Tần Sách vốn cho rằng cú vấp kia đã đủ bôi bác anh ở Thịnh Dương rồi, nhưng anh không ngờ rằng, khi quay lại lớp học còn nhiều điều thú vị hơn đang chờ đợi mình.
Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ.
99,99% kinh hỉ này đều là “kinh” hết, còn thừa 0.1% miễn cưỡng coi là “hỉ”.
(*) Kinh hỉ/ kinh hách: khác với tiếng Việt của mình, ý nghĩa của mỗi từ ghép trong tiếng Trung đều do nghĩa của các từ đơn cấu thành nó tạo nên. “Kinh” ở đây nghĩa là “kinh ngạc“, “hỉ” nghĩa là “vui mừng, vui vẻ“, “hách” nghĩa là “hoảng sợ“. Cho nên “kinh hỉ” nghĩa là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui, còn “kinh hách” là chuyện bất ngờ nhưng lại là chuyện đáng sợ, hết hồn. Chính vì vậy, xưa có câu ví von là “Không biết là kinh hỉ hay kinh hách đây?” (Nguồn: trahoanulove.wordpress)
Anh đá lên bục giảng, lớp học ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Tần Sách quét mắt một vòng lớp học, xẹt qua nữ sinh đang chơi ipad ngồi cuối tổ 4.
Anh nghiến răng, nhướng mi, cố ý hạ giọng khiến giọng nói trầm khàn như quỷ mị: “Thằng nào dọn bàn của bố mày lên bục giảng thì đứng ra đây. Cho mày một phút, bố mày tạm tha cho cái mạng chó của mày!”
Giọng nói phát ra, cả lớp hít một hơi, ánh mắt đồng cảm hướng về những cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ở cuối tổ 4.
Lý Nghiên ngồi trước Dung Hoan sợ hãi nuốt nước miếng. Chắc Tần Sách sẽ không đánh con gái đâu nhỉ, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như vậy.
Vừa rồi khi Dung Hoan nhờ người chuyển bàn của Tần Sách đi, Lý Nghiên cũng đã khuyên cô, nói với cô đây là địa bàn của đại ca trường Thịnh Dương, cô không nên ngồi ở đây.
Nhưng cô không nghe, hơn nữa kiên định nói: “Bên này vẫn còn chỗ trống mà, không sao đâu.”
Lý Nghiên cảm thấy vào được hang thổ phỉ phải có can đảm, nhưng chiếm núi làm vua không còn là vấn đề can đảm hay không nữa, mà là có sống được nổi không.
Vốn Lý Nghiên muốn nói với Dung Hoan rằng, đừng tưởng bở bản thân xinh đẹp thì sẽ chiếm được trái tim của Tần Sách. Tần Sách là người đao thương bất nhập, chẳng ai biết anh thích kiểu con gái nào, thậm chí cũng chẳng ai biết anh có thích con gái hay không.
Cô ấy cùng lớp với Tần Sách từ năm lớp 10. Hơn 1 năm nay, cô thấy vô số kiểu con gái tiếp cận Tần Sách, nhưng Tần Sách vẫn chưa công khai thừa nhận mình đã có bạn gái, mặc dù cách một thời gian, anh lại bị dính vào tai tiếng nào đó.
Bạn gái tin đồn hiện tại của Tần Sách là Tưởng Tư Tư.
Lý Nghiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trên bục giảng lại truyền đến một tiếng thật mạnh: “Tốt, không ra đúng không? Được rồi, bố mày biết rồi, bố mày đánh gãy chân mày luôn!”
Tần Sách mím môi, bước chân đi về phía Dung Hoan. Chỉ cách vài bước, anh nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào: “Bonus time.”
Tần Sách sững sờ một lúc, nhận ra đây có thể là một ám hiệu nào đó.
Sau đó anh nhìn thấy Dung Hoan đặt ipad xuống, ngẩng đầu lên, vô tội nhìn anh: “Ôi, trùng hợp quá ta, đây là anh Tần Sách hả?”
Tần Sách động não mau lẹ, dùng ngón chân cũng đoán được việc bàn học bị chuyển đi có liên quan đến Dung Hoan. Anh cười như không cười, nói: “Đúng là trùng hợp đó, em đang ngồi ở chỗ của tôi.”
Dung Hoan đổi tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn: “Em thấy chỗ này gần cửa sổ, phong thuỷ không tốt lắm, bất lợi với việc học. Dì Tần bảo em là thành tích của anh kém, có thể không đỗ đại học. Vậy nên để dì Tần an tâm, em mới giúp anh đổi chỗ đó.”
