Đường Tiểu Đường chực khóc, chớp đôi mắt tròn mờ sương, vẻ mặt bối rối cùng dáng vẻ giống như “Anh nói sai thì chính là sai rồi đi.”
Sắc mặt Tư Hàn Tước nghiêm túc, ánh mắt không thả lỏng chút nào.
Đường Tiểu Đường sững sờ, nhận sai còn chưa được à?
Huhu.
Kẹo dẻo gấu đứng trên đống kẹo rực rỡ sắc màu, tủi thân bĩu môi.
“Kẹo sai rồi, kẹo không nên không trả lời chủ nhân.” Hai bàn tay của kẹo dẻo gấu bấu vào nhau, cúi đầu, giọng nói vừa ngọt vừa mềm hối hận xin lỗi: “… Đường Tiểu Đường không nên làm chủ nhân lo lắng, có phải kẹo doạ chủ nhân rồi không?”
Đường Tiểu Đường liếc những viên kẹo vương vãi khắp sàn nhà, cũng như vô số “thi thể” kẹo bị góc tủ đè lên, cuối cùng cũng thấy hoảng sợ. Hai tai lắc lắc, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự kiên định và dịu dàng không gì sánh được: “Nhưng chủ nhân cũng nên tin tưởng kẹo nha.”
Đường Tiểu Đường sốt sắng nói tiếp: “Kẹo sẽ chăm sóc cho chủ nhân, kẹo cũng có thể tự chăm sóc mình, đừng xem thường kẹo nhỏ xíu, kẹo rất lợi hại đấy!”
Nó nâng cánh tay nhỏ lên cố gắng gồng ra một khối cơ bắp, kiên nhẫn nói tiếp: “Anh nhìn xem, kẹo lợi hại chưa này!”
Tư Hàn Tước hừ lạnh.
“Kẹo sai rồi mà.” Đường Tiểu Đường ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn chằm chằm chủ nhân đột nhiên ngạo kiều, co chân chạy về phía Tư Hàn Tước.
“Ôm!”
Tư Hàn Tước lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi cúi xuống rồi hờ hững vươn tay ra. Đường Tiểu Đường ôm lấy ngón tay anh leo lên, bò đến trước túi trước ngực, đầu to chui vào trước, sau đó tay chân vung vẩy giãy giụa một lát mới xoay người xong.
“Chủ nhân, quần áo, quần áo…” Đường Tiểu Đường thì thào: “Còn chưa mặc quần!”
Quần lót vẫn ở trên bàn.
Kẹo vẫn trần truồng!
Cơn giận của Tư Hàn Tước vẫn chưa nguôi, vẻ mặt hờ hững nhưng vẫn nghe lời xoay người cầm lấy quần lót, mặt không cảm xúc nhét vào túi áo, kiên nhẫn chờ nó mặc xong.
Đường Tiểu Đường cuộn mình trong túi chủ nhân, sột soạt sột soạt, nó cong người nhúc nhích như thể trong túi áo giấu một động vật nhỏ không an phận.
Chuông gió vang lên, cô chủ cửa hàng đang hút trà sữa xách theo mấy gói đồ trở về. Cô nhìn Tư Hàn Tước đứng giữa đống kẹo tán loạn trên mặt đất. Một viên trân châu bị mắc kẹt trong ống hút, không biết nên hút lên hay buông xuống.
Hai mắt đối diện nhau, Tư Hàn Tước thản nhiên nâng tay lên áp vào ngực mình.
Đường Tiểu Đường đang đấu tranh với quần lót mắc dưới chân, đột nhiên có một lực nhẹ nhàng ấn xuống, khuôn mặt nhỏ dán lên ngực Tư Hàn Tước, nó không dám nhúc nhích.
“Không… Không sao…” Cô gái nuốt ngụm trà sữa trong miệng, lo lắng nói tiếp: “Tôi sẽ dọn lại.”
“Chi phí lao động báo lại cho công ty.” Tư Hàn Tước khẽ nói rồi gật đầu.
