Nửa đêm, lúc Giản Hi đang ngủ mơ mơ màng màng thì xung quanh có tiếng động đánh thức cô dậy. Trong bóng tối, cô nhìn thấy Thần Tự nhấc chăn, loạng choạng ngồi dậy khỏi giường. Vừa bước được một bước, toàn thân anh gần như ngã xuống.
Cô nhanh chóng ngồi dậy bật chiếc đèn trên bàn cạnh giường ngủ.
“Làm em tỉnh à?”
Thần Tự vẫn chưa quen với ánh sáng đột ngột trong bóng tối nên híp mắt nhìn cô, có lẽ anh vẫn còn say.
“Không…anh định làm gì?”
“…Anh muốn đi vệ sinh.”
Lúc tối uống nhiều rượu quá nên nửa đêm bị mắc tiểu đến tỉnh giấc.
“Để em dẫn anh đi.”
“Ừm…”
Cô thực sự không yên lòng để anh đi vệ sinh một mình, anh bước đi không vững, nếu ngã cũng không biết mình sẽ ngã ở đâu, nên đi theo anh vẫn tốt hơn.
Người đàn ông không từ chối, nhìn cô gái rời khỏi giường, xỏ dép vào rồi đi về phía mình, anh tự nhiên choàng lên vai cô để cô dẫn cô đi.
“Đi đi, em đứng ở cửa.”
“…”
Cô đỡ Thần Tự đi vào nhà vệ sinh, sau khi xác định anh đã đứng vững mới quay người đi ra cửa chờ anh, hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh của người đàn ông cô mới quay đầu lại nhìn thì thấy một đôi mắt lơ mơ đang nhìn cô.
“…Sao vậy?”
Giản Hi tưởng anh cảm thấy không thoải mái nên lo lắng đi tới, sờ trán và má của người đàn ông thử nhưng lại không cảm nhận được gì.
“Anh không đứng vững được…Em giúp anh.”
Anh vòng tay qua vai cô, dồn trọng lượng của mình lên cô, một tay nắm lấy cổ tay gầy gò của cô gái đặt nó lên háng hơi phồng lên của mình.
“…”
Trước khi đi ngủ cô giúp người đàn ông thay bộ đồ ngủ, chất liệu mềm mại càng làm nổi bật đặc điểm nam tính đó. Cô cắn nhẹ môi, ngượng ngùng cụp mắt xuống, dùng đôi tay nhỏ bé nhanh chóng cởi quần và quần lót của anh cùng lúc.
Thằng nhỏ trong lòng bàn tay ấm áp, tuy kích thước không nhỏ nhưng cũng không cứng hay to bằng khi anh làm cô.
Cái thứ đồ chơi này sao nhét ở vào trong cơ thể mình hay vậy?
Cô tò mò bóp hai cái, không để ý đến yết hầu của người đang ông đang chuyển động và cả ánh mắt nóng rực của anh.
“Tiểu đi.”
Cô đã từng nhìn thấy một cậu bé tiểu vào bãi cỏ trên đường, chẳng lẽ phải dùng cả hai tay giữ dương v*t thì mới có thể đi tiểu à?
Thế là cô cũng bắt chước bộ dáng của mấy đứa nhỏ đó trong trí nhớ, tay cầm dương v*t của anh, hướng đầu dương v*t về phía bồn cầu, thì thầm với Thần Tự.
“…”
Dưới tình huống như vậy sao mà anh tiểu được? Nhịn một hồi mới ra được một ít.
“Đã tiểu xong chưa?”
“…Ừm.”
Thần Tự chột dạ trả lời qua loa, gật đầu dựa vào vai cô, anh gần như không nhịn được cười khi nhìn thấy cô gái “có lòng” cầm thằng em của mình lắc lên lắc xuống, sau đó dùng khăn giấy lau sạch cho anh.
Trở lại phòng, hai người vẫn chưa ngủ được, trong bóng tối Giản Hi hỏi anh.
“Đau đầu à?”
“Hơi hơi.”
Thực ra thì không chỉ một xíu, nhưng anh không muốn cô lo lắng.
“Em nói xem, anh gặp bố mẹ em, em cũng đã gặp bố mẹ anh.”
“Tiếp theo có phải nên cầu hôn không?”
Trong phòng không có ánh sáng, rèm cửa đóng kín, Giản Hi không nhìn thấy gì, chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô đột nhiên ngẩng đầu ra khỏi vòng tay anh, cố gắng tập trung ánh mắt vào khuôn mặt anh.
Cô tự hỏi liệu anh có đang nói đùa không.
“Sao thế? Sao em không nói gì? Em không muốn anh cầu hôn à?”
Anh chỉ cảm thấy cô hơi cử động nhưng không nghe được lời nói của cô gái, trong lòng hiện lên một tia lo lắng.
“…Anh nghiêm túc chứ?”
“…Nếu em không muốn sớm như vậy thì cũng không sao …”
Anh thừa nhận mình hơi luống cuống…Miệng nói không sao nhưng dường như trong lòng đang cảm thấy trống rỗng.
“Được! Nhanh cầu hôn đi, em cũng muốn cưới anh…”
Nếu trong phòng không tối, Thần Tự nhất định có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Giản Hi.
“Em có cần nghĩ kỹ lại không?”
“Dưới góc độ nào đó…thì anh cũng không phải người tốt.”
Câu trả lời của cô gái khiến lòng anh nhẹ nhõm, anh mỉm cười ôm cô vào lòng rồi đùa với cô.
“Vậy…em sẽ là cảnh sát, em sẽ còng tay anh lại!”