Hợp đồng thuê nhà của Giản Hi sẽ kết thúc vào cuối tháng, cô đã liên hệ trước với chủ nhà và dự định sẽ chuyển đến nhà của Thần Tự trước khi hết hạn.
Nhẫn đôi cô mua đã đến bưu điện từ lâu, nhưng vì bận rộn với việc chuyển nhà nên cô suýt nữa quên lấy.
Gần như mỗi ngày ở nhà cô đều bận rộn sắp xếp đồ đạc, thu dọn những món ít dùng để cuối tuần mang sang nhà Thần Tự cùng với những đồ nặng đã được chuyển trước đó.
Thế nên ngày chính thức chuyển nhà hai người chỉ cần kéo theo vali. Giản Hi không quên mang theo chậu cây từ ban công. Cô khóa cửa, ôm chậu cây xuống lầu, sau khi để vali vào xe, Thần Tự đợi Giản Hi sẵn dưới nhà.
“Anh Thần, mình đi lấy bưu phẩm trước nhé.”
“Được, rồi tiện thể đi siêu thị luôn, nhà không có đồ ăn.”
Thần Tự chở Giản Hi đi lấy bưu phẩm rồi đến siêu thị, họ mua nhiều đồ ăn và vật dụng cần thiết.
“Em mua gì vậy?”
“Lát nữa anh sẽ biết!”
Trên xe cô cứ nghịch gói bưu phẩm mà không mở ra, tâm trạng rất vui. Anh hỏi mua gì cô chỉ cười bí ẩn, nhất quyết không nói, đợi về nhà mới mở.
Nhà của Thần Tự ở một khu chung cư, rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với nơi Giản Hi thuê. Tòa nhà anh ở có nhiều tầng và có thang máy, nhà ở tầng chín.
Thần Tự mang hết đồ vào thang máy, Giản Hi chỉ cần cầm bưu phẩm của mình. Mỗi khi có người vào thang máy nhìn thấy Thần Tự đều vui vẻ chào hỏi.
Đều là những người hàng xóm thân thiện, các cô chú vui vẻ, anh kiên nhẫn giới thiệu Giản Hi với họ.
Vào nhà, căn hộ rất rộng, ba phòng ngủ một phòng khách, có bếp và nhà vệ sinh riêng, mỗi phòng ngủ còn có phòng tắm riêng. Trang trí đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng, bình thường chỉ có anh ở, hai phòng còn lại đều để trống.
Nhà được dọn dẹp gọn gàng nhưng vì lâu không có ai ở nên có một lớp bụi mỏng. Thần Tự cất đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh, Giản Hi lo dọn đồ của mình, đặt chậu cây lên ban công.
Ban công có ánh sáng tốt, cuối tuần có thể phơi nắng ở đây.
“Để quần áo ở đâu vậy anh?”
Nhìn đống quần áo trong vali, cô lo lắng nếu không đủ chỗ thì phải làm sao. Cô quay sang gọi anh trong bếp.
“Để ở đây được rồi, quần áo anh không nhiều, đủ chỗ mà.”
Thần Tự bỏ đồ của Giản Hi vào phòng ngủ của anh, mở tủ quần áo ra, không gian còn rất rộng, anh tự nhiên treo một chiếc áo của cô vào.
“Em đi ăn chút đồ đi, anh nấu cơm xong sẽ dọn tiếp.”
Giản Hi chưa đói nhưng nhớ ra bưu phẩm chưa mở, cô chạy ra phòng khách mở nó ra.
Thần Tự gấp quần áo của cô rất gọn gàng. Khi anh gấp chiếc quần lót cuối cùng và đặt vào ngăn kéo, Giản Hi chạy vào.
“Anh Thần! Em có cái này cho anh!”
“…Tada! Đẹp không?”
Trong lòng bàn tay nho nhỏ của cô có một chiếc nhẫn, rõ ràng là nhẫn đôi, chiếc còn lại đã được đeo trên ngón giữa tay trái của cô.
Mắt cô sáng lên, nhìn anh đầy mong đợi.
“Đẹp.”
“Vợ đeo cho anh đi.”
Thần Tự mỉm cười, đưa tay trái ra trước mặt Giản Hi, mặt dày gọi “vợ”.
Cô đeo nhẫn cho anh, cười nhìn anh, sau đó bị anh bế vào phòng khách, ngồi lên đùi anh.
“Sao nhìn em vậy…”
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, cô ngại ngùng, đưa tay che mắt anh.
“Đẹp mà!”