Hoàng hôn buông xuống, sương mù trải dài đến tận chân trời. Thấp thoáng thấy bóng vài cánh chim cô đơn bay về những ngọn núi xa xôi.
Trên con đường ven biển ngoại ô thành phố, vài chiếc Maserati phiên bản giới hạn đang đuổi nhau. Xe đầu tiên mang màu đỏ, tiếp đó là cam, vàng, lục, lam và tím.
Thỉnh thoảng, vài xe lái nghiêm túc đi ngang qua hoảng hồn, tưởng rằng bên kia là một ngũ đón dâu với phong cách vô cùng độc đáo. Sau khi thấy người cầm lái đều là trẻ vị thành niên, họ sôi nổi gọi 110 rồi tăng tốc chuồn mất.
Tần Sách một tay cầm vô lăng, vẻ mặt lười biếng, rẽ vào một hướng tạo thành đường cong đẹp mắt.
Anh huýt sáo với xe phía sau: “Nhanh lên, mẹ tao bắt phải quay về tiếp khách trong vòng 20 phút.”
Dương An – chủ xe cam gào lên: “Thì mày đợi bọn tao với.”
Thạch Minh – chủ xe vàng cũng hét lớn: “Các con làm gì thế? Đợi bố với.”
Dương An giơ ngón giữa: “Bố méo đợi đấy!”
Xe phía sau lén vượt qua nhân lúc hai người kia chiến nhau, đi song song xe đỏ.
“Anh Sách, anh Sách, nhìn phía sau kìa!”
Tần Sách đang định bật lại câu “Bố mày đang lái xe, nhìn đằng sau làm gì?”
Bỗng tiếng ù ù trên đầu vọng tới từ xa đến gần, như một chiếc máy xúc đang hoạt động lơ lửng giữa bầu trời.
Một cái bóng theo âm thanh rơi xuống, phủ trọn lên chiếc xe của Tần Sách. Chiếc thể thao mui trần của anh đã mất tác dụng. Bên cạnh là tiếng trực thăng đinh tai nhức óc.
“Đ* mẹ, ai có thể lái trực thăng chứ, đùa nhau hả!”
Tần Sách chửi thầm, đạp mạnh chân ga phóng ra ngoài.
Cậu ấm vừa yên lặng hưởng thụ được 2 giây, trực thăng lại đi theo, bay ngay trên đầu anh.
Thứ rác rưởi này muốn giằng co với anh đến cùng hả?
Tần Sách nhíu mày, đầu lưỡi mất kiên nhẫn chống má, lại tăng tốc rẽ sang làn đường bên cạnh.
Sau đó, Tần Sách thấy chiếc trực thăng cồng kềnh kia xoay tại chỗ, xoay ba lần mới đổi hướng thành công. Nó tiếp tục bay lên đầu anh một lần nữa.
Tần Sách: “…”
Anh khó chịu nhíu mày, nhạc trong xe mở đến mức to nhất.
Dương An và Thạch Minh bám theo, một trái một phải đi ngang xe Tần Sách.
“Anh Sách, sao trực thăng cứ bay trên xe mày mãi vậy?”
Tần Sách không nghe thấy, Dương An lấy một cái loa từ trong xe ra, “Anh Sách, sao lại có máy bay ở trên đầu anh thế? Anh vượt qua nó đi!”
Tần Sách tức đến mức chửi thề: “Chết tiệt!”
Anh cao giọng bảo Dương An: “Ném loa sang đây!”
Tai của Dương An rất thính, cậu ta giảm tốc độ ném loa sang.
Tần Sách bắt lấy, hét lên: “Trực thăng mẹ mày chứ trực thăng!”
Anh lại nhìn lên đỉnh đầu, “Trực thăng, tao nói cho mày biết, nếu không để tao đi thì con mẹ nó mày chết chắc. Mày tin không?”
Trực thăng ngoan ngoãn lái về phía trước, càng ngày càng bay nhanh hơn.
Tần Sách mím môi, vừa định thở phào thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi cảnh sát, kèm theo giọng nói thô bạo của người đàn ông trung niên: “Đỏ, vàng, tím… ở phía trước, xin vui lòng dừng lại ngay!”
Tần Sách: “… “
Chiếc trực thăng dừng lại trên tầng cao nhất của khách sạn bảy sao ở Rongjia. Rất nhanh, một cô gái mặc váy trắng bước xuống, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm.
Tài xế bước tới, lễ phép nói: “7 phút nữa sẽ tới giờ tiên sinh hẹn cô.”
Dung Hoan thầm tính khoảng cách từ khách sạn đến Tần gia, bình tĩnh gật đầu.
