“Chạy gì chứ?”
“Chúng ta cũng thử xem?”
Thần Tự ôm lấy Giản Hi đang chạy về phía trước, ghé sát tai cô cười khẽ.
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến Giản Hi không khỏi rùng mình, sắc đỏ từ vành tai lan ra đến gốc tai, thậm chí cả gò má cũng ửng hồng. Thần Tự tiếp tục tiến gần làm cô sợ hãi nhắm chặt mắt, đôi lông mi run rẩy như cánh quạt nhỏ.
“Đùa em thôi… Đi ra phía trước xem nào.”
Anh nắm lấy cổ tay trắng mịn của cô, kéo cô đi về phía trước.
Gió biển mát lạnh không xua tan được sự nóng bừng trên mặt Giản Hi, dù đã đi một đoạn xa nhưng mặt cô vẫn nóng như cũ.
Tưởng rằng mai trời mới mưa, nào ngờ mới đi dạo biển chua được bao lâu thì mưa đã bắt đầu rơi. Những giọt mưa lấm tấm đậu trên da, cảm giác lành lạnh quả là một sự cứu rỗi trong không khí oi bức, khiến mọi người cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Thấy mưa có xu hướng nặng hạt, mọi người đều vội vã chạy vào trong nhà để tránh mưa. Xe của Thần Tự đậu không xa, anh kéo Giản Hi chạy lên xe.
Không khí ngày càng ẩm ướt, cửa kính xe phủ một lớp hơi nước. Anh khởi động xe, bật điều hòa để trong xe dễ chịu hơn.
“Hôm nay anh đưa em về trước, lần sau sẽ đưa em ra ngoài chơi tiếp.”
“Dạ… Không ngờ mưa lại đến nhanh vậy.”
Cơn mưa bất chợt thật là phiền, cô và Thần Tự chưa kịp làm gì cả…
Cơn mưa bất ngờ khiến ai nấy đều không kịp trở tay, vội vã tìm chỗ trú mưa hoặc chạy vội về nhà dưới cơn mưa.
Xe chạy vào khu dân cư, dừng trước cửa tòa nhà. Trên xe không có ô, ngoài trời mưa rất to, đúng lúc ghế sau có một chiếc áo khoác. Anh cầm áo khoác lên che đầu, mở cửa xe chạy ra ngoài, vòng qua bên ghế phụ đón Giản Hi xuống xe.
Hai người chen chúc dưới một chiếc áo khoác, mặc dù áo không nhỏ nhưng thân hình cao to của Thần Tự chiếm phần lớn. Khi chạy vào hành lang, cả hai ít nhiều đều bị ướt, thậm chí Thần Tự còn bị ướt nhiều hơn, lưng áo thấm ướt hơn phân nửa.
Mặt ngoài áo khoác đã ướt sũng, Thần Tự cầm cổ áo lắc lắc cố gắng giũ bớt nước mưa, Giản Hi cũng vỗ vỗ lên người và đuôi tóc để giũ bớt những giọt mưa.
Trong lúc không chú ý, cô vấp phải bậc thang phía sau suýt ngã ngồi xuống, may mà Thần Tự nhanh tay đỡ lấy cô.
Một tay ôm lấy eo cô, tay kia bảo vệ sau đầu, qua lớp áo mỏng, bầu ngực đầy đặn của Giản Hi bị ôm sát vào ngực Thần Tự. Cơ thể Thần Tự rất nóng, nhiệt độ truyền từ cơ thể anh sang cô, cảm giác mập mờ dần trở nên rõ ràng trong không khí ẩm ướt và ngột ngạt khiến Giản Hi không tự chủ được mà mong chờ.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng chỉ cao đến vai mình, một lọn tóc bị ướt dính trên má. Cảm giác mềm mại dưới tay, đầu ngón tay anh khẽ bóp theo bản năng như đang véo một chiếc bánh bao có độ đàn hồi cao.
Hai người duy trì tư thế đó, Giản Hi không dám cử động, còn Thần Tự thì không muốn nhúc nhích.
Đột nhiên đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang tắt, ngoài chút ánh sáng le lói từ đèn đường bên ngoài, hành lang chìm vào bóng tối.
Bóng tối trước mắt khiến Giản Hi thả lỏng, ít nhất không thấy được ánh mắt cháy bỏng của người đàn ông trước mặt. Đang thả lỏng thần kinh, bỗng đôi môi bị thứ gì đó mềm mại áp lên, cô mới nhận ra đó là đôi môi của Thần Tự.
Trên mặt cảm nhận được hơi thở của anh, rõ ràng là hai người sát nhau như vậy nhưng Giản Hi không nhìn thấy gì, xung quanh quá tối. Sự yếu đi của thị giác càng làm cho xúc giác trở nên nhạy cảm hơn.
Bàn tay lớn đặt sau đầu ấn xuống, tay ôm eo cũng siết chặt hơn khiến cơ thể cô càng sát vào anh.
Một thứ mềm ướt chạm lên môi cô, kịp phản ứng lại mới nhận ra đó là lưỡi.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi môi, tỉ mỉ vẽ theo hình dáng đôi môi cô, rồi nhẹ nhàng mút cắn.
Môi cô rất mềm, rất ngọt, tựa như đang ăn kẹo bông gòn, khiến Thần Tự – người không thích ăn ngọt – cũng trở nên nghiện.