Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 38: Vậy anh đánh lại đi




Lý Yên thấy Giản Hi lên tầng hai chưa được bao lâu đã bước ra với vẻ giận dữ thì chỉ nghĩ hai người cãi nhau. Khi thấy Thần Tự cũng vội vàng chạy xuống cô bèn chạy lên tầng hai, phát hiện một người phụ nữ đang chỉnh trang quần áo đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, theo hướng nhìn của cô ta là bóng dáng Thần Tự đang đuổi theo Giản Hi.

“Anh Thần đã tan làm, cô về đi.” 

“Người ta đã có bạn gái rồi, đừng mặt dày mà dính vào.”

Lý Yên là người có tính khí nóng nảy, cô ghét nhất những người phụ nữ mặt dày như thế này, trên mặt hiện rõ sự khinh bỉ và khó chịu, giọng nói đầy cảnh cáo. 

Người phụ nữ thấy Lý Yên không dễ đối phó, không dám cãi lại, liền lắc mông rời đi.

Giản Hi không đi xa, cô ngồi xổm dưới gốc cây bên đường mà khóc, Thần Tự chạy vài bước đã đuổi kịp cô, anh đứng phía sau không biết làm thế nào, đành bực bội gãi đầu. Quan sát xung quanh một chút, cuối cùng anh quyết định ngồi xuống cạnh cô.

“Giản Hi, em hiểu lầm rồi, anh không làm gì cả.” 

“Em thấy hết rồi! Anh còn nói nữa!”

Cô không ngẩng đầu lên, nghẹn ngào trách móc, tay nắm chặt quai túi xách.

Thần Tự liên tục giải thích nhưng Giản Hi không nghe gì cả, cô hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc đau khổ, tiếng khóc của cô gần như nhấn chìm tiếng nói của anh.

Thấy Giản Hi không nghe lời mình, cái nóng bức của thời tiết càng khiến anh thêm nôn nóng.

Anh trực tiếp bế cô lên, không để ý sự vùng vẫy của cô mà bước nhanh về chỗ mình đỗ xe, trên đường nhận được không ít ánh mắt của người đi đường. 

Vẻ mặt Thần Tự bình thản nhưng Giản Hi lại biết xấu hổ, cô che mặt, co rúm trong lòng anh.

Đến chỗ xe, một tay anh ôm cô, tay kia lấy chìa khóa xe mở cửa sau đặt cô vào trong rồi cũng chui vào xe. Chiếc xe của Thần Tự khá lớn, không gian ghế sau rộng rãi, nhưng anh vừa ngồi vào thì không gian lại có vẻ chật chội.

Giản Hi định mở cửa xe chạy ra từ phía bên kia, tay cô vừa chạm vào cửa thì một bàn tay đã ôm lấy eo cô kéo mạnh trở lại, rơi vào lòng anh. Cô bị anh ôm chặt, mặc dù cố gắng đập mạnh vào cánh tay anh nhưng anh không hề nới lỏng.

“Bỏ ra! Em muốn về nhà!” 

“Về chung.” 

“…Không!”

Giản Hi đã ngừng khóc, bây giờ cô chỉ còn sự tức giận và bướng bỉnh, đôi lông mi cong vút dính những giọt nước mắt nhỏ xíu, viền mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy cương quyết. Cô vật lộn một lúc nhưng vẫn không thoát ra được, cuối cùng mệt mỏi thở dốc.

“Em có nghe anh nói không? Anh định đẩy cô ta ra, nhưng chưa kịp thì em đã đến.” 

“Em không tin!”

Thực ra cô đã biết có thể mình đã hiểu lầm nhưng vẫn cố chấp không muốn thừa nhận, giọng nói mạnh mẽ che giấu sự ngượng ngùng.

“Cửa hàng có camera, chúng ta về xem ngay bây giờ.”

Thần Tự nói xong định mở cửa xe kéo cô ra, nhưng Giản Hi biết mình sai, bị kéo ra khỏi xe, cô đứng bên cửa không chịu bước tiếp, anh kéo còn cô thì giữ cửa không chịu đi.

“Bây giờ biết mình sai rồi? Vừa rồi em còn đánh anh nữa đấy?” 

“…” 

Giản Hi cúi đầu, trông rất bướng bỉnh nhưng thực ra lại là người yếu ớt.

“…Vậy anh đánh lại đi…” 

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn còn vẻ ngang ngạnh.

“Nhìn anh, nói lại lần nữa.” 

“…Vậy anh…đánh lại…hu hu hu…”

Tay Thần Tự niết lấy mặt Giản Hi, ép cô ngẩng lên nhìn anh. Nghe lời anh nói, cô gái trước mặt nhanh chóng đỏ mắt, nước mắt từ từ tràn đầy mắt, giọng nghẹn ngào trả lời đầy bướng bỉnh.