già nua của tôi.” Khương Vũ hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư nhỏ của vị bác sĩ văn nhã bại hoại này, vỗ vai than thở: “Tất cả đều tại ngồi liên tục trong phòng làm việc, tối qua còn thức khuya nữa. Nếu hôm nay boss có thể cho tôi nghỉ một ngày…”
Màn hình điện thoại thay đổi, cuộc gọi đến từ Tư Hàn Tước.
Khương Vũ lập tức nghiêm túc trả lời điện thoại: “Dạ? Hôm nay được nghỉ một ngày? Kèm theo… gấp đôi tiền lương?”
Hắn lảng tránh ánh mắt thoáng liếc qua của bác sĩ Thôi: “Dạ, vâng, em qua ngay.”
Khương Vũ sờ đầu, hân hoan tạm biệt bác sĩ Thôi: “Tôi đi trước đây, bao giờ phải tới nữa vậy?”
Ánh mắt bác sĩ Thôi lạnh nhạt, vừa nói thời gian xong thì Khương Vũ đã chạy đi nhanh như chớp.
Bác sĩ Thôi nhìn bóng lưng hắn biến mất, ưu nhã xoay người, đứng yên bên cửa sổ.
Vài phút sau, Khương Vũ xách chiếc cặp nhỏ đi ra khỏi cổng bệnh viện, vừa đi được vài bước đã nhảy nhót như con thỏ.
Bước chân nhảy nhót tiết lộ niềm vui của một ngày làm công mà mức lương tăng gấp đôi!
Bác sĩ Thôi không khỏi buồn cười, trên khuôn mặt cấm dục lộ ra ý cười, cầm ly sữa Khương Vũ vừa uống lên nhấp một ngụm.
…
Cho dù có Khương Vũ theo sát kẹo dẻo gấu thì Tư Hàn Tước vẫn rất lo lắng.
Nhưng hôm nay anh có việc quan trọng nên không thể ở bên Đường Tiểu Đường cả ngày.
Đường Tiểu Đường híp mắt cười ngọt ngào, biểu cảm cực kỳ thoải mái: “Chủ nhân đừng lo, có đồng minh lớn ở đây, kẹo sẽ an toàn mà!”
Tư Hàn Tước quỳ một gối, bệnh cảm chưa khỏi hẳn, đôi mắt vẫn còn tơ máu nhạt màu.
Người đàn ông xoa đầu Đường Tiểu Đường, giọng nói hơi khàn lại quyến rũ mê người: “Tiểu Đường, anh đã cho em sự nhượng bộ lớn nhất, em đừng nghịch ngợm làm anh lo lắng nữa, được không?”
Từ khi trưởng thành đến giờ, anh chưa bao giờ sử dụng chất giọng cầu xin như vậy.
Đường Tiểu Đường kiễng chân hôn lên cằm Tư Hàn Tước, đặt bàn tay nhỏ bé lên trái tim, ngoan ngoãn lại mềm mại trả lời: “Chủ nhân ơi, anh đừng lo lắng, kẹo sẽ không lộn xộn đâu, thật đấy!”
Tư Hàn Tước mím môi rồi cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ của nó, chờ Khương Vũ đến mới lưu luyến rời đi.
Đường Tiểu Đường ngồi trên vai Khương Vũ, vẫy tay tạm biệt chủ nhân.
Tư Hàn Tước thâm trầm nhìn Khương Vũ, ánh mắt giao nhau, Khương Vũ khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Đường Tiểu Đường gãi đầu, đôi mắt tròn lóe lên tia tinh quái.
Sau khi Tư Hàn Tước rời đi, Đường Tiểu Đường nhảy vèo từ trên người Khương Vũ xuống, chạy nhanh tới chỗ hắn đột nhiên xuất hiện đêm qua!
Chỉ là một bức tường, nhưng kẹo nhớ đêm qua đồng minh lớn đi ra từ đây!
Nó đẩy mạnh bức tường nhưng kẹo quá nhỏ và chút sức lực kia không là gì cả.
Đường Tiểu Đường quay lại: “Đồng minh lớn ơi, ở đây có cửa phải không?”
Quả thật có một cánh cửa dẫn lên sân thượng, khi sửa sang lại vì đảm bảo bí mật và mĩ quan nên cố ý làm thành một cánh cửa bí mật.
“Anh không nói thì tôi cũng biết.” Đường Tiểu Đường cười tủm tỉm đe doạ: “Nếu anh không nói cho tôi biết, khi chủ nhân trở lại, tôi sẽ hỏi chủ nhân vì sao đồng minh lớn lại từ trong tường đi ra?”
Khương Vũ: …
“Cho kẹo xem một chút đi mà~ mặt sau tường là cái gì vậy~~”
“Đồng minh lớn giỏi nhất, cho kẹo xem đi mà~~”
Giọng nói nhỏ nhẹ, vừa mang ý lấy lòng vừa như muốn cầu xin.
Khương Vũ nuốt nước bọt, duy trì chút tỉnh táo cuối cùng: “Không được.”
“Tuyệt đối không được.” Hắn lặp lại: “Trừ phi mày nói với boss, nếu anh ấy đồng ý, tao sẽ đưa mày đi xem.”
Lợi ích của Tư Hàn Tước chính là nguyên tắc của hắn.
Vì vậy dù hắn tràn đầy nghi ngờ với chuyện giám sát nhưng vẫn hết nhẫn lại nhịn, không nói thêm bất cứ điều gì với Đường Tiểu Đường.
Toàn bộ camera trong nhà đều được kết nối với sân thượng, đưa Đường Tiểu Đường lên có khác nào vi phạm nguyên tắc cũng như phản bội boss đâu.
Vấn đề này không cần bàn thêm.
Bán manh không được, làm nũng cũng không xong.
Khương Vũ nghển cổ, từ chối giao tiếp.
Đường Tiểu Đường mỉm cười: “Xem ra là chuyện không muốn kẹo biết nha.”
~Hết chương 44~