Edit: Xoài
Beta: Muối, Chanh
Quay lại căn hộ, bước vào là chiếc bánh sinh nhật 19 tuổi nằm yên vị trên bàn, cảm giác như nó đang mỉa mai tôi trong thầm lặng.
Ngoài cuộc trò chuyện ngắn ngủi lúc đó, Bùi Kì chỉ cho tôi biết thêm về thời gian và địa điểm, sau đó cũng không nói gì thêm, cứ như vậy đi thẳng về phòng của mình.
Tiếng đóng cửa không quá nhỏ, nhưng tỏ rõ sự khó chịu.
Nhìn cái bánh hỏng trên bàn, tôi lặng lẽ bước tới dọn dẹp, bỏ vào hộp rồi mang ra ngoài.
Tận mặt chứng kiến cảnh chiếc bánh bị ném vào thùng rác, tôi không khỏi thất thần, nhìn lên ngọn đèn đường vàng mờ ảo, khẽ thở dài.
“Hạ Viên.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy chán ghét này, tôi bất giác nhíu mày, đút hai tay vào túi rồi nghiêng người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kế Thước đeo một chiếc khẩu trang tiến về phía tôi, từ từ tháo nó xuống, để lộ đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt đục ngầu, quầng thâm mắt xanh xao, trên mặt anh ta vẫn còn những vết xước do móng tay để lại.
Kế Thước nhìn tôi cười khổ: “Nếu tôi có thể chịu đựng được tất cả những điều này, liệu em có tha thứ cho tôi không?”
Tôi ném cho anh ta ánh mắt khinh thường. Đơn giản vì tôi không muốn nói thêm bất kì lời nào với anh ta nữa, không ngờ rằng có ngày người tôi từng thích lại biến thành một tên hề thích nhảy nhót, trở thành một người chỉ biết lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
Kế Thước lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương.
“Hạ Viên, anh thường tự hỏi, nếu anh có thể trở lại sớm hơn vài ngày, hoặc cần anh xuất hiện trước mặt em sớm hơn một tiếng so với tên nhóc đó, thì mối quan hệ hiện tại của chúng ta có khác không.”
Kế Thước cụp mắt xuống và khẽ thì thào “Hạ Viên, anh đã quá mệt mỏi với lốc xoáy trong cái vòng tròn này rồi, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, được không em?”
Tôi không nói gì, chỉ quay người rồi bước về phía căn hộ.
Những chỉ vừa mới đi được vài bước đã bị Kế Thước đuổi kịp, anh ta không thể kìm nén được nữa, lời nói cũng tăng thêm vài phần âm lượng:
“Thằng nhóc đó dù sao cũng mới ở tuổi vị thành niên, em thực sự nghĩ rằng cậu ta có thể ở bên cạnh em mọi lúc sao? Suy nghĩ của đàn ông, tôi mới là người hiểu rõ nhất—”
Bước chân ngừng lại, tôi thực sự cảm thấy quá mệt rồi, nhưng chỉ cười nhẹ, vừa định quay lại phản bác thì nghe thấy tiếng rên rỉ của Kế Thước.
*
Bùi Kì tức giận đạp cửa, ném tôi xuống ghế sofa.
Tôi không dám nhúc nhích chút nào, nhìn cậu ấy như vậy trong lòng có chút sợ hãi.
Âm thanh chiếc hộp thuốc đập mạnh xuống bàn làm tôi có chút giật mình, ý định muốn chuồn về phòng lánh nạn có vẻ bị ai kia nhìn thấu rồi.
“Còn không qua đây.”
Bùi Kì ngồi trên sô pha, tay chạm nhẹ vết thương trên khóe môi, nhìn sang tôi rồi nói:
“Mau bôi thuốc cho em đi.”
Đối phương không cho tôi cơ hội từ chối, thật sự không muốn làm, là do bị ép buộc đó. Tôi chậm chạp tiến lại gần Bùi Kì, bất đắc dĩ cầm lấy bông tăm cùng cồn nhẹ nhàng chấm lên khoé môi cậu ấy.
Sự ngượng ngùng dần dần chiếm lấy không gian xung quanh.
Tôi như bị hút mạnh vào hố đen vô tạn trong đôi mắt của Bùi Kì, vội vàng liếc về phía vết thương, bàn tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu ấy.
