Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 17: Tối nay có rảnh không




“Anh Thần.”

Lý Yên đi lên tầng hai, sau lưng là khách hàng đã hẹn trước chiều nay.

Bước chân cô đột ngột dừng lại, miệng há hốc, mắt trợn tròn, không biết nên tiến hay lùi.

Trên ghế sofa là hai người đang nằm nghiêng, Giản Hi trông nhỏ bé hơn hẳn Thần Tự, cả người bị anh che khuất, nếu không tiến gần hơn Lý Yên sẽ không biết có một người đang nằm trước Thần Tự.

Cả hai người đều bị đánh thức, Giản Hi còn ngái ngủ, khi quay đầu lại thì mũi va vào cơ bắp rắn chắc làm cô tỉnh táo lại ngay. Trước hết cô giật mình, ngẩng đầu thấy là Thần Tự thì mặt đỏ bừng cả lên, khi nhận ra còn có người khác ở đây, cô càng xấu hổ hơn nữa, lấy tay che mặt nóng bừng.

Thần Tự xoa bóp cổ mỏi nhừ, nhìn người tới với vẻ bực bội.

“Xuống tầng một đợi một lát.”

Biết Giản Hi dễ xấu hổ, anh đặc biệt bảo Lý Yên dẫn khách hàng xuống tầng một đợi.

Cúi đầu nhìn cô gái đang che mặt vì ngượng ngùng, tai và cổ cũng đỏ bừng khiến người ta muốn đưa tay nhéo một cái.

“Về nhà nghỉ ngơi đi, chỗ anh không có phòng nghỉ chuyên dụng.”

Cuối cùng anh chỉ đưa tay to lớn xoa đầu cô, không ngờ cảm giác cũng khá dễ chịu.

Anh đứng dậy bước đến cửa sổ, ngón tay vén rèm tạo một khe hở nhỏ, nhìn thời tiết bên ngoài.

“Hay đợi một lát nữa hãy đi, giờ bên ngoài nắng quá.”

Anh quay lại nhìn Giản Hi, cô đã xỏ giày, cầm hộp giữ nhiệt chuẩn bị đi.

Da cô trắng mịn, anh lo cô dễ bị cháy nắng.

“Không, không cần đâu, em sẽ cố đi đường râm.”

Trải nghiệm vừa rồi khiến cô có cảm giác như trẻ con yêu đương bị phụ huynh bắt gặp, cô không muốn tiếp tục ở trong tình huống ngượng ngùng này nữa.

Thần Tự theo Giản Hi xuống lầu, mở cửa tiễn cô ra ngoài, khi đi qua tầng một, rất nhiều ánh mắt tò mò hóng hớt tập trung vào hai người, Thần Tự không cảm thấy gì nhưng Giản Hi thì căng thẳng hơn, suýt nữa quên cả cách đi.

“Đi cẩn thận nhé.”

“Ừm.”

Anh lấy chiếc mũ bảo hiểm treo trên đầu xe đội lên giúp cô, xác nhận đã đội xong lại dặn thêm một câu.

Giản Hi đặt hộp giữ nhiệt vào giỏ trước xe, ngồi lên xe rồi ngập ngừng nhìn anh.

“Anh…tối nay anh có rảnh không?”

Cô muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn nhưng lại sợ làm phiền công việc của anh.

“Chắc là có, tan làm anh nhắn tin cho em.”

Nhận được câu trả lời chính xác rồi Giản Hi mới hài lòng lái xe về nhà.

Buổi trưa cô chưa ngủ đủ, về nhà lại tiếp tục ngủ bù, giữa chừng thường xuyên mơ màng tỉnh dậy rồi lại ngủ tiếp, đến khi mở mắt lần nữa bên ngoài đã tối đen.

Cô bật dậy khỏi giường, bật đèn phòng ngủ, cầm điện thoại lên nhìn, đã gần bảy giờ, Thần Tự nhắn tin lúc sáu giờ rưỡi, còn gọi điện nữa, cô đều không nghe thấy.

Cô gọi điện lại, gần như vừa gọi đã có người bắt máy.

“Alo?”

“…”

Đầu dây bên kia không nói gì, xung quanh cũng không có tiếng động, rất yên tĩnh.

“Thần, anh Thần?”

“…Em sao vậy?”

Vừa tan làm Thần Tự đã lái xe đến dưới nhà Giản Hi, nhưng anh không biết cô ở tầng mấy, đành nhắn tin chờ dưới lầu.

“Em vừa ngủ dậy, xin lỗi…anh tan làm rồi à?”

Nghe giọng nói rụt rè trong điện thoại, anh dịu giọng lại.

“Anh đang ở dưới nhà em, anh chưa ăn tối, muốn đi ăn cùng không?”

Ngủ đến giờ này chắc cô cũng chưa ăn tối.

“Vâng, em xuống ngay.”

Cô cúp máy, chân bước thình thịch trên sàn, chạy vào phòng tắm kiểm tra lại bản thân trong gương, cố gắng mỉm cười, rửa mặt, nhanh chóng chỉnh lại quần áo tóc tai, đeo túi xuống lầu.