Vẻ mặt Tần Sách không cảm xúc nhưng trong con ngươi đen láy đã lóe lên tia tàn bạo, anh bình tĩnh hỏi: “Vậy là… Em đang giúp tôi?”
Dung Hoan không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của anh, nghiêm túc gật đầu: “Đúng ó. Anh à, anh không cần qua đây cảm ơn em đâu. Sắp vào học rồi, chỗ ngồi của anh ở kia, em không nói với anh nữa nha.”
Tần Sách đột nhiên bước lên một bước, bàn tay to chống ở trên bàn Dung Hoan, cúi người ghé sát mặt vào Dung Hoan, nhìn chằm chằm cô: “Tôi cảnh cáo em, đừng tưởng rằng có mẹ tôi chống lưng nên muốn làm gì thì làm, ông đây ác lên thì cũng kệ mẹ em có phải phụ nữ hay không.”
Dung Hoan rụt vai, đôi mắt trong veo của cô tối sầm lại trong chớp mắt, môi cô ghé vào tai anh, cánh môi lúc đóng lúc mở: “Đáng tiếc em không phải phụ nữ đâu, em vẫn còn bé lắm.”
Bên tai có hơi ấm thổi qua, Tần Sách sửng sốt, vành tai hơi ửng đỏ.
Trước khi Tần Sách nói thêm, Dung Hoan lưu loát nói một dãy số.
Vừa vặn là số điện thoại của mẹ Tần.
Tần Sách: “…”
Anh tự nói với bản thân, anh không sợ mẹ Tần, chủ yếu là gần đây anh tiêu quá nhiều tiền.
Tần Sách gật đầu, ra vẻ hung tợn nhưng lại khẽ nói: “Em chờ đấy!”
***
Không quá vài phút liền đến giờ học, tiết đầu tiên của buổi sáng là ngữ văn.
Khâu Lâm Lâm, giáo viên ngữ văn kiêm giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-17 đợi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên mới ôm một quyển sách đi đến, vừa ngước mắt lên thì phát hiện bên cạnh bục giảng bỗng dưng có thêm một người và một cái bàn.
Bóng lưng hung tợn làm Khâu Lâm Lâm sợ tới mức sững sờ ở tại chỗ.
Đầu của thằng nhóc Tần Sách bị kẹp vào đâu sao?
Sao lại ngồi cạnh bục giảng?
Khâu Lâm Lâm hít sâu vài lần mới run run đi lên bục, còn tận dụng hết khả năng để tránh xa Tần Sách.
Tần Sách nở nụ cười phóng túng: “Cô giáo ơi, cô cách xa em như vậy, em nghe không được thì sao có thể chăm chỉ học tập ạ?”
Khâu Lâm Lâm cứng người, mắt không nhìn Tần Sách mà nhìn chằm chằm vị trí của Dung Hoan, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “… Em muốn chăm chỉ học tập nên chuyển đến gần bục giảng ngồi à?”
Nói ra có quỷ tin.
Tần Sách không để ý đến nét khinh thường trên vẻ mặt của Khâu Lâm Lâm. Anh lười biếng đứng dậy, đi đến bên cạnh Khâu Lâm Lâm, đoạt lấy microphone trong tay bà: “Tôi, Tần Sách, tại đây đánh cược cùng bạn học mới của chúng ta. Nếu tuần sau tôi giành hạng nhất trong kỳ thi…”
Sau khi chuyển hướng cuộc trò chuyện, lời nói của Tần Sách như chất chứa cả băng lẫn đao, anh híp mắt nhìn về phía Dung Hoan: “Em phải lập tức ngồi bên cạnh bục giảng cho tôi. Mọi người có nhớ kỹ lần đánh cược này chưa?”
Bị ức hiếp đã lâu nên mọi người đều gật đầu.
Dung Hoan duỗi eo không thèm nhìn Tần Sách cái nào, nhấc cuốn sách ngữ văn lên, nằm sấp xuống bàn ngủ.
Tần Sách: “…”
Anh muốn đánh người quá.
Ngay lập tức.
***
Khâu Lâm Lâm vốn tưởng Tần Sách ngồi cạnh bục giảng không bắt chéo chân nằm ngủ thì cũng là chơi game, nhưng không ngờ Tần Sách lại nghiêm chỉnh cầm bút viết nguyên một tiết học.
Chẳng lẽ em ấy muốn đạt hạng nhất thật?
Tan học, Khâu Lâm Lâm đi ngang qua Tần Sách, bà ấy nhìn lướt qua tờ giấy A4 trước mặt anh, không bất ngờ khi phát hiện trên tờ giấy không có chữ nào liên quan đến bài giảng.
Tất cả đều là tên của một người.
—— Dung Hoan.
