Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 14: Thích




“…A!” 

Cảm giác lành lạnh trên da khiến Giản Hi run bắn cả người. 

“Đau không?” 

“…Đau…” 

“Còn muốn xăm nữa không?”

“…Không…không xăm nữa…” 

Mắt cô ướt lên, tai đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng.

Thực ra Thần Tự còn chưa dùng kim xăm, chỉ dùng đầu bút chạm nhẹ lên eo cô bé thôi, không ngờ phản ứng của Giản Hi lại mạnh đến vậy. 

Cô thực sự cảm nhận được một chút đau, có lẽ là do tâm lý. Cô thừa nhận mình hèn, không dám xăm nữa.

Giản Hi từ từ ngồi dậy, nhìn vào các dụng cụ xăm hình trên bàn của anh rồi lo lắng nhìn đi chỗ khác. 

“Thích tôi?”

“… Ừm.”

“Sao lại thích tôi?”

“Chẳng tại sao cả…”

Giản Hi thực sự không biết vì sao mình thích anh, có thể chỉ là cảm giác từ lần đầu tiên gặp gỡ? Cô đâu thể nói là mình thích khuôn mặt của anh được?

Thần Tự ngước lên nhìn cô, cô cúi đầu nhìn tay mình. Không ai nói thêm gì cả, sự im lặng khiến Giản Hi càng thêm căng thẳng, không biết phải làm gì nữa.

“Tôi xong việc rồi, em về đi.” 

Lẽ ra cô nên cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu này, nhưng lại cảm thấy thất vọng nhiều hơn, thêm vào đó là sự xấu hổ nữa. Cuối cùng, cô vội vàng bước ra khỏi tiệm, chạy đến bên chiếc xe, mũi cay cay, rồi từ từ ngồi xuống, gục đầu vào đầu gối khóc không thành tiếng.

Thần Tự cầm túi của Giản Hi bước ra cửa thì thấy cảnh tượng cô gái nhỏ co ro ngồi dưới đất. Anh bước tới gần, ngồi xổm xuống bên cạnh cô mà không nói lời nào, chỉ yên lặng ở đó.

Giản Hi cảm thấy càng tủi thân hơn, tiếng khóc càng to hơn, hoàn toàn không biết có người bên cạnh. Khi dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang ngồi đó.

Mũi cô thỉnh thoảng vẫn nức nở, đôi mắt đỏ hoe trông càng đáng thương. Khi thấy rõ người ngồi cạnh là Thần Tự, cảm giác tủi thân lại dâng lên, môi run run, nước mắt suýt nữa lại rơi.

“Đừng khóc nữa, khóc giữa đường phố thì xấu hổ lắm.” Anh rút ra một gói khăn giấy, lấy một tờ đưa lên mặt cô. Dù lời nói có vẻ khó chịu nhưng gương mặt anh không tỏ vẻ chê trách chút nào.

Anh đặt túi lên yên xe điện của cô rồi quay lại tiệm.

Giản Hi ôm túi trong lòng không rời đi, cô ngồi trên xe, mắt dõi theo tầng hai của tiệm xăm, thỉnh thoảng thấy bóng dáng của Thần Tự đi qua.

Thần Tự quay lại để lấy chìa khóa, công việc hôm nay đã xong, anh chào Lý Yên và Lưu Bân rồi bước ra cửa. Khi nhìn về phía Giản Hi, anh bất ngờ khi thấy cô vẫn ngồi đó ngơ ngác.

Giản Hi thấy Thần Tự đi về phía ngược lại, không hiểu sao lại muốn đi theo anh. 

Anh nhận ra cô theo sau, không dừng lại mà rẽ vào một con hẻm tối. Với tính cách nhút nhát của cô, anh không nghĩ cô sẽ dám đi theo nên mới cố ý chọn con hẻm nhỏ.

Con hẻm hơi hẹp nhưng vẫn đủ rộng cho xe điện của Giản Hi đi qua. Cô cẩn thận lái xe theo, trong hẻm chỉ có một hai bóng đèn cũ treo trên tường, thỉnh thoảng có vài tiệm nhỏ.

Con hẻm hẹp khiến việc lái xe khó khăn, Giản Hi dần bị Thần Tự bỏ xa. Khi gần đến cuối hẻm, cô gặp một nhóm bốn, năm người thanh niên cao gầy bước ra từ một quán net nhỏ, ánh mắt họ nhìn cô không có ý tốt.

Cô biết ngay họ không phải là người tốt, cố giữ bình tĩnh và định tăng tốc để thoát nhưng lại bị họ chặn lại trước.

Thần Tự ra khỏi hẻm, dừng lại ở góc chờ Giản Hi, nhưng chờ một phút vẫn không thấy cô bèn quay lại vào hẻm. Anh thấy nhóm người vây quanh Giản Hi, trông cô đang rất sợ hãi.

“Tránh ra.”