Cuối cùng Thần Tự cũng buông Giản Hi ra.
Anh vừa buông tay cô đã xấu hổ lao vào lòng anh trốn, chỉ có đôi tai đỏ ửng lộ ra ngoài.
“Chúc hai vị hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Phục vụ đưa quà tặng vào tay Thần Tự, đồng thời chúc mừng họ, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Thần Tự biết Giản Hi xấu hổ cũng ôm chặt cô vào lòng, tay cầm quà tặng bế cô bước ra khỏi quán lẩu.
Đến nơi ít người Giản Hi mới dám ngẩng đầu, giơ nắm đấm đấm vào ngực anh một cái, trừng mắt nhìn anh.
“Em muốn mà, lại còn miễn phí nữa.”
“…Hừ.”
Thần Tự mặt dày, cười híp mắt.
Giản Hi không thèm để ý, giật lấy móc khóa từ tay anh, không lấy thì phí, dù sao cũng có công sức của cô mà!
Sau đó hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, trung tâm có nhiều tầng, bán đủ thứ từ đồ ăn đến đồ dùng. Họ đi thang cuốn lên tầng cao nhất, Giản Hi mua một ly trà sữa, Thần Tự không thích uống nên không mua.
Họ đi dạo từng tầng, cô nhìn thấy một cửa hàng đồ lưu niệm bèn kéo Thần Tự vào.
Con gái mà, thích những thứ đẹp mắt, thích dạo mấy cửa hàng đồ lưu niệm như vậy.
Cô vừa xem vừa trầm trồ, thấy thứ gì đẹp đều gọi Thần Tự đến xem chung.
Giản Hi thuộc kiểu người mua đồ sẽ cân nhắc tính thực dụng của nó, đi một vòng trong cửa hàng cũng không định mua gì. Thần Tự kéo cô đến chỗ trưng bày gấu bông, chỉ lên trên.
“Em thích cái nào?”
“…Ừm…”
Cô nhìn một hàng một hàng, mấy con gấu bông trên đó đều rất đẹp, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một con gấu bông lớn ở trên. Chưa kịp mở miệng Thần Tự đã biết cô muốn cái nào, đưa tay lấy xuống nhét vào lòng cô.
Anh nắm tay cô đi ra quầy thanh toán, khi qua khu trang sức, anh nhìn thấy một sợi dây chuyền, lấy xuống mang đi thanh toán chung.
“Đẹp quá!”
Trả tiền xong, anh gỡ nhãn mác, giúp cô đeo dây chuyền. Cô bước đến trước gương trong cửa hàng, tay vuốt sợi dây chuyền trên cổ, cười tươi. Người đàn ông phía sau ôm con gấu lớn cũng nhìn cô.
Dạo trung tâm thương mại đến mệt, họ chuẩn bị về nhà.
Thần Tự nắm tay Giản Hi, tay kia cô ôm búp bê.
Đến bên cửa xe, anh mở cửa ghế phụ nhưng cô gái lại ôm con gấu bông ngồi vào ghế sau?
“Ôm gấu ngồi ghế trước chật lắm, em ngồi sau nhé!”
Giản Hi nhận ra thắc mắc của anh, ngoan ngoãn ngồi sau ôm chặt búp bê, trả lời đầy chân thành.
“…Có gấu bông rồi quên bạn trai luôn đúng không?”
Thần Tự nghe mà mắc cười, nhìn chằm chằm búp bê trong tay cô, liếm mặt sau của răng, tay chống vào cửa xe, nói với giọng đầy ghen tuông.
“…Á!”
Con gấu trong lòng cô bị anh lấy đi bỏ lại trên ghế sau, cô cũng bị anh bế lên đặt vào ghế phụ.
Anh lặng lẽ thắt dây an toàn cho cô, vừa định đứng dậy đóng cửa thì Giản Hi kéo anh lại.
Cô biết Thần Tự đang ghen, một người đàn ông lớn xác lại đi ghen với một con búp bê sao? Nhưng trong lòng cô vẫn thấy ngọt ngào.
Cô kéo anh lại, ôm lấy cổ anh kéo xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh. Thấy lông mày anh hơi động, cô vui vẻ hôn thêm một cái nữa.
Thần Tự mới hài lòng nhướng mày về chỗ lái xe, phấn khởi lái xe về nhà.
Về đến nhà, việc đầu tiên Giản Hi làm là đặt con gấu bông lên đầu giường.
“Đặt ở đây là muốn đêm nào nó cũng nhìn em bị anh chơi à?”
“…Anh đừng nói nữa!”
Anh bước đến bên giường, nhìn con gấu bông chiếm chỗ ngủ của mình, giọng đầy ghen tuông.
Sau này anh lại thích nhất là nhìn Giản Hi ôm gấu bông, mặt vùi vào bụng gấu, mông run rẩy vì bị anh làm đến khóc.