Đêm qua, ba Dung bất ngờ thông báo với cô rằng họ sắp đi công tác ở nước ngoài một thời gian và sẽ gửi cô đến nhà một người bạn.
Sợ cô không quen nên tối nay đưa cô đến nhà họ ăn cơm.
Buổi sáng ba cô có việc nên đến thành phố B trước, nhờ quản gia đưa cô đến đây vào buổi chiều.
Buổi chiều, Dung Hoan đi nhảy bungee với bạn cùng lớp, chơi được vài lần thì thấy sắp đến giờ hẹn, vì sợ bị tắc đường nên cô lái trực thăng tới.
5 giờ, cô đến biệt thự Tần gia.
Sau khi vào cửa, cô lễ phép chào hỏi: “Con chào chú, dì.”
Ông bà Tần mỉm cười cảm thán: “Hoan Hoan ngày càng xinh gái nha!”
Dung Hoan nở một nụ cười ngọt ngào: “Dì mới là người đẹp nhất.”
Bà Tần hài lòng gật đầu, nhìn sang quản gia, cau mày hỏi: “Thằng nhãi Tần Sách đâu? Gọi cho nó chưa?”
Quản gia bình tĩnh đáp: “10 phút trước tôi có gọi rồi. Để tôi gọi lại lần nữa.” Chưa nói hết câu, điện thoại của bà Tần vang lên. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, bà biết ngay là thằng con bà gọi đến.
“Mẹ đến cục cảnh sát đón con đi.”
Tần phu nhân trợn mắt: “Con mắc tội gì?”
Tần Sách thản nhiên nói: “Không phải là mẹ yêu cầu con quay lại gặp khách sao? Con chỉ lái nhanh hơn thôi.”
Bà Tần: “…”
Bà xấu hổ nhìn sang ông Tần.
Ông Tần mỉm cười, coi như không có gì.
Ông quay sang nói với Dung Hoan: “Ba con còn đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, chắc muộn mới tới. Con có muốn đến nhà chú dì chơi một lát không?”
Dung Hoan ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Khi ông bà Tần đến cục cảnh sát, họ khó hiểu nhìn chiếc Maserati ở cửa.
Tần phu nhân giơ tay chạm vào nó, cau mày: “Ông có thấy chiếc Maserati này trông hơi giống với chiếc trong kho nhà mình không? Chỉ khác màu thôi… Ông nhìn này, phai màu rồi!”
Ông Tần nhìn vợ mình rồi mới liếc qua chiếc xe: “Chắc mới sơn lại.”
Bà Tần: “Xe của Cục Công an bây giờ đều vớ vẩn như vậy sao?”
Ông Tần cười lạnh.
Vào đại sảnh, liếc mắt một cái đã thấy 7 thanh niên ngồi song song, thằng con mình ngồi chính giữa, vô cùng nổi bật.
Có người tiến lên hỏi: “Ông bà có phải là cha mẹ của Tần Sách không ạ? Con trai ông bà lái xe quá tốc độ cho phép, không có bằng lái xe…” Nữ cảnh sát nói một thôi một hồi, cuối cùng mọi việc đã được giải quyết xong.
Đến khi ông bà Tần bảo lãnh cả đám ra ngoài, bầu trời đã tối đen.
Nhóm bạn xấu của Tần Sách muốn lái xe về hộ anh thì bị bà Tần lườm nên vội chuồn thẳng.
Ông Tần lái xe đến câu lạc bộ ông Dung bàn chuyện làm ăn, đón người xong thì lái xe về biệt thự.
Trên đường đi, ông Dung đánh giá Tần Sách một lượt mới cười hỏi: “Tần Sách năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tần Sách lười biếng trả lời: “17 ạ.”
Ông Dung im lặng gật đầu.
Chiếc xe dừng ở sân biệt thự, ông Tần ném chìa khóa cho quản gia.
Tần Sách đi trước cùng bà Tần, ông Tần và ông Dung đi ở phía sau.
Vừa bước vào biệt thự, Tần Sách đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Ba ơi.”
Do thói quen, cậu không nhịn được mà đáp lại, giọng nói trầm thấp đặc trưng của thiếu niên: “Ờ?”
Bà Tần quay sang đánh anh một cái: “Thằng oắt này không biết lớn bé gì sất.”
Tần Sách né qua một bên, nói đùa: “Thói quen, thói quen!”
Anh lười biếng nhìn về phía trước, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp, ngọt ngào của thiếu nữ.
Cô gái ấy có một mái tóc đen mượt, đuôi tóc xoăn tự nhiên, tóc mái gọn gàng.