Cô gái trẻ vội vàng tránh khỏi cửa, người đàn ông sải bước đi ra rồi nhanh chóng biến mất ở góc phố.
Dm…
Cô hút một ngụm trân châu lên, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Thật dữ dội?”
…
“Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.” Đường Tiểu Đường còn sợ hãi, “May mà chủ nhân thông minh!”
Tư Hàn Tước: …
“Chủ nhân, nếu kẹo bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Có phải bị ăn luôn không?” Đường Tiểu Đường mặc quần lót vào, dựa vào mép túi nhìn ra bên ngoài, tất cả những gì nhìn thấy đều lắc lư theo bước chân của Tư Hàn Tước, chủ nhân không trả lời, Đường Tiểu Đường lẩm bẩm một mình: “Đúng rồi, lần đầu tiên nhìn thấy kẹo sao chủ nhân không ăn luôn?”
“Tại sao chủ nhân không ăn kẹo?”
“Có phải chủ nhân thấy kẹo quá đáng yêu không?”
“Chủ nhân không nói lời nào thì chính là đồng ý nha!”
“Thế mà chủ nhân còn liếm kẹo, hừ, chủ nhân muốn ăn kẹo, nhưng kẹo cực kì dễ nuôi, kẹo không yếu ớt chút nào!”
Một đoạn đường ngắn mà Đường Tiểu Đường lải nhải suốt, không ngừng một giây nào.
Tư Hàn Tước bị ồn ào đến nhức đầu, day ấn lông mày, “Tiểu Đường.”
Đường Tiểu Đường yên tĩnh lại: “Kẹo ở đây!”
Tư Hàn Tước hít sâu một hơi: “Anh nguôi giận rồi?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng sắp rồi nha.”
Tư Hàn Tước nhướng mày: “Em chắc không?”
“Hehe.” Đường Tiểu Đường nhân lúc xung quanh không ai chú ý thì nhoẻn cười, nhún chân duỗi tay vuốt ve chiếc cằm hoàn mỹ của anh, “Bởi vì chủ nhân thích kẹo nhất, kẹo đã nhận sai rồi, chủ nhân không nỡ tức giận đâu!”
Tự tin lại chắc chắn, Tư Hàn Tước ngạc nhiên: “Tại sao?”
Viên kẹo nhỏ của anh còn chưa học được một bài học nhớ đời, sao anh có thể dễ dàng bình tĩnh được.
Không ngờ, Đường Tiểu Đường lại ngọt ngào giải thích: “Bởi vì tuy rằng kẹo cũng thích chủ nhân đấy nhưng kẹo mới là người được cưng chiều. Chủ nhân đã từng nghe câu này chưa, được cưng chiều thì không phải sợ gì cả.”
Làm sao chủ nhân lại tức giận kẹo được cơ chứ.
Đường Tiểu Đường trộm nghĩ, chủ nhân yêu nó nhiều như vậy.
“Đây là Khương Vũ dạy em à?”
“No no no.” Bởi vì không có ngón tay, Đường Tiểu Đường chỉ có thể giơ cả cánh tay lên lắc lắc, vui vẻ trả lời: “Đều là kẹo tự học đấy!”
Nó xem một hai bộ phim truyền hình chủ tịch bá đạo là có thể am hiểu sâu sắc cách sử dụng các lời thoại máu cún và cảm động rồi.
Chủ nhân của nó chỉ là ngạo kiều xíu thôi chứ làm sao thực sự nổi giận với nó được cơ chứ?
Tư Hàn Tước còn chưa nói gì thì Đường Tiểu Đường đã lấy lòng dụi vào ngực anh.
“Đừng giận nữa, kẹo biết sai rồi, thật mà.”
“Em cho anh kẹo này, viên cuối cùng đấy!”
Chỉ còn hai viên kẹo được giấu trong quần lót của nó, một viên làm miếng bịt mắt, giờ chỉ còn một viên kẹo duy nhất nguyên vẹn.
Khóe môi Tư Hàn Tước khẽ mím nhưng chẳng có tí ý định muốn nhận viên kẹo.