Tần Sách chưa bao giờ làm bài tập về nhà, trước đây bà cũng hiếm khi nhìn thấy chữ viết tay của anh. Bây giờ bà thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ của Tần Sách.
Nhưng sau khi nghĩ lại, dù chữ viết đẹp đến đâu mà viết không đúng ý thì thành tích thi đua của giáo viên chủ nhiệm vẫn không tăng lên được.
Khóe môi Khâu Lâm Lâm giật giật, bà cầm quyển sách ngữ văn bước ra khỏi phòng học không chút do dự.
Dương An và Thạch Minh ở lớp bên cạnh, vừa tan học là hai đứa đã bay qua ngó vào lớp 11-17.
Nhìn mãi không thấy Tần Sách đâu, Dương An tùy tiện bắt một người, hỏi: “Anh Sách đâu?”
Thạch Minh bĩu môi: “Xe thể thao của anh Sách bị thu rồi mà, không lẽ lại nổ máy đi đua xe rồi?”
Dương An nhíu nhíu mày: “Không có khả năng, anh Sách thấy cái xe đó xuống cấp rồi mà? Giống như kiểu một công tử nhà giàu đẹp trai như anh ấy sao có thể lái máy kéo được cơ chứ?”
Thạch Minh: “Tiếng máy kéo như thế nào vậy?”
Dương An trả lời: “Như kiểu tiếng máy kéo trên đồng ruộng lúc về quê ấy?”
Dung Hoan đang muốn đi WC, cửa sau đã bị chặn bởi hai người con trai, hẹp đến mức chỉ có người giấy mới có thể đi qua.
Cô mỉm cười nhìn hai người: “Xin lỗi, hai cậu có thể nhường đường chút không?”
Dương An định bảo “không thể đi cửa khác hay sao” thì phát hiện đây chính là người đẹp mình mới gặp lúc sáng, hình như còn có quan hệ với Tần Sách.
Cậu ta hắng giọng: “Người đẹp này có thể cho tôi xin WeChat được không? Tôi là bạn tốt của anh Sách á, tên Dương An.”
Dung Hoan liếm môi mất kiên nhẫn, sắc mặt hơi đổi, ôm bụng nói: “Bụng tôi đau, để tôi qua một chút không được sao?”
Thạch Minh thức thời tránh Dung Hoan, cậu ta ngăn Dương An đang muốn theo đuôi người đẹp đến nhà vệ sinh: “Anh Sách dặn không được có ý với người đẹp này rồi mà?”
Dương An thờ ơ xua tay nói: “Dù sao anh Sách cũng không ở đây, có ma mới biết giờ này anh Sách đang ở đâu.”
Động tĩnh của hai người cuối cùng cũng truyền đến chỗ Tần Sách, anh tặc lưỡi, đang muốn đứng dậy đi qua thì cửa sau vang lên một tiếng heo rú.
Thạch Minh: “ĐM, kia không phải anh Sách sao? Anh Sách, sao mày lại ngồi ở đấy?”
Dương An hơi chột dạ, hùa theo Thạch Minh kêu hai tiếng rồi nhún vai: “Chắc là anh Sách muốn lột xác hoàn toàn, trở về làm người đây mà. Phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước. Kiểu thiếu gia đẹp trai nhà giàu như anh Sách thì phải xứng với thành tích ưu tú chứ?”
Nói rồi cậu ta dùng tay làm loa đặt ở bên miệng, nhìn Tần Sách và hô to: “Anh Sách, tao nói có đúng không nà! Tao sẽ cổ vũ cho anh 100 năm, à không, 100 năm thì không đủ, 200 năm…”
Cậu ta đang muốn nịnh nọt tiếp thì bỗng dưng bị đạp vào chân, đứng không vững, cơ thể nghiêng sang phải, ngã vào người Thạch Minh.
Dung Hoan đứng bên cạnh Dương An, mặt không thay đổi bước vào.
Dương Ân trợn to hai mắt kinh ngạc: “Ai vừa đá tao đó?”
Tâm trạng Tần Sách khá tốt, nở nụ cười lười nhác, anh cong cong môi, tùy ý nhưng lại hấp dẫn.
Cuối cùng Dương An cũng tin Dung Hoan là người đá mình, cậu ta hít một hơi, tự nhủ không thể chấp nhặt với người đẹp, người đẹp làm cái gì cũng đúng.
Hít sâu nửa ngày mà vẫn còn tức, cậu ta trưng ra vẻ mặt đau lòng nhìn Tần Sách: “Anh Sách ơi, tao bị người ta đá!”
Tần Sách nhíu mày: “Đá con mẹ mày ấy. Đm, người ta căn bản không thích mày đứng ở đây, bớt diễn trò đi.”
Dương An: “…”