Mười phút sau, Giản Hi lại mở mắt, lật người lấy điện thoại, vào giao diện trò chuyện WeChat với Giản Nhạc và nhanh chóng gõ mấy chữ.
“Ngủ chưa?”
…
Hai phút trôi qua, không có tin nhắn nào hiện lên, cô không thể kiên nhẫn được nữa, bèn gọi điện cho Giản Nhạc. Chuông điện thoại reo vài hồi, đầu dây bên kia mới bắt máy, tiếng nói mơ hồ truyền đến: “Alo…”
Đã hơn một giờ sáng, huống chi thứ Hai còn phải đi học, Giản Nhạc đã ngủ từ lâu, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ màng mò lấy điện thoại bên cạnh gối, mắt còn chưa mở đã nhấc máy.
“Xem WeChat! Xem WeChat!”
Giản Hi lo nửa đêm gọi điện sẽ làm phiền các bạn cùng phòng của Giản Nhạc nên bảo cậu xem tin nhắn trên WeChat rồi cúp máy. Đầu dây bên kia, Giản Nhạc ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị ngắt mới biết là chị gái gọi.
“Gì vậy?”
“Em có WeChat của anh thợ xăm hôm qua không?”
“Không, em chỉ có WeChat của cô lễ tân, đặt lịch xăm cũng qua cô ấy.”
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt hơi phấn khích của Giản Hi, ngón tay cô nhanh chóng gõ trên màn hình.
“Gửi cho chị!”
“Chị định xăm mình à? Bố mẹ sẽ không đồng ý đâu…”
Giản Nhạc nằm trên giường ký túc, nhíu mày trả lời chắc chắn. Nếu chị cậu thật sự đi xăm, bố mẹ chắc chắn sẽ giết cậu!
“Không phải…chị muốn xin WeChat của anh thợ xăm hôm nay…”
“… Đừng nói chị thích anh ta rồi đấy nhé?!”
Giản Nhạc lập tức mở to mắt, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cậu biết chị mình chưa từng yêu ai nên càng ngạc nhiên hơn.
“Quan tâm nhiều vậy làm gì…gửi cho chị!”
Giản Hi đỏ mặt muốn chui đầu vào chăn, tay run run gõ tin nhắn. Giản Nhạc ngay lập tức gửi WeChat của Lý Yên cho chị gái.
“Cố lên!”
Giản Nhạc nhắn hai chữ kèm theo một biểu tượng cảm xúc cổ vũ.
Ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, Giản Hi lập tức mở danh thiếp WeChat của Lý Yên và nhấp vào kết bạn. Đây chắc là tài khoản công việc của cô ấy, tên WeChat là Tiệm xăm CY, không cần xác minh bạn bè, có thể kết bạn ngay lập tức.
“Chào bạn, mình có thể xin WeChat của chủ tiệm được không?”
Dù biết giờ này đối phương chắc chắn không trả lời nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà gửi tin nhắn đi. Đợi một lúc, chắc chắn không có hồi âm cô mới đặt điện thoại xuống, nằm lại, nhìn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, trong lòng đầy mong đợi, hài lòng nhắm mắt.
Lần nữa tỉnh dậy đã là bảy giờ rưỡi, Giản Hi tắt tiếng chuông báo thức, việc đầu tiên là mở WeChat xem có tin nhắn không, nhưng vẫn chẳng có gì.
Giản Hi là người địa phương, quê ở một huyện nhỏ tên là An. Bố mẹ đều ở quê, mở một quán ăn nhỏ, cô học ngành hóa học ở trường tốt nhất thành phố Giang. Sau khi tốt nghiệp, cô may mắn được vào làm ở tập đoàn Giang Đại, là công ty do Giang Đại phát triển.
Cô làm ở phòng kiểm nghiệm, công việc hàng ngày là kiểm tra thành phần hóa học của thực phẩm, công việc không quá mệt, lương cũng khá.
Giản Nhạc đang học ở Đại học Ngũ Giang trong thành phố, hiện là sinh viên y năm ba.
Phòng kiểm nghiệm Giản Hi làm không nằm ở khu trung tâm, để tiện đi làm, cô thuê nhà gần đó, mỗi ngày đi xe điện mất chưa đến mười phút là đến nơi làm việc.
Cô lấy hai cái bánh bao và một quả trứng từ tủ lạnh cho vào nồi cơm điện rồi mới đi rửa mặt thay quần áo. Khi rửa mặt xong, bữa sáng cũng gần như sẵn sàng.
Ăn sáng xong vẫn còn sớm, cô dọn dẹp bát đĩa trong bếp, trong lúc ăn sáng cô luôn chú ý đến tin nhắn WeChat, sợ không thấy tin nhắn của Lý Yên kịp.