“Chị đối với A Thước của mình cũng thật tuyệt tình nha.”
Đôi môi mỏng của Bùi Kì khẽ nhếch lên, giọng điệu có chút mỉa mai, “Nếu anh ta rớt đài, chị cũng đừng bỏ mặc anh ta như vậy chứ?”
Trái tim tôi khẽ run lên, như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, lực đạo ở cánh tay mạnh hơn, ấn thẳng vào vết thương.
“Shhhh.”
Sắc mặt Bùi Kì hơi tái đi, nhưng giọng nói vẫn đầy sự giễu cợt: “Em nói đúng rồi sao?”
“Chị phải giải thích như thế nào để em không nghĩ như vậy nữa?”
Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để bình tĩnh, cổ họng nghẹn ứ, tôi ngước mắt lên nhìn Bùi Kì: “Vì trong lòng em đã tự có phán đoán rồi nên không cần hỏi nữa.”
Tôi đã qua cái tuổi yêu cầu người khác chấp thuận mọi thứ, tôi cũng không muốn Bùi Kì phải quay đầu lại, những cô gái phòng 328 kia càng phù hợp với cậu hơn so với tôi.
“Hạ Viên—”
Tôi hít một hơi thật sâu,nghĩ về bốn cô gái trong phòng kí túc 328. Tôi không nhịn được siết chặt tăm bông, trầm giọng hỏi: “Mấy người trẻ tuổi các cậu có phải thích hỏi đến cùng đúng không?”
Bùi Kì hơi giật mình, vốn nghĩ cậu ta khi tức giận những lời cay nghiệt có thể được thốt ra khỏi miệng bất cứ lúc nào nhưng cuối cùng vẫn không nói lấy một lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi buông lỏng cánh tay, chiếc tăm bông cũng theo đó mà yên vị dưới đất.
Liếc con người đang nhìn mình chằm chằm một cái rồi bình tĩnh thu dọn hộp thuốc, đứng dậy trở về phòng.
Dựa lưng vào cửa, có lẽ mấy ngày nay tôi cảm xúc thăng trầm, khóc nhiều quá, giờ đây tôi chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa.
Ban đêm thật yên tĩnh, tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc lâu mới cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Cạch” Tiếng cánh cửa vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tôi khẽ mở mắt, một bóng người lờ mờ quen thuộc đang đứng ở cửa phòng.
Tôi sững sờ một lúc, vội nhắm mắt lại nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim lại đập rộn ràng.
“Chị ơi.” Bùi Kì khẽ thì thầm.
Tôi nắm chặt một góc chăn, chọn cách im lặng.
Đầu ngón tay Bùi Kì nhẹ nhàng chạm lên má tôi, cậu ngồi ở bên mép giường dịu đang nói: “Chị làm em không thể nào ngủ ngon được, cố gắng quên đi hương thơm này.”
Tôi:……
“Còn trẻ thì có gì sai? Dù có đi chăng nữa, thì em cũng đã trưởng thành rồi mà…”
Giọng của Bùi Kì mang đầy những nỗi ưu tư, phiền muộn như đang trách cứ khiến tôi do dự muốn quay lại an ủi người bên cạnh nhưng bàn tay không an phận kia trực tiếp nắm lấy cằm tôi.
Ngay giây tiếp theo, đôi môi của cậu ấy đã áp lên môi tôi, đầu lưỡi nhanh nhẹn xâm nhập vào khoang miệng. Hơi thở của tôi trong tích tắc trở nên hỗn loạn, cả cơ thể như có dòng điện khiến đầu óc tê dại, chỉ có thể níu lấy chăn bông mà nhịn xuống và giả vờ rằng mình đang ngủ rất ngon.
Ngay khi tôi chuẩn bị mở mắt, cậu đã buông ra, nói nhỏ: “ Em cho rằng chị chỉ trêu đùa em…”
Tôi:……
Nếu không phải đang cố gắng tránh xa những cuộc cãi vã, có lẽ tôi đã ngồi dậy và mắng cậu ta một trận, đang yên đang lành tự nhiên lén lút vào phòng rồi còn cưỡng hôn tôi chứ!
*
Nhờ công ơn của Bùi Kì, buổi sáng hôm sau khi thức dậy, môi tôi đã hơi sưng lên.
