Từ khi Lý Yên bắt đầu làm việc tại CY, Thần Tự luôn được nhiều người phụ nữ vây quanh, đây đều là người ta theo đuổi anh. Cô thừa nhận đã từng có cảm giác với Thần Tự, nhưng đó đều là chuyện đã lâu.
Trong năm năm làm việc tại CY, cô biết Thần Tự đã có mấy người bạn gái, mỗi người đều có ngoại hình nổi bật nhưng không mối tình nào dài lâu.
Cô rất tò mò cuối cùng Thần Tự sẽ kết hôn với người phụ nữ như thế nào, hoặc anh có thể không bao giờ gặp được ai anh muốn kết hôn và sống cùng nhau cả đời.
Thậm chí cô còn nghi ngờ anh chưa từng thích những người bạn gái trước đây, bởi giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh mẽ, cô không nhìn thấy dấu hiệu thích một người trên khuôn mặt Thần Tự bao giờ.
Có lẽ anh ấy giấu quá kỹ? Cô không hiểu Thần Tự.
Cô nhớ được Giản Nhạc vì tiếng hét quỷ khóc sói tru của cậu hôm qua đã để lại ấn tượng sâu sắc với cô, thế nên cũng có chút ký ức về Giản Hi đi cùng cậu.
Cô không nghĩ cô gái trông rất ngoan ngoãn và im lặng đó có thể theo đuổi Thần Tự, cô nghĩ rằng anh ấy sẽ không thích loại người như vậy, dẫu sao tất cả những bạn gái trước của anh ấy đều có rất diễm lệ.
Giản Hi nhìn vào danh thiếp WeChat, mặc dù chỉ là tài khoản công việc của anh ấy nhưng cô vẫn thấy mặt đỏ tim đập thình thịch.
Nhìn vào đồng hồ, còn một lúc nữa là phải làm việc chiều, cô suy nghĩ rất lâu rồi quyết định bấm vào danh thiếp để thêm bạn.
WeChat của Thần Tự yêu cầu xác nhận bạn bè, đã chờ một lúc mà không thấy anh ấy xác nhận lời mời kết bạn của cô, đến lúc phải đi làm chiều, cô chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này để đi vào phòng thí nghiệm.
Lúc này Thần Tự đang ở tầng hai của cửa hàng làm hình xăm cho khách hàng, khi làm việc anh thường không để ý đến điện thoại, chỉ khi nghỉ ngơi mới xem lại.
Mỗi ngày cũng có rất nhiều người kết bạn với anh trên WeChat, khi rảnh anh sẽ chấp nhận lời mời kết bạn, đối với khách hàng làm hình xăm anh sẽ kiên nhẫn giải đáp những câu hỏi liên quan, đối với những người phụ nữ theo đuổi anh ấy sẽ xóa hết.
Công việc xăm hình cho khách chưa hoàn thành, anh nghỉ ngơi một chút để ăn bữa trưa rồi tiếp tục làm việc, một khi đã bắt đầu làm việc anh thường quên cả việc ăn uống, với Thần Tự, việc đói bụng rồi mới đi ăn cũng là chuyện thường.
Khi làm việc, anh thường đặt đồ ăn ngoài, tối thì mới tự về nhà để chuẩn bị đồ ăn.
Thân hình cao lớn ngồi trên ghế sofa, khuỷu tay đặt ở đầu gối, hơi cong lưng ăn đồ ăn, một tay khác cầm điện thoại, ngón tay cái không ngừng lướt trên màn hình.
Anh đã chấp nhận thêm bạn bè trong danh sách kết bạn, trả lời từng câu hỏi của khách hàng.
Giản Hi có hình đại diện WeChat là một cô bé rất đáng yêu, tên WeChat cũng rất tùy tiện, chỉ là “Giản đơn” trông rất phổ thông, lẫn trong danh sách thêm bạn đông đúc, Thần Tự không để ý, chỉ coi cô là một khách hàng bình thường.
Anh nhanh chóng trả lời một số câu hỏi khi đang ăn trưa, sau đó lại tiếp tục làm việc, cho đến khi hoàn thành hình xăm cho khách hàng vào buổi tối đã gần tám giờ, bầu trời đã tối sầm.
Hôm nay Giản Hi không phải làm thêm giờ, lúc năm giờ đã đi về nhà.
Cầm điện thoại, đầu tiên lúc nào cũng là xem WeChat, thấy đối phương đã đồng ý thêm bạn bè, vội vàng gửi đi hai từ.
“Xin chào.”
Chỉ là hai từ thông thường, lời chào hết sức đơn giản, nhưng Giản Hi trước màn hình điện thoại lại cảm thấy ngượng ngùng, dõi mắt đầy kỳ vọng, trên đường về nhà cô còn hát một mình vui vẻ.
Về đến nhà, trước tiên cô vào bếp nấu bữa tối, lấy ra hai quả trứng từ tủ lạnh, chuẩn bị nấu canh trứng.
Giản Hi vốn không giỏi nấu ăn, ăn một mình cũng ít, mỗi lần chỉ làm chút đồ miễn cưỡng ăn tạm, không thì ăn bánh mì uống sữa, thậm chí là mì ăn liền.
Cô đã cố gắng học một số món ăn đơn giản trên mạng, cũng hỏi Giản Nhạc nhưng vẫn không cố được lâu, sớm bỏ cuộc.