Tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng người đàn ông chặn đầu xe. Hắn vừa định quay đầu thì đã bị một bàn tay to lớn nắm tóc quăng sang một bên, da đầu đau nhói, sau đó hắn tức giận chửi thề, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.
Bạn hắn thấy vậy liền giơ nắm đấm đánh tới nhưng Thần Tự dễ dàng chụp lấy, dùng lực vặn tay thật mạnh hắn khiến hắn đau đớn kêu lên. Thần Tự còn đá thêm một cú vào bụng người bên cạnh.
Mấy người thấy anh không dễ đối phó cũng không dám tiến lên nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn anh lên xe, ôm lấy cô gái rời khỏi hẻm nhỏ.
“Can đảm nhỉ, không sợ à?”
Thần Tự ngồi phía sau Giản Hi, lái xe ra khỏi hẻm một cách thành thạo, đi từ từ trên đường.
“…Đi theo anh thì không sợ.”
Cô đã theo anh vào hẻm nên không cảm thấy sợ hãi, chỉ khi không thấy anh lòng cô mới bắt đầu lo lắng. Lúc bị nhóm thanh niên vây quanh, cảm giác hoảng loạn và sợ hãi của cô biến mất ngay khi nghe thấy giọng anh.
“…Nhà em ở đâu, để tôi đưa về.”
Thần Tự không tiếp tục chủ đề ban nãy, anh không biết nên nói gì tiếp, nên nói thẳng là hai người không thể hay nên quan tâm đến cảm xúc của cô thử xem?
Hai tay Giản Hi vịn đầu xe, nói cho anh biết nên đi hướng nào đường nào, suốt cả đường đi không nói thêm gì nữa.
“Đến rồi.”
Anh lái xe vào khu dân cư, xuống xe đứng cạnh bồn cây, đợi Giản Hi đỗ xe vào bãi, lúc cô ra Thần Tự vẫn chưa đi.
Bên cạnh bồn cây, dưới ánh đèn đường, chỉ có hai người.
“Muốn thử làm bạn gái anh không?”
Sự im lặng kéo dài bị phá vỡ bởi một câu hỏi đột ngột, Giản Hi ngẩng đầu, mắt tròn xoe, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhanh chóng tràn đầy niềm vui.
“Muốn!”
Giản Hi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ rằng anh sẽ đổi ý, đôi mắt lấp lánh ánh sao, vui vẻ mỉm cười.
“Đưa điện thoại cho anh.”
Bàn tay với những đốt ngón tay rắn chắc của anh giơ ra trước mặt cô, cô ngây người một chút rồi ngoan ngoãn lấy điện thoại đặt vào tay anh.
Anh cầm hai chiếc điện thoại, thao tác một lúc rồi trả lại cho cô.
“Đây là WeChat cá nhân của anh, có việc gì cứ tìm anh.”
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, thấy trên đầu danh sách WeChat xuất hiện một tài khoản mới. Hình đại diện là một người đàn ông khoanh tay dựa vào ghế, chiếc mũ lưỡi trai đen che nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra đó là Thần Tự.
“Anh đi đây, ngủ sớm nhé, Giản Hi.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, âm điệu khó nắm bắt, ý tứ sâu xa, êm tai ngoài sức tưởng tượng.
Giản Hi đứng nguyên tại chỗ nhìn anh rời khỏi khu dân cư, đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt cô mới che khuôn mặt nóng bừng mình chạy lên lầu, dựa vào cửa thở nhẹ, tim vẫn đập không ngừng.
Cô ngã vào ghế sofa mềm mại, ôm gối, đôi chân hưng phấn đung đưa, nhớ lại giọng nói của anh khi gọi tên cô.
Cô mở điện thoại vào WeChat của anh định đổi tên liên lạc. Sau một lúc suy nghĩ, cô viết hai chữ “bạn trai”, rồi lại thấy không ổn, cuối cùng vẫn để lại tên là “Anh Thần”.
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Giản Hi đã gọi Giản Nhạc đến nhà nhờ cậu dạy nấu ăn.
“Chị đỉnh vãi!”
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của chị gái là Giản Nhạc biết ngay có điều gì đó sai sai, quả nhiên chị cậu đã chinh phục được anh Thần rồi!
Giản Hi muốn nấu một bữa trưa mang đến tiệm xăm cho Thần Tự, cô biết kỹ năng nấu nướng của mình không ra gì nên phải gọi cứu viện.
Hai người hoàn thành bữa trưa trước buổi trưa, có đủ canh, thịt, rau, trông rất ngon miệng, mặc dù không hẳn là do Giản Hi nấu vì cả quá trình đều do Giản Nhạc làm, còn Giản Hi chỉ phụ giúp thôi.