“Đã từng hôn lưỡi chưa?”
Thần Tự rời khỏi môi cô, khẽ hỏi trong bóng đêm.
“…Chưa…”
Giản Hi lắc đầu nhưng chợt nhớ ra anh không thể nhìn thấy. Nụ hôn vừa rồi làm cô như muốn nhũn ra, giọng nói cũng mang theo chút mềm mại.
“Anh dạy em.”
Vừa dứt lời, đôi môi ấm áp mềm mại lại chạm vào, lần này lưỡi của anh không chỉ dừng lại ở môi mà còn tách răng, xâm nhập vào khoang miệng, linh hoạt liếm quanh, kéo theo lưỡi nhỏ của Giản Hi cuốn lấy nhau.
“Ưm…”
Đầu lưỡi chạm đến phần nhạy cảm ở vòm miệng, Giản Hi khẽ run lên, vô tình phát ra tiếng, sau đó ngại ngùng siết chặt vạt áo Thần Tự.
Đôi mắt cô vô thức nhắm lại, thụ động chịu đựng nụ hôn nồng nhiệt đầu tiên.
Lần này không còn dịu dàng như hai lần trước, lưỡi của anh mạnh bạo chiếm lấy, lùng sục mọi ngóc ngách để tìm kiếm vị ngọt ngào của Giản Hi như một lữ khách khát nước đã lâu cuối cùng tìm được một nguồn nước nhỏ, tham lam hút lấy.
Giản Hi bị hôn đến mức phải lùi lại, toàn thân bị ép vào tường, người đàn ông trước mặt càng lúc càng áp sát, nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cả đầu lưỡi.
Đột nhiên ánh sáng trong hành lang bật sáng, tưởng có người tới, Giản Hi hoảng sợ mở mắt, thoát khỏi vòng tay của Thần Tự.
Cô nép vào lòng anh cố gắng che giấu mình, một lát sau, xung quanh không có động tĩnh gì, chỉ có lồng ngực của Thần Tự phập phồng và tiếng cười khẽ bên tai.
Cô hé một mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, ngẩng lên thấy Thần Tự nhìn cô cười rất sảng khoái.
Đôi môi gợi cảm của anh còn vương lại dấu vết khả nghi, ánh sáng chiếu vào tạo nên những tia sáng lấp lánh.
Là nước bọt của cô.
Xấu hổ quá đi à!
Giản Hi khẽ đẩy anh ra, co cẳng chạy lên cầu thang. Đến khúc cua ở tầng hai, cô đứng ở chỗ anh không thể nhìn thấy, chỉ lộ ra đôi mắt.
“…Anh đợi chút, em đi lấy ô cho anh.” Tiếng bước chân lạch bạch chạy lên, rồi tiếng mở khóa vang lên. Không lâu sau, cô cầm một chiếc ô chạy xuống.
Đứng ở bậc thang trên cùng, cô cầm ô trong tay, đang do dự không biết có nên ném xuống cho anh không thì Thần Tự đã bước đến trước mặt cô.
Anh đứng dưới một bậc thang nhưng vẫn cao hơn cô nửa cái đầu.
“Anh nghĩ anh sẽ không kiềm chế được mà làm gì đó khác.”
Một tay ôm eo cô, tay kia dựa vào lan can, anh nhìn cô gái với đôi má ửng hồng và đôi môi đỏ tươi vì bị mình cắn. Giọng anh chứa đựng sự kiềm chế.
“Lần sau…Hôm nay ngủ sớm đi.”
Nói nửa chừng chỉ để lại một nụ cười đầy ẩn ý.
Giản Hi đứng trong hành lang nhìn Thần Tự cầm ô đi vào mưa lên xe rồi lái xe đi. Lời anh vừa nói cứ vang lên trong đầu, má cô nóng hổi, vội chạy lên lầu.
“Em thường tan làm lúc mấy giờ?”
“Nếu không tăng ca thì là 5 giờ.”
Tối nay, sau khi tắm xong nằm trên giường, cô nhìn màn hình trò chuyện với Thần Tự mà ngẩn ngơ.
“Đào ngon không?”
Một tiếng “ting”, anh gửi tin nhắn.
“Ngon, rất ngọt.”
Sau khi về nhà Giản Hi đã ăn một quả đào, giòn giòn rất ngon.
“Thế thì tốt, ngủ sớm đi.”
Chưa kịp nhắn hai chữ chúc ngủ ngon thì anh đã gửi đến một tin nhắn giọng nói ngắn. Cô mở lên, giọng nói trầm khàn của anh truyền vào tai.
“Ngủ ngon.”
Khóe miệng không ngừng nhếch lên, cô vội vàng đáp lại chúc ngủ ngon.
Sau khi kết thúc trò chuyện, Giản Hi ôm điện thoại, mở đi mở lại đoạn giọng nói đó nghe không biết bao nhiêu lần câu “Ngủ ngon”.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, cô gái trong phòng ngủ ngon lành. Có lẽ vì câu “Ngủ ngon” đó, tối nay cô ngủ ngon hơn hẳn, sáng hôm sau suýt thì ngủ dậy trễ.