Kẹo Bông Gòn

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:Xoài

Beta: Muối


“Hừm.”

Khi Bùi Kì tỉnh dậy, mắt đỏ hoe, cậu ấy không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, đứng ngẩn người trước gương trong phòng khách nhìn môi mình, nhăn mặt đau đớn.

Tôi im lặng liếc nhìn, sau đó cúi thấp đầu gắp bánh bao, không dám nói lời nào.

“Chị.”

“Hả?”

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, cố hết sức giữ bình tĩnh, chớp mắt với Bùi Kì, “Có chuyện gì sao, mau qua đây ăn đi.”

Đôi mắt của Bùi Kì dán chặt vào tôi, có vẻ đang do dự muốn nói điều gì đó, ánh mắt dò xét kia như nhìn thấu con người tôi, tôi phải vận hết kinh nghiệm vài năm trong nghề diễn cho tròn vai vô tội.

“Không có gì.”

Đôi mắt Bùi Kì khẽ chạm ngón tay lên môi, chậm rãi ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng bữa.

Tôi thở ra một hơi, bối rối gắp một cái bánh cho cậu ta:” Ăn chút đậu chua đi, rất ngon đó.”

Ánh mắt của ai kia vẫn chưa chịu rời khỏi tôi, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, sau cùng cũng chịu cầm lấy bánh bao lên cắn một miếng.

Trái tim đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống, nhìn thấy vết thương trên môi cậu ta, tôi lại mơ hồ nhớ tới nụ hôn đêm qua, không cầm được mà đưa tay đỡ trán.

Ah, thật không thể hiểu được, tôi cảm thấy mình giống như một chú chó lớn… ức hiếp đứa em trai nhỏ bé của mình…

Ăn xong được một chút, tôi quay lại nhẹ nhàng nói với người kia: ” Bùi Kì, mấy ngày nay thời tiết rất đẹp. Để chị đưa em đi chơi nhé, coi như làm quen với môi trường đi.”

Bùi Kì vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, “Không cần.”

Khóe miệng tôi giật giật, cuộc trò chuyện cũng theo đó mà rơi vào im lặng.

Tôi cố gắng bịa ra vài lí do nhưng có vẻ não cậu ta chẳng muốn tiếp thu chút nào. Bùi Kì từ chối một cách dứt khoát, đến nỗi tôi không nhịn được phải thốt lên: “Chị không thể đi chơi với em sao? Chúng ta cứ ra ngoài chơi vài ngày, coi như đi chơi chẳng phải tốt hay sao. Sau khi kết thúc, chị sẽ đưa em đến trường. “

Bùi Kì khẽ liếc nhìn tôi.

Tôi nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc.

Bùi Kì lạnh lùng liếc tôi một cái, mím môi ậm ừ nói có chút hứng thú, cũng coi như là bất đắc dĩ nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất vẫn là đồng ý.

Dù sao thì cả hai chúng tôi đều không thể ở trong căn hộ này suốt được.

Hiếm khi Bùi Kì như vậy, sự nhiệt tình trong tôi cũng nổi lên, “Em có muốn chị giúp em thu dọn hành lý không?”

Bùi Kì nhướng mày, trên mặt chẳng lấy một chút cảm xúc nào gật đầu một cái.

Tôi khá vui mừng, nhưng khi bước vào cửa và mở vali ra, nhìn những chiếc bao cao su bên trong mà phát hoảng, đầu óc trống rỗng.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi lúng túng quay đầu lại, hỏi: “Có muốn mang theo không?”

Bùi Kì thản nhiên dựa vào cửa, đưa tay đặt lên vết thương trên môi, ngước mắt lên nhìn tôi, trầm giọng nói: “Chị muốn thì lấy.”

“Tôi-tôi cũng không cần.”

Tôi hoảng hốt cúi đầu, tay cầm cái bao cao su như cầm củ khoai nóng hổi, không biết phải xoay xở thế nào.

Bùi Kì: “Tùy chị.”

Tôi:……

Sao lại, sao lại tuỳ tôi chứ, đây là đồ của cậu cơ mà…

*

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi, so với cái con người nhạt nhẽo chỉ mang theo một chiếc áo sơ mi và quần tây, tôi quyết định mang theo tất cả những gì mình muốn mặc, nhưng không biết có phải bản thân đang suy nghĩ quá nhiều hay không mà tìm mãi vẫn không thấy chiếc quần an toàn ở đâu, tôi gần như chui luôn vào trong tủ.

Nếu không phải Trâu Miên cứ gọi liên tục, tôi đã không phải lôi Bùi Kì ra ngoài vội vàng như vậy, khi bước vào thang máy, bàn tay tôi vẫn còn đang nắm lấy cổ tay Bùi Kì, tôi lúng túng buông ra.

