Một tiếng “bùm” vang lên trong đầu Giản Hi tựa như có thứ gì đó vừa nổ tung. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt đen láy của Thần Tự.
Anh ngẩng đầu đối diện với cô, trong đôi mắt của cô phản chiếu ánh sáng lung linh giống như một chú mèo con đang làm nũng.
Bàn tay lớn của anh di chuyển lên vùng xương chân mày của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da quanh mắt, sau đó cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Chỉ là một nụ hôn đơn thuần nhưng lại khiến tim Giản Hi đập thình thịch, cảm giác như tim đã nhảy lên đến cổ họng, sắp nổ tung.
Thần Tự chỉ chạm nhẹ môi một chút rồi nhanh chóng rời đi, trong suốt thời gian đó Giản Hi mở to mắt tròn xoe nhìn anh.
“Đi thôi.”
Anh đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay cô, cùng nhau đi xuống quầy thanh toán.
Trước cửa nhà hàng, bên đường đối diện thường có một số người bán hàng rong, vừa hay có một quầy bán đào. Thần Tự quay sang hỏi Giản Hi.
“Em thích ăn đào không?”
Giản Hi gật đầu, sau đó bị Thần Tự kéo qua đường, đi đến trước quầy hàng, anh cúi xuống chọn một quả đào.
“Cậu đẹp trai muốn mua chút gì không?”
Bác gái ngồi trên ghế nhỏ nhiệt tình chào mời hai người trước mặt, đưa cho Thần Tự một chiếc túi nhựa. Anh chọn vài quả đào trông tươi ngon rồi lấy điện thoại ra thanh toán.
Xe cộ trên đường vẫn còn nhiều, Thần Tự kéo Giản Hi sát vào bên cạnh, tay phải xách túi đào, mắt quan sát hai bên đường. Khi thấy an toàn, anh nắm tay cô qua đường.
Lên xe, anh đưa túi đào cho cô, nhìn đồng hồ thấy gần chín giờ, quay sang nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ.
“Em có muốn đi dạo biển không?”
“Được ạ.”
Bây giờ vẫn còn sớm, về nhà cũng chẳng làm gì, ra ngoài chơi chút cũng hay.
“Buổi tối hơi nóng, ra biển sẽ mát hơn, chắc là mai trời sẽ mưa, em ra ngoài nhớ mang ô đấy.”
“Vâng.”
Giản Hi nhìn dự báo thời tiết, đúng là ngày mai sẽ có mưa nhỏ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây vụt qua, thấy cô có vẻ ngột ngạt, Thần Tự liền hạ cửa sổ phía cô xuống.
Gió nóng thổi vào trong xe lướt qua mặt Giản Hi làm tóc bay lòa xòa bên má, cảm giác rất dễ chịu.
Bờ biển thành phố Giang vào ban đêm là nơi thu hút nhiều người nhất, bãi biển thường tổ chức nhiều hoạt động và tiệc tùng, không chỉ là nơi nghỉ ngơi cho gia đình mà còn là địa điểm hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi.
Gần bãi biển có nhiều quầy bán đồ ăn vặt, từ xa Thần Tự đã thấy một quầy bán hoa quả, trên đó bày những hộp hoa quả đã cắt sẵn.
“Em thích ăn dứa không?”
“Không thích, chua quá…”
Từ nhỏ Giản Hi đã không thích ăn đồ chua, loại quả như dứa chỉ ăn một lần hồi nhỏ rồi thôi.
“Vậy mua một hộp dưa hấu nhé.”
Trên bàn, hoa quả đã được gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ cho vào hộp nhựa. Thấy dưa hấu trông ngon, anh lấy một hộp đưa cho cô.
Trả tiền xong, hai người cùng nhau đi dạo trên bãi biển.
Giản Hi mở hộp, bên trong có hai chiếc nĩa nhỏ, cô cầm nĩa lấy một miếng dưa hấu đưa lên miệng Thần Tự. Anh nhìn cô gái đang ngước mặt nhìn mình, há miệng ăn miếng dưa hấu.
Rất ngọt, nhiều nước.
Bờ biển mát hơn nhiều so với trong thành phố, gió cũng mạnh hơn, còn có vị mằn mặn của nước biển.
Hai người đi ngang qua một gốc cây ánh sáng mờ mờ, Giản Hi đang lơ đãng nhìn xung quanh bỗng nhìn thấy một cặp đôi đang ôm hôn dưới gốc cây trong bóng tối.
Cô ngượng ngùng quay đi, khuôn mặt đỏ bừng khiến Thần Tự hiểu lầm cô rất nóng, anh giơ tay quạt cho cô.
“Sao thế? Em nóng lắm à?”
Giọng anh không lớn nhưng lại trở nên rõ ràng trong không gian yên tĩnh xung quanh. Giản Hi lo lắng sẽ bị cặp đôi phía sau phát hiện nên vội vàng kéo anh đi tiếp.
Anh tò mò chuyển ánh mắt từ mặt cô ra phía sau, nheo mắt lại thì thấy cặp đôi dưới gốc cây, mặt hiện lên vẻ hiểu rõ.