Đương sự ngồi cùng bàn ăn vẻ mặt lãnh đạm, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi, khoé miệng căng cứng: “Chị à, chị không phải định đến muộn đó chứ?”
Tôi mím môi, nhẹ giọng nói: “Không vội.”
Bùi Kì cầm mũ bảo hiểm bên cạnh lên, lạnh lùng liếc tôi một cái, “Em sẽ không đợi chị đâu.”
Tôi cúi đầu cầm đũa ăn nốt bát cháo, cắn một miếng bánh bao, thuận tay cho thêm một thìa ớt, nhỏ giọng nói: “Chị đi taxi.”
Một lúc sau, tiếng cửa đóng sầm truyền đến.
Tôi nắm chặt bánh bao trong tay, trong bụng chợt dâng lên cảm giác buồn nôn, không kìm được đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi chịu đựng cảm giác khó chịu rồi lấy cốc nước để súc miệng, sau khi tôi n.ô.n ọ.e đầy khó chịu, cả người có chút suy sụp, tôi nghiêng người nhìn Bùi Kì vừa quay lại, đầu óc bỗng chốc quay cuồng, tôi nhớ lại kì k.i.n.h n.g.u.y.ệ.t của mình. Tháng này vẫn chưa đến kỳ, tôi đột nhiên hoảng sợ.
“Không có chuyện gì.”
Bùi Kì đẩy cửa ra, đột ngột chặn đường tôi, đôi mắt nhìn tôi đầy suy tư.
Tôi:……
“Chị, chị không đi bệnh viện!”
Tôi níu chặt lấy cánh cửa không chịu rời đi, cậu ấy nhìn tôi đầy bất lực: “Thành niên được bao nhiêu năm rồi vậy mà còn sợ đến bệnh viện sao?”
Tôi:……
Tôi cau mày, cố gắng tìm một lý do bác bỏ lời nói kia, nhưng Bùi Kì không cho tôi một cơ hội nào cả, cuối cùng đành phải chấp nhận số phận bị cậu kéo ra khỏi cửa và đến thẳng bệnh viện gần nhất.
“Hai người có vấn đề gì?” Cô gái bên phòng đăng ký hỏi.
Tôi hơi bối rối, trước khi tôi có thể nói, Bùi Kì ở bên cạnh đã trả lời trước: “Chúng tôi lấy số của nội khoa tiêu hóa.”
Tôi chớp mắt, sững người trong một giây, quay người nhìn cậu trong vô thức.
Bùi Kì một tay cầm lấy bệnh án, một tay nắm chặt cổ tay tôi, khóe miệng không khỏi giật giật khi bắt gặp ánh mắt tò mò của tôi.
“Em, em cười cái gì—”
“Em có đeo bao.”
Nụ cười của Bùi Kì thu lại, nhướng mày nhìn tôi, tuy lời do chính miệng nói ra cậu cũng không hề đỏ mặt, nhưng những người đi qua nghe vậy đều quay đầu nhìn sang, khiến tôi chỉ muốn chui xuống lỗ...
“Em …” Tôi tức đến mức không nói nên lời.
Cậy vào ưu thế về chiều cao, Bùi Kì liếc nhìn tôi: “Không phải chính chị tự mình xếp vali sao?”
Tôi mím môi không nói gì, thật xấu hổ quá đi mất …
Đúng là tôi đã bỏ vào …
Tôi làm sao có thể nhớ được chuyện nhỏ như vậy chứ!
Ông trời thật có mắt nhìn, chưa thấy tôi đủ xấu hổ hay sao?
Vào đến phòng khám, bác sĩ muốn loại trừ khả năng tôi mang thai liền hỏi thăm tình hình, tôi không kịp ngăn cái miệng ch.ết tiệt kia lại.
“Bác sĩ tôi có câu hỏi!”
Nhìn thấy ý cười trong mắt bác sĩ, tôi không khỏi xấu hổ, dùng tay véo mạnh vào chân người bên cạnh: “Em thì có cái gì cần hỏi chứ!”
“Em nói sai sao?” Ánh mắt Bùi Kì nhìn tôi đầy vô tội.
TÔI:……
Bùi Kì: “Hửm?”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, giật lấy hồ sơ bệnh án trên tay đối phương, bước nhanh về phía cuối hành lang, tức tối: “Chị đi kiểm tra!”