May mắn thay, Bùi Kì không phát hiện hành động nhỏ này.

Lúc trước tôi đã không tiếc lời khen thời tiết mới đẹp làm sao, nhưng khi tôi đi ra ngoài, bầu trời không chỉ u ám, mà còn ngập tràn khí lạnh.

“A, tài xế, lại đây.”

Tôi lo lắng giậm chân, lúc đang nhìn vào bản đồ tuyến đường của tài xế thì bỗng cảm thấy một luồng hơi thở sảng khoái đang hướng về phía mình.

“Tay.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Bùi Kì, thấy cậu ấy đang cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, tôi thu tay lại và nói: “Không, tôi không lạnh.”

Bùi Kì lạnh giọng nói: “Mặc vào.”

Tôi hơi xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn khoác chiếc áo vào.

Tài xế đến ngay trước khi trời đổ mưa.

Tôi thoáng nhìn thấy bóng dáng của Trâu Miên qua gương chiếu hậu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái, cô đi đâu vậy?”

“Khu nghỉ dưỡng Suối nước nóng.”

Tôi vui vẻ ngồi xuống, quay đầu nhìn đứa em trai nét mặt không chút hứng thú của mình, bất lực nói: “Quãng đường này khá dài, cậu có thể ngủ một lát, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Bùi Kì khẽ liếc nhìn, có vẻ không muốn để ý đến tôi, y hệt lần đầu cậu ấy đến.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa phùn, tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại và cảm thấy hơi buồn ngủ, nhìn qua thấy Bùi Kì đã ngủ rồi, tôi đặt báo thức cho điện thoại rồi nhắm mắt dựa vào ghế.

“Chạy xa thế này để trốn bạn trai cũ à?”

Giọng nói vang lên trong khi tôi đang mơ màng, hình như có ai đó đang giận dỗi.

Tôi cau mày, ôm chặt lấy cái gối trong tay, nhẹ nhành xoa xoa, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ.

Thật xấu hổ làm sao, tôi lỡ ngủ quên mất, đầu tựa vào vai Bùi Kì, cả người ôm lấy cậu ấy không khác nào một con lười, mơ màng tỉnh giấc đã thấy hành lang của khách sạn.

Và … cả chị gái phục vụ …

Sững sờ vài giây, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Bùi Kì, khi bắt gặp ánh mắt của chị gái, tôi nhanh chóng ra hiệu cho cô ấy đừng phát ra tiếng động và để tôi tiếp tục giả vờ.

“Thưa cậu, cậu cần thêm gì nữa?”

“Trước hết cứ vậy đã.”

Bùi Kì đưa tay lên chạm vào đầu tôi, ôm tôi và bước vào phòng, tôi lo lắng không dám cử động cho đến khi Bùi Kì khẽ kéo tay tôi và đặt tôi xuống ghế sofa.

“Chị?”

Bùi Kì nhẹ nhàng gọi.

Tôi run rẩy tiếp tục giả vờ ngủ, lúc lên xe tôi còn bảo mình sẽ gọi cậu dậy mà, đang xấu hổ muốn đào hố chui xuống luôn rồi, đừng có gọi mà.

Bùi Kì: “Nếu chị không tỉnh lại, tôi sẽ ném chị ra ngoài.”

Lông mi giật giật, tôi cố gắng muốn kiên trì đến cùng, nhưng Bùi Kì đã mở miệng và bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai—”

“A.”

Tôi sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, không ngờ vô tình đụng vào môi cậu, tôi giật mình, lập tức lùi ra.

OMG! Như vậy mà cũng hôn được sao???

Tôi thực sự phục bản thân mình rồi…

Bùi Kì bình tĩnh trở lại, ánh mắt điềm đạm nhìn tôi, hầu kết lăn lăn, “Chị ơi, chị có chắc muốn dẫn em đi chơi không?”

Tôi nắm chặt tay, xấu hổ gãi đầu, “Tôi…”

Bùi Kì: “Chị không định chơi với em sao?”

Não bộ tôi trì trệ, muốn tiếp tục giải thích, nhưng trong đầu tôi không thể nghĩ được từ nào. Trong nháy mắt, Bùi Kì đã nghiêng về phía tôi, ánh mắt của cậu đã u ám đến cực hạn.

“Hạ Viên, đừng trêu chọc em, nếu không chị sẽ tự mình khiến bản thân gặp nguy hiểm, hiểu không?”

Giọng nói của Bùi Kì vô cùng lạnh lùng lại giống như đang trêu đùa, cậu đứng dậy, cởi quần áo, ném xuống đất rồi đi thẳng vào phòng tắm.

“Thực xin lỗi, vừa rồi chị thật sự là bất cẩn…”

Tôi chớp mắt, tôi sợ hãi, ngồi trên ghế sô pha không dám nhúc nhích cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, rồi xấu hổ gãi đầu.