Đường Tiểu Đường đưa kẹo dẻo ra bên ngoài: “Chủ nhân, anh ăn kẹo đi, anh ăn rồi em sẽ viết bản kiểm điểm năm trăm chữ, à không, một trăm chữ giao cho anh!”
Kẹo nhớ trong phim truyền hình có tình tiết này. Nữ chính chọc nam chính tức giận nên thức đêm viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ mới có thể làm hoà với nam chính phúc hắc ngào kiều cơ!
“Một trăm chữ?” Tư Hàn Tước cười nhẹ, “Em nói đấy, sáng mai anh muốn xem.”
Ý tưởng này thật kì diệu.
Tư Hàn Tước nhận lấy viên kẹo dẻo ngậm trong miệng, nó tan ra vị ngọt nồng đậm.
——Một viên kẹo nhỏ xinh và dễ thương, nghĩ mọi cách dỗ anh vui vẻ.
Anh hơi tò mò không biết dáng vẻ này của kẹo là phần nào của Đường Đường.
Đường Tiểu Đường không nhớ mình là ai, chỉ biết khi tỉnh dậy mình đã là Đường Tiểu Đường, theo bản năng đến gần anh, bảo vệ anh, chăm sóc anh, xoa dịu mọi cơn ác mộng của anh và bảo vệ anh khỏi những con quái vật hoành hành vào ban đêm.
Bản năng à?
Trái tim Tư Hàn Tước khẽ thắt lại, khi Đường Đường tỉnh táo, trong tiềm thức của đứa trẻ có nụ cười ngọt ngào kia cũng mong đợi được bảo vệ anh như thế này ư?
Anh không tiếp xúc nhiều với Đường Đường, kể từ lần đó cùng nhau ăn cơm cũng gần như chưa từng gặp lại, phần lớn thời gian đều là Đường Đường viết thư, nhắn tin cho anh kể những chuyện xảy ra trong trường, bản thân được nhận thưởng hay quen biết những người bạn mới, v.v…
Sự mong chờ được chia sẻ niềm hân hoan với Tư tiên sinh vừa thầm lặng vừa sáng chói đọng lại trong mắt Tư Hàn Tước.
Đường Đường rất xuất sắc, từ trước đến nay anh đều biết.
Chỉ là thời điểm đó, anh không nhận ra thứ cất giấu dưới sự nỗ lực ấy lại là niềm nhung nhớ và yêu thương nóng bỏng như dung nham.
Cho đến khi Đường Đường trở thành kẹo dẻo gấu.
Viên kẹo của anh đơn thuần lại thẳng thắn. Nó mạnh dạn và thẳng thắn bày tỏ những thứ Tiểu Đường cất giấu cho người nó thích, thẳng thắn làm nũng cầu xin khoan dung, hơn nữa còn vô tư thể hiện yêu thích và tình yêu mà người lớn còn xấu hổ biểu đạt.
Nếu không phải kẹo dẻo gấu, có lẽ anh sẽ không bao giờ nói chúng ta ở bên nhau là không phụ trời cao ban ân.
Tư Hàn Tước cười tự giễu.
…
Một ngày làm việc kết thúc, một người một kẹo lái lái xe trở về nhà.
Mùi thơm ngào ngạt lan tràn trong xe, Đường Tiểu Đường ngồi trên chiếc đệm nhỏ của mình, hai chân đung đưa, cùng Tư Hàn Tước nghe tin tức buổi tối hôm nay.
Buổi họp báo của công ty diễn ra thành công tốt đẹp. Các phương tiện truyền thông đua nhau đưa một vài bức ảnh người mẫu đeo bông tai. Cổ phiếu vốn đang đỏ lè đạt mức tăng trưởng đáng mừng. Mặt khác, công ty của Tư Thành nổ ra một vụ bê bối sao chép thiết kế và chiến tranh nội bộ, lô sản phẩm mới tung ra thị trường trước công ty của Tư Hàn Tước bởi vì vấn đề chất lượng nên vướng vào bạo lực mạng, Cục Giám sát đang tiến hành điều tra…
Tư Hàn Tước vươn tay tắt radio, cười lạnh.
