Một lúc sau, cuộc gọi từ xe cứu thương cũng đến.
Đường Tiểu Đường ghé vào điện thoại di động của chủ nhân, vừa đau khổ vừa mếu máo trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Sau khi người ở đầu dây bên kia xác nhận địa chỉ thì nhanh chóng an ủi, “Bạn nhỏ đừng khóc, ngoan, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Đường Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu “Vâng ạ” rồi kết thúc cuộc gọi.
Tiếng xe cứu thương từ xa truyền tới, Đường Tiểu Đường nâng bàn tay ngắn ngủn lau nước mắt, sau đó chạy ra cửa, ngồi lên tay nắm cửa, khuôn mặt nhỏ nghẹn lại, khó nhọc dùng sức ngồi xuống.
Cửa mở!
Sau khi mở cửa, Đường Tiểu Đường vội vàng nhảy xuống đất, chạy lại bên cạnh Tư Hàn Tước, cong mông, chui vào trong túi áo anh.
Hãy để kẹo ở bên chủ nhân lần cuối.
Sau khi tận mắt chứng kiến chủ nhân của mình tỉnh dậy và chắc chắn chủ nhân không nhớ đã thấy mình chạy nhảy thì nó sẽ… không rời đi.
Nội tâm Đường Tiểu Đường hi vọng có một chút may mắn, nó nằm trong túi Tư Hàn Tước, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Các bác sĩ vội vàng bước vào, nâng Tư Hàn Tước lên xe, Đường Tiểu Đường nghe thấy có người nghi ngờ hỏi: “Ê? Đứa nhỏ nhà này đâu rồi?”
Đường Tiểu Đường nín thở, sợ mình lòi đuôi. May mà Khương Vũ cũng chạy tới, các bác sĩ không dám chậm trễ nên lập tức nâng người lên xe rồi nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện.
Âm thanh sắc bén của xe cứu thương xuyên qua màn đêm. Trong xe cứu thương, Khương Vũ nhỏ giọng hỏi tình trạng của Tư Hàn Tước. Bác sĩ đã nhìn thấy thuốc an thần rải rác xung quanh, suy đoán hẳn là bệnh tình tái phát, nếu kịp thời đưa đến bệnh viện thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy lời khen ngợi của bác sĩ, “Ông chủ của cậu trẻ như vậy đã có con rồi à? Bạn nhỏ rất thông minh. Nếu không có nhóc con gọi điện thoại báo địa chỉ, muộn một chút nữa khả năng đã có chuyện rồi.”
Khương Vũ sửng sốt, “Hả? Nhóc con? Ông chủ của tôi độc thân.”
Bác sĩ cũng ngẩn người.
Hai người họ mở to mắt nhìn nhau.
Khương Vũ sửng sốt, lấy điện thoại di động ra nhìn chằm chằm tin nhắn đơn giản và ngắn gọn, càng nghĩ càng ớn lạnh.
Tin nhắn chỉ có bốn chữ: Phát bệnh, đến mau.
Khi Khương Vũ nhìn thấy tin nhắn, thân thể nhanh hơn suy nghĩ, hắn ngay lập tức đi thẳng tới đây, lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy hơi… sợ hãi.
Hắn theo bản năng nghĩ rằng tin nhắn này do chính boss gửi đến trước khi mất ý thức, nhưng bác sĩ vừa nói có một đứa trẻ đã gọi cấp cứu??
Khương Vũ ngẩn ra, nhớ tới lời mật thám nói:
Hắn bị một viên kẹo dẻo gấu làm cho choáng váng.
Lông tơ dựng đứng!
Trong túi áo, Đường Tiểu Đường ôm tai, lo lắng chờ đợi phản ứng của Khương Vũ.
Sẽ lộ phải không? Khương Vũ sẽ phát hiện ra nó sao? Khương Vũ sợ hãi à?
Nếu Khương Vũ không sợ, nó sẽ lấy hết can đảm thành thật với chủ nhân!
Trái tim Đường Tiểu Đường căng phồng, sinh ra sự dũng cảm to lớn chưa từng có.
Nếu như Khương Vũ không sợ hãi, nó sẽ can đảm lớn tiếng nói cho chủ nhân biết kẹo thích anh như thế nào!
Hồi hộp chờ đợi.
Sắc mặt Khương Vũ tái nhợt, một lúc lâu sau, linh hồn vừa bay ra khỏi cơ thể mới chậm rãi trở lại.
Môi hắn run rẩy, từng từ từng chữ đều cho thấy sự sợ hãi tột cùng, “Anh… đừng làm tôi sợ… Boss luôn sống một mình. Nếu có một đứa trẻ… chắc là… một viên… kẹo… ”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!!” Khương Vũ hét lên, “Tôi không muốn nửa đêm nghe thấy chuyện kinh dị! Thật đáng sợ!”
Đường Tiểu Đường: …
Kẹo biết rồi!!!
Dũng khí mà Đường Tiểu Đường vất vả gom lại mãi mới phồng lên lại phì hơi hết sạch chỉ trong nháy mắt.
Tâm trạng đang mưa bỗng chuyển thành mưa to tầm tã.
Bầu không khí trong xe im lặng, trong lòng có một tia bối rối kỳ quái, bác sĩ trầm mặc một lúc rồi đột ngột bổ sung: “Hình như… tốt mà…”
Không an ủi được một chút nào.
Khương Vũ càng sợ hãi.
Mọi người lại rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Khương Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lúc hắn vào nhà boss thì viên kẹo dẻo gấu đang nằm ở đâu.
Chết tiệt, quá sốt ruột, chẳng để ý được gì hết.