Ahhh! Tôi bắt đầu không khống chế được bản thân nữa rồi!!

*

“Không còn phòng nào khác sao?”

“Thưa cô, tôi rất xin lỗi. Vì yêu cầu đặt phòng của cô không thành công nên chúng tôi đã hoàn tiền cho cô. Bây giờ phòng này là phòng nghỉ dưỡng của cậu Bùi.”

Tôi:……

Người phục vụ mỉm cười bước ra, tôi quay đầu nhìn vào phòng tắm, không khỏi đỡ trán.

Tất cả các món ăn đều được mang đến.

Tôi âm thầm mở điện thoại, xem thông tin hoàn tiền trên đó rồi đợi Bùi Kì tắm xong để cùng nhau đi ăn.

[Trâu Miên]: “Cậu đã đi đâu vậy?”

[Mẹ]: “Con đi đâu rồi? Quản lý của con đã gọi điện về nhà.”

Tôi ấn vào màn hình và trả lời: “Con đang đi nghỉ bên ngoài. Còn vai diễn kia con đẩy đi rồi.”

[Mẹ]: “Chà. Được rồi. Mẹ biết rồi. Con cứ việc chơi vui vẻ và nhớ chăm sóc cho Bùi Kì đấy.”

Tôi im lặng đáp vâng, cũng không biết suy nghĩ gì mà lại nhắn thêm một câu: “Mẹ, nếu con ở bên người nhỏ tuổi hơn mình thì mẹ cảm thấy … thế nào?”

Mẹ không trả lời lại, tôi bĩu môi.

Tuy nhiên, ngay khi tôi định thu hồi lại, cửa phòng tắm mở ra, tôi vô thức nhìn sang, một tay bất vô thức chạm vào màn hình, bỗng tôi nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của mẹ.

“A, con muốn chọc giận ta sao? Hạ Viên, con còn là con người không? Bùi Kì mới bao nhiêu tuổi, con định dụ dỗ nó sao?”

Tôi lo lắng, nhanh chóng đưa tay lên che điện thoại, muốn tắt nó đi, nhưng hấp tấp đến mức khiến điện thoại trực tiếp rơi xuống đất, và màn hình vỡ ra một vết nứt …

Nhìn màn hình điện thoại di động vỡ nát, thực sự, tôi không biết chôn mình ở đâu.

Đôi bàn tay lấm tấm những giọt nước lọt vào tầm mắt, tôi ngước nhìn Bùi Kì rồi rời đi rất nhanh, nhưng trong đầu chỉ mãi một suy nghĩ: Khi nãy đúng là bị điên thấy rồi…

“Màn hình bị nứt rồi.”

Bùi Kì ngồi đối diện tôi, ném điện thoại sang một bên.

Tôi mím môi cúi đầu.

Cậu ấy mở hộp cơm đưa cho tôi, tôi lặng lẽ đưa tay lên nhận lấy, dùng đũa chọc chọc vào cơm, tôi cảm thấy bản thân thật mất mặt, bây giờ tự dìm mình xuống Thái Bình Dương còn kịp không.

Những điều tôi gặp phải trong sự nghiệp nghệ thuật bao năm qua cũng chưa bao giờ khiến tôi thay muốn từ bỏ như bây giờ.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ăn đi.” Bùi Kì khẽ nói.

Mọi lời giải thích có vẻ đều vô ích cả thôi, tôi không có hứng ăn chút nào, chỉ ậm ừ đáp lại.

Ngoài trời mưa tầm tã, mười một giờ tối, tôi đang ngồi trước gương thoa toner, massage cổ từng chút một thì bụng bỗng réo lên, không khỏi than thở bản thân không biết lượng sức mà bỏ cơm.

Bên ngoài cửa có tiếng động, tôi vô thức nhìn ra cửa, chỉ thấy Bùi Kì xách một túi to thịt nướng vào nhà.

Cứu với, mùi thơm của thịt nướng quá quyến rũ, tôi cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa rồi, chỉ có thể nhanh chóng mặc áo ra ngoài để bình tĩnh lại.

“Chị đi đâu vậy?”

“Tôi, tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”

Bùi Kì chưa kịp nói thì tôi đã đẩy cửa đi ra ngoài, tôi đi xuống cầu thang, bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng xen lẫn trong không khí.

“Ông chủ, cho tôi mười xiên thịt nướng.”

Tôi cong môi muốn lấy điện thoại di động ra quét mã để thanh toán, nhưng lại thấy ông chủ nhìn mình đầy ái ngại nói: “Cô gái, thực xin lỗi, phần cuối cùng vị khách này đã gọi trước rồi. “

Tôi sững sờ một lúc, im lặng cất điện thoại vào túi, vừa định rời đi thì đã thấy Kế Thước đứng dậy đi tới.