Không khí quanh thân trở nên lạnh lẽo.
Anh nhìn chằm chằm con đường rực lửa phía trước, hàng mi chớp động, dưới mi mắt hiện lên một bóng đen mỏng nhẹ như cánh bướm, đáy mắt đen như mực, tĩnh lặng như một hồ sâu lạnh băng không thấy đáy.
Tất cả những kế hoạch hãm hại khủng khiếp hay nỗi tuyệt vọng thời thiếu niên của anh giờ đây đã trở thành một tảng băng chìm nghỉm dưới đáy lòng, không bao giờ có khả năng tan chảy.
Tư Hàn Tước nghe những thông tin đó, trong lòng tràn đầy một cảm giác hài lòng đến kỳ lạ.
Còn chưa đủ.
Những thứ đối phương phải trả còn nhiều hơn nữa.
Tư Hàn Tước thở hắt, đôi mắt rủ xuống chợt nhìn thấy Đường Tiểu Đường đang chăm chú nhìn mình.
“Em đang nhìn gì vậy?” Giọng Tư Hàn Tước nhẹ nhàng, lại vươn tay xoa đầu kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường híp mắt, thoải mái như mèo con được vuốt lông, bàn tay cong cọ nhẹ vào anh.
Tư Hàn Tước nghĩ đến gì đó, nở một nụ cười khinh thường: “Sao nào, muốn thuyết phục anh hòa giải với bọn họ à?”
Có quá nhiều người đã thuyết phục anh như thế.
Những người đó đứng trên khung đạo đức cao cả, thuyết phục anh hòa giải với cha và anh trai, thuyết phục anh đưa người mẹ đang sống ở nước ngoài trở về báo hiếu…
Nhưng thứ tình cảm thân cận với người nhà trong lòng anh kể từ khi khi bà nội qua đời đã tiêu tan hết rồi.
Bà cụ nằm trên giường bệnh để lại tâm nguyện cuối cùng, đó là được vào phần mộ tổ tiên, được ngủ cùng huyệt với người chồng mất sớm.
Họ yêu nhau từ khi còn trẻ, một người là thiếu gia của gia đình giàu có, một người là tiểu thư từ nước ngoài trở về, lần đầu tiên nhìn thấy nhau, trái tim đã đập thịch thịch và nguyện bên nhau suốt đời.
Đáng tiếc, Tư thiếu gia ương ngạnh tuỳ hứng với niềm nhiệt huyết nảy lửa đã xông pha chiến trường ngay sau khi kết hôn không lâu, nhưng sau đó lại phải chịu cảnh da ngựa bọc thây, không bao giờ quay trở lại được nữa.
Những ngày cuối đời, bà vẫn cười nói khi đi du học, bà luôn nghe mọi người nói về khoa học và dân chủ, nói rằng trên đời này không có ma.
Trước đây bà không tin có ma nhưng sau này, bà ước nguyện trên đời có ma.
Tư Hàn Tước cô đơn quái gở, tàn nhẫn độc ác nhưng sự hiểu biết và cảm xúc ban đầu của anh với thế gian cũng từng tốt đẹp biết bao.
Chẳng phải sống chung nhà, già chung mồ sao.
Tuy nhiên những người kia cho rằng bà nội che chở cho anh nên đã thành người phản bội Tư gia vì vậy không đủ tư cách được vào phần mộ tổ tiên.
Khi đó Tư Hàn Tước không đủ năng lực để chống lại thế lực cả trăm năm của nhà họ Tư nên chỉ có thể mua cho bà nội nghĩa trang tốt nhất để bà an giấc ngàn thu.
Anh là người âm ngoan cố chấp, có thù tất báo, dù cho là ai dám khuyên anh tha thứ, thuyết phục anh làm người thiện lương thì cũng bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Ánh mắt Tư Hàn Tước trầm xuống, liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đường, chờ đợi câu trả lời của nó.
~Hết chương 35~