…
Sau khi đến bệnh viện, Tư Hàn Tước được tiêm thuốc an thần, cuối cùng tình hình cũng ổn định.
Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm, không dám chạy lung tung nên đành nằm trên giường bệnh bên cạnh, làm bộ nhắm mắt lại.
Trong đêm khuya thanh vắng, kẹo dẻo gấu cử động, một đôi tai nho nhỏ chui ra từ túi áo.
Sau đó là hai mắt tròn xoe, Đường Tiểu Đường quan sát tình hình trong phòng, cảm thấy Khương Vũ đã ngủ say bèn lặng lẽ bò ra ngoài, chạy đến giường bệnh của Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước nằm yên lặng trên giường bệnh, sắc mặt nghiêm nghị hơi tái nhợt, dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thêm mệt mỏi yếu ớt, trên mu bàn tay xinh đẹp có một cây kim truyền dịch nối với một dây nhựa dài, thuốc nhỏ xuống từng giọt phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đường Tiểu Đường đau lòng hôn lên mu bàn tay đầy gân xanh của chủ nhân, cẩn thận ôm lấy dây nhựa, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm thuốc lạnh.
Mùi hương ngọt ngào từ từ tỏa ra từ cơ thể của kẹo dẻo, giảm bớt mùi hăng của chất khử trùng.
Bằng cách này, dù chủ nhân có nằm trong bệnh viện cũng có thể ngủ ngon.
Đây là điều duy nhất mà kẹo có thể làm cho chủ nhân.
Đường Tiểu Đường khổ sở suy nghĩ, chờ chủ nhân tỉnh lại, nó sẽ rời đi.
Đường Tiểu Đường sợ chủ nhân sẽ giống như Khương Vũ.
Đường Tiểu Đường hạ quyết tâm, xoa xoa ống nhựa lạnh lẽo, đau lòng bắt đầu khóc.
Khương Vũ mơ mơ màng màng run lẩy bẩy rồi tỉnh lại.
Hắn… hắn vừa nghe thấy giọng nói quỷ quái gì vậy??
Khương Vũ giống như một con thỏ bị kinh sợ, cắn chăn mở mắt ra nhìn phòng bệnh tối thui mà rùng mình.
May mắn thay, y tá đã đến thay thuốc cho Tư Hàn Tước.
Đường Tiểu Đường còn đang ôm dây nhựa khóc huhu ngay lập tức bị doạ, nó nhanh chóng chui vào chăn bông của Tư Hàn Tước rồi lặng lẽ nằm xuống ngực chủ nhân.
Trong chăn bông, nhiệt độ cơ thể Tư Hàn Tước rất ấm áp, Đường Tiểu Đường thoải mái lắc lắc lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Có người tới, Khương Vũ cuối cùng cũng lấy hết can đảm chui đầu ra khỏi chăn bông, thấy lọ thuốc đã hết, hắn vội vàng hỏi thăm tình hình của Tư Hàn Tước.
Y tá đo thân nhiệt xong rồi nói: “Không sốt, hẳn là đã ổn định, tiếp tục theo dõi.”
“Trường hợp này chúng tôi đề nghị nên thăm khám tâm lý thêm.” Y tá cười hiền nói tiếp, “Để bệnh nhân xem nhiều đồ vật đáng yêu hơn, ngửi hương vị ngọt ngào có thể làm dịu bớt tình trạng bệnh. Dù sao thì vị ngọt đều sẽ khiến lòng người vui vẻ mà.”
Vẻ mặt Khương Vũ hoài nghi, cái hiểu cái không, “Tôi nghe thấy… có người đang khóc…”
Y tá cười, “Rất nhiều người đang khóc, đừng sợ.”
Nói xong, cô dặn dò họ nghỉ ngơi rồi rời đi.
Khương Vũ càng sợ hãi.
Hắn nhìn trái nhìn phải, đây là khu phòng vip, chỉ có hắn và boss ở đây, không có ai khác.
Sợ quá!
Chính là sợ quá!
Khương Vũ đảo mắt, thấy chăn bông của Tư Hàn Tước không ngay ngắn lắm.
Hắn muốn tự tay chọc vào mắt mình.
Thế nhưng, với tinh thần trách nhiệm, đạo đức và tình yêu thương cùng với sự kính trọng của mình dành cho cấp trên, hắn vẫn gom hết can đảm, làm đủ trò để xây dựng tâm lý rồi bước đến giúp Tư Hàn Tước đắp lại chăn bông.
Vậy mà, khi vừa nhấc chăn lên, hắn thấy một viên kẹo màu hồng nằm trên ngực boss của mình!!
…
Đường Tiểu Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe y tá nói chủ nhân không sao, nó xoa xoa ngực Tư Hàn Tước, cảm nhận cơ thể ấm áp cùng nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của chủ nhân.
Cơ thể của chủ nhân ấm áp, mùi thơm lành lạnh dễ chịu.
Đây là chủ nhân của nó.
Đây là chủ nhân mà kẹo yêu thích nhất.
Đường Tiểu Đường quyết định, nếu chủ nhân phát hiện nó có sinh mệnh thì nó sẽ cao chạy xa bay.
Cho nên nó phải trân trọng từng phút từng giây ở bên chủ nhân.
Nó phải nhớ kĩ hương vị của chủ nhân.
Đường Tiểu Đường đang mang nỗi khổ của biệt ly nên không để ý đến tiếng bước chân từ từ đến gần.
Đột nhiên, không khí ấm áp chợt biến thành lạnh băng, chăn bông bị nhấc lên.
Đường Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh hãi của Khương Vũ, trong phút chốc toàn thân kẹo đều hóa đá.
~Hết chương 12~