“Hạ Viên.”

Tôi không hiểu tại sao, nhưng bây giờ khi Kế Thước gọi tên tôi, tôi cảm thấy trái tim mình rối loạn, như quay trở lại thời điểm khi anh ta rời đi.

“Cậu trai này, thịt nướng của cậu đã xong rồi.” Ông chủ gọi.

Kế Thước im lặng nhìn tôi rời nhẹ nhàng nói: “Ông cứ đưa cho cô gái này đi.”

Tôi nghiến chặt hàm răng của mình, đang tính nói lời từ chối, ai ngờ chiếc bụng đã réo lên trước.

Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, hôm nay ra ngoài sao lại không xem lịch cơ chưa, tôi vẫn là mang theo sự xấu hổ mà trở về thì tốt hơn.

“Không cần đâu. Cảm ơn anh Kế.”

Tôi nhanh chóng rời đi, ai ngờ Kế Thước đã nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy tôi nhẹ nhàng nói: “Hạ Viên, tôi biết, người đó là em trai của em -“

Mưa gió lạnh đến kinh người, sắc mặt tôi cũng theo đó mà lạnh đi, nghiêng người nhìn Kế Thước.

Kế Thước thở dài, “Đừng lấy người ngoài ra để chọc giận tôi, lừa gạt tình cảm của trẻ con là vô đạo đức đó.”

Tôi sững sờ một giây rồi cười khuẩy một cái. Anh ta lấy tư cách gì buộc tội tôi? Tôi nhìn vào đôi mắt đối phương, châm chọc một câu: “Thế nào là trẻ con? Tôi với anh cũng đâu có chênh nhau bao nhiêu? Kém tuổi có sao.”

Kế Thước hơi sững sờ trước lời nói của tôi nhưng ngay lập tức phản bác: “Tôi là đàn ông, không giống như em, em chỉ là phụ nữ—” [Con người còn không bằng nói gì đàn ông  ]

“Phụ nữ thì đã làm sao?”

Sự tức giận chiếm hết toàn bộ tâm trí tôi ngay lúc này, lời nói của tôi đâm thẳng vào trái tim của Kế Thước. Nhìn vẻ mặt ngõ ngàng của anh ta, vẫn nên “an ủi” một chút:

“Anh chẳng phải cũng dựa vào nữ nhân để có được địa vị như bây giờ sao?”

“Được rồi, tôi biết em ghét tôi, nhưng tôi là người có tài năng, có âm mưu khát vọng. Em biết con đường này đối với tôi khó khăn như thế nào, tôi đã nghĩ rằng em sẽ hiểu cho tôi. Tôi chỉ không muốn lúc nào em cũng phải chịu khổ vì tôi. “

Kế Thước cố thuyết phục tôi bằng lời lẽ đầy xúc động, đôi mắt đỏ ửng nói: “Điều đầu tiên anh làm khi có chỗ đứng là quay lại với em.”

Gió lạnh thổi qua đuôi tóc, tôi chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp, trái tim như bị chèn ép khiến tôi không khỏi khó chịu.

“Đã như vậy rồi mặt mũi quay lại sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Bùi Kì đi đến nắm lấy cổ tay tôi, nghiêng người về phía Kế Thước, trầm giọng nói: “Vậy thì anh phải chấp nhận đi, đợi anh trở nên nổi tiếng thì đã quá muộn rồi, những người khác cũng không muốn chờ đợi. “

Hốc mắt Kế Thước dần nhạt đi, ánh nhìn không mấy thiện chí ghim chặt lên người Bùi Kì, bàn tay nắm lấy tay tôi siết chặt: “Không đến lượt cậu.”

“Thật sao? Anh có thể thử, tôi không quan tâm.”

Bùi Kì cũng chẳng an phận, ánh mắt lạnh lùng khiêu khích đối phương, bầu không khí ngột ngạt lại càng thêm căng thẳng hơn.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Kế Thước liền thay đổi, cuối cùng anh ta buông tay ra, ánh mắt nhìn Bùi Kì cũng dịu đi, lạnh lùng nói: “Cậu cũng chỉ là em trai của cô ấy mà thôi, cũng chẳng đáng để tôi phải tranh luận.”

Vừa dứt lời, Kế Thước đã liếc nhìn xung quanh, rồi quay người nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn Kế Thước đang rời đi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, rốt cuộc ngày xưa bản thân ngu ngốc thế nào lại đi thích anh ta?

Tình yêu chẳng đến đâu, anh ta cũng không có lấy một điểm nổi bật.

Giống như người ta nói “người tình trong mộng hoá Tây Thi” chăng, hoá cương thi còn hợp lí.