Con trai và con gái về nhà vài ngày, vợ chồng Giản Trung Châu tạm nghỉ bán, an tâm đi chơi với con.
Hôm đó cả nhà ngồi trên xe của Thần Tự đến một công viên nhỏ gần đấy.
Công viên này gần sông, phong cảnh rất đẹp, có nhiều chim bồ câu hạ cánh bên bờ sông, nhiều người thích đến đây cho bồ câu ăn.
Giản Hi cũng không ngoại lệ, cô đặc biệt mua đồ ăn cho bồ câu ở cửa hàng thú cưng, Giản Nhạc cũng tiện tay cầm theo một cái bánh mì, định cho bồ câu ăn bánh mì.
“Cẩn thận chút.”
Cô gái cầm đồ ăn vặt trên tay, nửa giơ lên chờ đợi những chú bồ câu bay đến ăn, Thần Tự ở bên cạnh dùng tay che đầu cô, đề phòng cô bị bồ câu vô tình làm tổn thương.
Những chú bồ câu trắng tinh thấy thức ăn vui vẻ bay tới, cúi đầu, mỏ nhỏ mổ vào đồ ăn rồi bay đi, ăn xong lại quay lại.
“…A!”
Ở đằng xa, Giản Nhạc cũng đang cầm bánh mì cho bồ câu ăn, mỗi lần chỉ xé một miếng nhỏ giơ lên, đàn bồ câu không tranh được bèn bay về phía những miếng bánh mì khác trong tay cậu.
Một đàn bồ câu bay tới nhanh chóng khiến cậu sợ đến mức ném hết bánh mì trên tay ra, trơ mắt nhìn miếng bánh mì lớn bị bồ câu ăn sạch ngay trước khi rơi xuống đất.
Giản Trung Châu ngồi bên bồn hoa trò chuyện với những du khách khác, Chung Di cầm điện thoại chụp ảnh khắp nơi, chụp cảnh ngọt ngào của con gái và con rể, cũng chụp cảnh con trai nhếch nhác rồi đăng lên mạng ngay.
“Hahaha…”
Giản Hi nghe tiếng em trai Giản Nhạc la to vội quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt hoảng hốt của cậu thì cười không ngớt, Thần Tự cũng đứng bên cười Giản Nhạc.
Công viên không nhỏ, ở giữa có một cái hồ lớn, bờ hồ có dịch vụ cho thuê thuyền nhỏ, có thể chèo thuyền trên hồ.
Nhưng ở đây chỉ có thuyền đôi, Giản Hi và Thần Tự một chiếc, Giản Trung Châu và Chung Di một chiếc, chỉ có Giản Nhạc là lẻ loi.
“Vậy thì em tự chèo một chiếc, không gian rộng hơn!”
Không cam lòng, Giản Nhạc cứng rắn bỏ tiền thuê một chiếc thuyền đẹp nhất, nhân viên giúp cậu mặc áo phao, cẩn thận bước lên thuyền rồi nhanh chóng chèo đi.
“…”
Hai chiếc thuyền còn lại cũng lần lượt khởi động, lướt quanh hồ.
Thuyền không có động cơ, phải đạp chân liên tục mới di chuyển được, Giản Hi sức yếu, hầu như toàn bộ sức đẩy thuyền dựa vào Thần Tự.
Hai người đến giữa hồ, bên cạnh còn có một đôi thiên nga âu yếm nhau, từ xa có thể thấy thuyền của Giản Nhạc và vợ chồng Chung Di.
“Hôm nay em có muốn lấy anh không?”
“…Hả?”
Giản Hi đang cố sức đạp chân, nhận ra không thấy anh tiếp tục động tác bèn ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh cũng đang nhìn mình.
“Anh muốn cầu hôn.”
Thần Tự cười, rút từ túi ra một hộp nhỏ màu đen, dễ đoán bên trong là gì.
“Nếu hôm nay em không muốn cưới anh thì anh sẽ giữ hộp này đến ngày mai.”
“…Hôm nay luôn!”
Cô như sợ anh đổi ý, vội vàng nói ra suy nghĩ của mình, mặt đỏ tim đập vì xúc động.
Nhìn những ngón tay dài của anh mở nắp hộp, bên trong có hai chiếc nhẫn rất đẹp, rõ ràng là một cặp.
Anh cầm chiếc nhẫn, cười ra hiệu cô gái đưa ngón tay ra rồi đeo vào ngón áp út của cô.
Ngón tay mảnh khảnh đeo một chiếc nhẫn kim cương màu bạc, ngón giữa bên trái là chiếc nhẫn đôi cô mua cho cả hai.
“Cẩn thận đừng để rơi xuống hồ nhé.”
Giản Hi nhìn chiếc nhẫn trên tay một lúc lâu, không giấu nổi cảm xúc phấn khích, cũng không cần giấu, cô nhận lấy chiếc nhẫn nam còn lại trong hộp, nắm tay anh đeo vào.
“Giản Hi, lấy anh nhé.”
“…Dạ.”
——Chính em đã làm cuộc đời anh trở nên trọn vẹn.
Vở kịch nhỏ
Một mình Giản Nhạc chèo thuyền vất vả, từ xa thấy thuyền của chị gái Giản Hi thì hớn hở chèo tới, tiện thể ngắm nhìn thiên nga bên thuyền.
Ai ngờ mắt cận nhìn gần mới thấy rõ hai người trên thuyền.
Đang hôn nhau.
Móa!
Cậu âm thầm tức giận, quay đầu thuyền chèo đi hướng khác.