Giản Hi vừa ra khỏi hành lang đã thấy Thần Tự đứng dưới ánh đèn đường, trên tay cầm một điếu thuốc, đúng lúc đang phun ra một làn khói.
Anh thoáng nhìn thấy Giản Hi ở cửa ra vào liền vội vùi tàn thuốc trên mặt đất rồi ném vào thùng rác, nhìn cô chạy về phía mình.
Giản Hi từ từ chạy lại gần, mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi khiến cô vô tình hít phải ho sặc sụa.
Thấy vậy, Thần Tự vẫy tay trong không khí, xua đi mùi khói thuốc.
“Đi thôi, đi ăn nào.”
Cô khẽ ho, mỉm cười ngượng ngùng.
Xe của Thần Tự đậu ngay bên cạnh, là một chiếc xe đen tuyền có dáng vẻ hầm hố, rất hợp với khí chất của anh, trông ngầu ghê.
Anh mở cửa ghế phụ trước, chờ Giản Hi ngồi vào thì cúi người giúp cô thắt dây an toàn rồi mới đóng cửa, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Khoảnh khắc anh cúi người gần cô, Giản Hi như ngừng thở, ánh mắt lảng tránh không dám cử động, tay đặt trước ngực.
Cô rất thích mùi hương trên người anh, tuy có chút mùi khói thuốc do anh vừa hút, nhưng nhiều hơn cả là một mùi hương độc đáo, đó không phải mùi nước hoa, cô không thể diễn tả được nhưng mà rất thích.
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, không đặc biệt muốn ăn gì cả.”
Thần Tự gật gù như có điều suy nghĩ rồi khởi động xe rời khỏi khu dân cư.
“Cả buổi chiều em ngủ à?”
Lúc tan làm nhắn tin cho Giản Hi, thấy cô không trả lời, anh lo không biết có chuyện gì xảy ra hay cô không khỏe.
“…Vâng, em không để ý đã ngủ đến hơn bảy giờ…”
“Em ngủ giỏi thật.”
Giọng anh mang theo ý cười, từ khóe mắt híp lại cũng có thể thấy anh đang cười, Giản Hi không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng má lại ửng hồng.
Cảnh vật ngoài cửa sổ rất đẹp, dưới màn đêm đen, những ánh đèn rực rỡ, đa màu sắc sáng lên khắp nơi.
Thần Tự đỗ xe, dẫn Giản Hi vào một nhà hàng.
Chỉ đứng bên ngoài nhìn đã thấy nhà hàng này rất lớn, vào bên trong mới thấy không gian còn rộng lớn hơn.
Ở đây buổi tối rất đông người, bên ngoài hầu như không có bàn trống, Thần Tự đi đến quầy lễ tân nói gì đó với nhân viên, sau đó có người dẫn hai người lên tầng hai.
Tầng hai toàn là phòng riêng, nhìn cách trang trí của nhà hàng có vẻ rất sang trọng, giá cả chắc không rẻ, đột nhiên cô không muốn ăn ở đây nữa.
Nhân viên dẫn họ vào một phòng riêng nhỏ, hai người ăn thì rộng rãi thoải mái.
“Anh chị có thể xem thực đơn trước, em xin phép đi lấy vài món khai vị.”
Nhân viên rất thân thiện, đưa thực đơn rồi quay ra lấy trà.
Thần Tự đưa thực đơn cho Giản Hi hỏi cô muốn ăn gì, cô lật vài trang, giá của mỗi món trên thực đơn đều khiến cô muốn cảm thán.
“Hay là… đi chỗ khác ăn đi…”
“Sao vậy? Em không thích món ở đây à?”
Cô gập thực đơn lại, ghé sát Thần Tự, nói nhỏ.
“Có vẻ đắt quá…”
Nhìn cô nói nhỏ với mình, mắt còn để ý cửa ra vào, sợ nhân viên nghe thấy, trên khuôn mặt anh nở một nụ cười nhẹ.
“Không sao, anh có bạn là hội viên ở đây, có thể được giảm giá 50%, cứ ăn ở đây đi, món ở đây ngon lắm.”
Bạn và hội viên gì đó đều là anh bịa ra, thực ra không có, chỉ muốn Giản Hi yên tâm ăn ở đây.
“Giảm 50%!? Hời thế, vậy…cứ ăn thử ở đây xem sao.”
Nghe nói giảm giá 50%, mắt Giản Hi sáng lên, thực ra cô cũng rất muốn thử món ăn ở đây, nhìn rất hợp khẩu vị của cô.
“Bạn anh còn nợ anh tiền, lát nữa ăn nhiều vào, bảo nó trả tiền là được.”
Biểu cảm của Giản Hi quá rõ ràng, cảm xúc của Thần Tự cũng bị cuốn theo nét mặt chờ mong và ánh mắt vui vẻ của cô.