Khuôn mặt trông mịn màng, trắng trẻo sạch sẽ, nhìn là muốn cắn một cái.
Tần Sách cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt là cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn nhất anh từng thấy.
Ông Tần giới thiệu với Dung Hoan: “Hoan Hoan, đây là anh Tần Sách, con trai chú.”
Dung Hoan cười nhẹ: “Anh Tần Sách… Chào anh.”
Tần Sách vô thức lấy ví từ trong túi ra, nghĩ đến thân phận của cô gái nhỏ trước mặt, anh tạm ngừng động tác.
Anh nheo mắt, cố tình đè thấp giọng xuống: “Chào em gái Dung Hoan nhé.”
Sau màn chào hỏi, quản gia mời mọi người dùng bữa.
Dung Hoan và ông Dung ngồi bên trái bàn ăn, đối diện là Tần Sách và bà Tần.
Chỉ cần Dung Hoan ngước mắt lên là có thể thấy Tần Sách cà lơ phất phơ dựa vào lưng ghế, đôi chân thon dài chồng lên nhau.
Khuôn mặt anh sắc nét, đôi mắt đẹp như vẽ, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng.
Anh trông giống một anh chàng trẻ đẹp bước ra từ trong truyện tranh dành cho thiếu nữ.
Đầu óc Dung Hoan vẫn đang trên mây, ba cô đột nhiên hỏi: “Hoan Hoan, không phải quản gia Chu đưa con đến đây sao? Ông ấy đâu rồi?”
Dung Hoan đảo mắt, nét mặt cô không thay đổi, nụ cười ngọt ngào vẫn còn trên môi. “Con đến đây một mình ạ.”
Nghĩ xong, cô bổ sung: “Giang Thuần đưa con đến.”
Ông Dung gật đầu nói: “Đừng đi ra ngoài một mình, nhớ chưa?”
Dung Hoan “Vâng” một tiếng. Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, như thể tranh công nói: “Hôm nay trên đường đến đây, con thấy điều này rất thú vị.”
Vẻ mặt cô ngây thơ: “Ba, chú, dì và anh đã thấy xe cầu vồng bao giờ chưa ạ?”
Ông Dung: “Xe cầu vồng?”
Dung Hoan gật đầu: “Vâng ạ, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Hôm nay con nhìn thấy trên đường có 7 chiếc xe, mỗi chiếc một màu. Thật là kỳ cục.”
Tần Sách ho nhẹ, trong giọng nói có chút ảo não: “Con ăn cơm được chưa?”
Bà Tần nhìn anh, “Ai bảo con về muộn thế, phạt không cho con ăn cơm.”
Tần Sách im lặng nhướng mày.
Sau khi kết thúc bữa ăn, ông Dung nói chuyện với ông Tần trong phòng làm việc, còn Dung Hoan thì ngồi trên sô pha trò chuyện cùng bà Tần.
Tần Sách trốn trong phòng mình nghịch các mô hình.
Xe cầu vồng? Tần Sách hừ lạnh.
Vậy lúc đó con nhóc này cũng đi qua đường cái của tỉnh Hải Nam?
Giang Thuần là bạn thân của cô, chắc chắn là trẻ vị thành niên.
Chưa đủ tuổi mà dám lái xe? Thú vị.
Khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt đen bỗng lóe lên tia sáng.
Anh một tay đút túi đi ra khỏi phòng, đầu hơi cúi, trên mặt nở nụ cười lười nhác: “Tiểu Hoan Hoan, lại đây, anh trai có chuyện muốn hỏi em.”
Dung Hoan đang kể cho bà Tần nghe chuyện ở trường. Nghe thấy có người gọi mình, cô ngơ ngác quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nghiền ngẫm của Tần Sách. Cô vô thức liếm môi.
Tần phu nhân nghĩ Tần Sách dọa Dung Hoan, vội mắng anh: “Mẹ nói cho con biết, con dám làm gì Hoan Hoan thì đừng hỏi vì sao thẻ của con bị khóa…!”
Tần Sách nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, con chỉ muốn hỏi Hoan Hoan một câu thôi.”
Tiếp đó, anh ngoắc tay về phía Dung Hoan: “Lại đây.”
Dung Hoan cúi đầu mím môi, lúc ngẩng đầu vẻ mặt lại ngây thơ như ban đầu. Cô bước chậm tới hỏi nhỏ: “Sao… sao vậy ạ?”
Tần Sách chợt cong lưng, đối mặt với Dung Hoan.
Mặt anh như dán sát vào mặt cô, lúc nói chuyện, hơi thở phả vào mặt Dung Hoan.
“Nói anh trai nghe, Giang Thuần là ai?”