Giản Nhạc hét đến khô cả cổ, cầm ly nước bên cạnh uống ừng ực hết sạch, ngồi trên bàn xăm, tò mò giơ tay nhìn hình xăm đã hoàn thành một nửa. Bây giờ cậu vẫn đau như có lửa đốt cháy da thịt, cảm giác nóng rát vô cùng.
“Anh Thần, xăm không thể dùng thuốc tê sao?”
“…”
“… Ở đây không có thuốc tê.”
Lần đầu tiên Thần Tự nghe thấy yêu cầu này, nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc trả lời.
Giản Hi thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn bước tới đập cho Giản Nhạc một cái. Cô không nên đi tới đây cùng cậu.
Nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay không đến tiệm xăm, có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được anh.
Đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu cô – cô muốn có WeChat của anh.
Đây không phải lần đầu cô có cảm tình với một người. Từ mẫu giáo đến khi tốt nghiệp đại học, cô đã 23 tuổi, từng có cảm tình với nhiều người khác nhau, nhưng từ nhỏ cô đã nhút nhát, chưa bao giờ dám tiếp xúc với con trai, cũng không có bạn là con trai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thần Tự, Giản Hi cảm thấy cô không chỉ đơn thuần có cảm tình với anh, cảm giác này khác hẳn những người khác.
Đây là lần đầu cô có ý nghĩ táo bạo như vậy, muốn chủ động một lần, thử tiếp cận anh.
Trong lúc nghỉ ngơi, Thần Tự định châm một điếu thuốc nhưng nhớ ra còn có cô gái trong phòng, anh lại nhét gói thuốc vào túi quần.
Anh cúi đầu lướt điện thoại trong buôn chán, Giản Hi lại hoàn toàn khác, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong rất căng thẳng, đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Dũng cảm tiến tới xin WeChat? Hay thôi bỏ qua? Hai ý nghĩ không ngừng đánh nhau trong đầu khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
Chẳng bao lâu, Giản Nhạc lại nằm xuống bàn xăm, Thần Tự tiếp tục xăm cho cậu, còn Giản Hi vẫn do dự.
Hai người đã ăn trưa rồi mới đến, đến tối, hình xăm mới hoàn thành, trời đã tối đen nhưng tiệm vẫn rất nhộn nhịp.
Giản Nhạc bước xuống khỏi bàn xăm, cậu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xăm xong!
“Vùng xăm phải giữ khô ráo, có thể tắm nhưng không được ngâm nước, không được cào.”
Thần Tự vừa thu dọn dụng cụ vừa cẩn thận dặn dò điều cần chú ý sau khi xăm.
“Vâng.”
Sau đó, Giản Nhạc xuống lầu, Giản Hi cũng đi theo, đến khúc quanh cầu thang cô khẽ nghiêng đầu nhìn Thần Tự ở trên, anh vẫn cúi đầu thu dọn.
Giản Hi cắn môi, ngón tay nắm chặt quai túi, cố gắng tạo dựng tâm lý, nhưng tới khi đến tầng một, Lý Yên đưa cho Giản Nhạc một tuýp thuốc mỡ rồi theo cậu ra khỏi tiệm, cô vẫn không đủ can đảm để xin WeChat.
Đứng ngoài cửa, cô không cam lòng, quay đầu nhìn qua lớp kính nhìn lên tầng trên, vừa vặn thấy Thần Tự đã thu dọn xong nhìn ra ngoài, không biết anh đang nhìn gì nhưng lại làm Giản Hi giật mình, vội quay đầu đi thẳng, không dám nhìn lại.
Thần Tự không nhìn thấy Giản Hi, anh chỉ vô thức nhìn ra ngoài, chuẩn bị về nhà ăn tối.
Giản Nhạc vẫn đang học đại học ở trường Đại học Ngũ Giang, tối cần về ký túc xá. Giản Hi đưa cậu về trường, trên đường về nhà cứ mãi hối hận, tiếc rằng mình không dũng cảm để xin WeChat, nhưng nghĩ lại nếu bị từ chối thì xấu hổ biết mấy.
Về đến nhà, sau khi tắm xong nằm trên giường, cô không ngừng trách mình, trong đầu cứ tưởng tượng cảnh xin được WeChat thành công, nhưng đáng tiếc chuyện này không xảy ra, cô thậm chí còn không có dũng khí để bước bước đầu tiên.
Giản Hi nằm trên giường trằn trọc không thể ngủ được, cứ mãi nghĩ về Thần Tự. Cô mở điện thoại xem giờ, đã một giờ sáng, hôm nay là thứ Hai, cô phải đi làm.
Nghĩ vậy, cô cố ép mình nhắm mắt, cố gắng làm đầu óc trống rỗng.