“…”
“Sao anh dám đánh em được? Sẽ đau lòng lắm.”
Thần Tự không thể kìm lòng khi thấy vẻ mặt đáng thương của Giản Hi, anh không muốn quát mắng cô, chỉ là có thể giọng nói hơi cứng rắn.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay lớn đặt trên đầu cô an ủi, từng tiếng nấc nghẹn ngào từ truyền ra từ lồng ngực anh, bờ vai của cô gái run rẩy đầy ấm ức.
Giản Hi khóc một hồi mới dần dần ngừng lại, đôi tay nhỏ ôm lấy eo Thần Tự, ngón tay nắm chặt vạt áo sau lưng anh, đầu rúc vào ngực anh chà chà để lau sạch nước mắt trên mặt, im lặng dựa vào anh mãi không dám ngẩng đầu.
Anh có thể cảm nhận được phần áo trước ngực đã ướt một mảng lớn, dính vào người khó chịu.
Trở lại trong xe lần nữa, anh ngồi ở ghế sau bế cô gái đặt lên đùi mình, vòng qua cô đưa tay ra phía trước lấy gói khăn giấy trên xe, rút ra một tờ nhẹ nhàng lau mặt và mũi cho cô, sau đó mới vén áo lên lau sạch vùng ngực bị ướt.
Giản Hi không nói gì, liếc mắt nhìn Thần Tự rồi nắm chặt tay đấm mạnh vào ngực anh, tự nghĩ rằng đã rất mạnh nhưng đối với anh thì chẳng hề hấn gì.
“Sao lại đánh anh nữa?”
Giả vờ xoa ngực tỏ vẻ đầy ấm ức, anh ngước mắt nhìn Giản Hi đang bĩu môi trừng mắt nhìn mình, tay nhỏ nắm chặt trông như muốn đấm thêm một cú nữa.
“Cô ta đã sờ anh rồi!”
Cô đã nhìn thấy! Hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ ràng! Tay của người phụ nữ đó đặt trên đùi anh, hai người sát gần nhau đến mức ngực cô ta bị ép biến dạng!
Ngực của người phụ nữ đó còn to hơn cô…
“Cô ta sờ anh, anh không có cảm giác gì. Em sờ anh anh mới cứng.”
Anh vừa nói vừa kéo tay cô đặt lên chỗ nhô lên dưới quần.
Giản Hi muốn rút tay ra nhưng anh nắm chặt cổ tay không buông, sự vùng vẫy nhẹ nhàng khiến anh thực sự có phản ứng, phần dưới quần nhô lên thành một cái lều, lòng bàn tay cũng cảm nhận được sự nóng rực.
“Đúng không? Có cứng không?”
Thần Tự thả cô ra nhưng không cho cô cơ hội chạy xuống xe mà đè cô xuống, tách chân ra ngồi trên đùi anh, hai người mặt đối mặt, anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của Giản Hi bèn không nhịn được mở miệng trêu chọc.
Anh tự kéo khóa quần, từ trong quần lót màu đen lấy ra cây thịt màu tím đen, đầu nấm lớn căng phồng đỏ ửng nghênh ngang trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy!”
Thần Tự chủ động kéo tay cô nắm lấy gậy th*t, dẫn dắt bàn tay nhỏ mềm mại của cô tuốt lên xuống, Giản Hi xấu hổ quay đầu muốn rút tay ra.
Lòng bàn tay rất nóng, cảm giác rất kỳ lạ, cây gậy th*t trong tay cô ngày càng lớn, ngày càng cứng và nóng hơn.
“Sờ đi, có cứng không?”
Giản Hi chưa bao giờ giúp anh tuốt ra, đây là lần đầu tiên cô chạm vào thứ này của anh, trước đây chỉ biết con hàng của Thần Tự rất lớn, khi tự tay nắm lấy mới thật sự cảm nhận được kích thước của nó.
Một tay cô không thể nắm hết!
“Đừng… Em sợ…”
“Sợ gì chứ? Lần nào nó cũng đều làm em sướng, phải thích mới đúng.”
Cô nghiêng đầu không dám mở mắt, lòng bàn tay nóng như muốn thiêu đốt cô.
Bàn tay Giản Hi tuy không ướt át như âm đ*o nhưng cũng rất mềm mại.
Thần Tự liên tục nói những lời thô tục khiến cô đỏ bừng cả cổ, hông anh không ngừng hẩy lên, lồng ngực phập phồng mạnh, thở dốc, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ.
“…”
Gốc cây gậy th*t có những sợi lông thô cứng cọ vào mu bàn tay cô, hơi đau nhưng lại ngứa nhiều hơn.
Cô lặng lẽ dùng mu bàn tay cọ xát trên những sợi lông thô, cô chỉ định gãi ngứa nhưng không ngờ lại chạm vào hai viên bi tròn ở gốc, anh phát ra tiếng rên rỉ như đau đớn nhưng lại vui sướng, nhíu mày ngả đầu ra sau dựa vào ghế sau bọc da.
“Dùng lực đi Giản Hi…”
Giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ gọi tên cô bảo cô dùng lực.