Kẹo Bông Gòn

Chương 11




Edit:Xoài

Beta: Muối


Mười phút sau, tôi ngồi vắt chân trên chiếc ghế đối diện với Bùi Kì, cầm lấy đôi đũa cậu đưa cho, rồi há miệng ăn một miếng cơm thịt heo kho to ụ với vẻ vô cùng thỏa mãn.

“Hết bao nhiêu tiền vậy, để chị chuyển lại.”

Tôi ăn thêm vài miếng bibimbap sốt rồi lịch sự lấy điện thoại ra định chuyển khoản lại.

Bùi Kì liếc mắt nhìn tôi, rồi lại cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn, sau mới nhỏ giọng nói: “Cũng chẳng phải là tôi không nuôi được chị.”

“Khụ khụ-“

Ta không nhịn được mà ho khan, nhanh tay cầm lấy cốc uống nước, đáp lại người đối diện: “Cái kia, vị huynh đệ này, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao.”

“Tôi và chị là huynh đệ?”

Bùi Kì hỏi một cách bình thản, trước khi tôi trả lời lại thì cậu đã nói tiếp, “Nhưng chúng ta đã vượt qua giới hạn.”

Tôi:……

Đầu tôi ong ong, tôi chớp chớp mắt nhìn cậu.

Cậu: “Tôi chỉ nói rõ sự thật mà thôi.”

Tôi:……

Tôi cắn môi và đơn giản là từ bỏ ý định chuyển tiền, cũng chẳng nhìn cậu thêm lần nào nữa, tôi ném điện thoại lên bàn cà phê và cúi đầu ăn.

Sự hoà bình này giữ được trong khoảng năm phút đồng hồ.

Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, tôi vô thức liếc qua, và trong nháy mắt đã thấy yêu cầu kết bạn: Kế Thước.

Nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua mà thôi, tôi tiếp tục bữa ăn, nuốt được vài ngụm, thấy không thỏa đáng lắm nên tôi định đưa tay ra lấy điện thoại, kết quả là Bùi Kì đã ném một gói khăn giấy vào điện thoại của tôi.

Tôi mím môi nhìn cậu.

Bùi Kì: “Trượt tay thôi.”

Tôi:……

Thực sự chỉ là trượt tay sao?

Tôi cũng không hỏi đến cùng, chỉ nhấc điện thoại lên và bấm vào yêu cầu kết bạn, không chút đắn đo, tôi bấm vào từ chối sau đó xoá mọi cách thêm bạn.

Sau khi làm tất cả những điều này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, môi bất giác cong lên, nhưng không nghĩ Bùi Kì lại ném đũa lại vào trong hộp cơm sau đó đứng dậy.

Tôi nhìn phần cơm còn phân nửa, không khỏi quay đầu nhìn cậu ấy, “Cậu còn chưa ăn xong -“

“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Đến trước cửa phòng bước chân của Bùi kì bỗng dừng lại, tay nắm lấy tay nắm cửa, trầm giọng nói: “Chị muốn ngủ cùng sao?”

Tôi:……

Bang, cánh cửa đóng sầm lại.

Tôi nhìn bữa ăn đang dở dang kia, đầu óc ong ong, cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng phải tự nhủ: Ngày đó mình đã giải thích rõ ràng rồi …

Mặc dù đêm đó, mỗi khi nghĩ đến, mặt tôi lại đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, thậm chí có chút mất mát.

Thực ra trước đây tôi cũng không hề kháng cự, nhưng Kế Thước có vẻ sợ rằng tôi sẽ cản trở âm mưu của bản thân và ảnh hưởng đến sự nghiệp trong của anh ta nên chưa bao giờ chạm vào tôi.

*

Suốt từ sáng sớm đến tối mịt, Trâu Miên không lúc nào ngừng gọi điện cho tôi, dù tôi biết rằng những nghệ sĩ khác trong tay cô ấy có những người đóng vai nữ chính nhưng cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì, điện thoại của tôi như thể sắp nổ tung tới nơi vậy.

Ước tính rằng sau khi hoàn thành xong công việc của mình thì cô ấy sẽ đến đây ngay lập tức bằng tốc độ ánh sáng, tôi muốn trốn đi một thời gian, nhưng trước khi trốn, tôi phải giải quyết Bùi Kì đã.

Dù gì thì cậu ấy cũng sẽ đi huấn luyện quân sự sớm thôi, nếu Trâu Miên mà tóm được cậu ấy, vậy chẳng phải cậu sẽ làm “con tin” sao …

“Bùi Kì, đến giờ ăn tối rồi.”

Tôi đứng ở cửa phòng gõ mấy lần nhưng không có ai trả lời, tôi không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, liền lặng lẽ mở cánh cửa ra.

Căn phòng tối vô cùng, rèm che kín mít, cơn gió từ điều hòa thổi vào khiến tôi nổi cả da gà.

Tưởng Bùi Kì vẫn chưa ngủ dậy nên vô thức đi về phía giường, nhưng trên giường thậm chí không có một bóng người.

“Bùi Kì?”

“Tôi ở đây.”

Phía phòng tắm phát ra tiếng mở cửa, theo sau đó là giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bùi Kì, cậu đứng ở cửa, trên người khoác chiếc áo choàng tắm, bóng dáng đi tới phía cửa phòng.

Một tiếng “cạch” vang lên, đèn trong phòng bật sáng, cậu buộc chặt lại áo choàng tắm, đi đến bên cạnh nhặt khăn khô, rồi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống.

Nhìn mái tóc ướt nhẹp của cậu, tôi không thể không thốt lên, “Vết thương của cậu—”

Bùi Kì hít một hơi thật sâu, nhìn tôi chăm chú, tôi ngay lập tức ngậm miệng lại.

Ánh mắt va chạm nhau, hầu kết của cậu khẽ lăn, tiếng bẻ khớp ngón tay phát ra những tiếng răng rắc, cậu khẽ liếm môi mỏng, cúi đầu nói: “Vết thương đã không sao rồi. Chị có chuyện gì sao?”

“Uh … Vừa rồi tôi có gõ cửa”

Bạn nãy tôi còn nhìn chằm chằm cậu ấy một chút, sợ cậu ta nghĩ rằng tôi tuỳ tiện vào phòng mình, vì vậy tôi nhanh chóng giải thích: “Tôi định gọi cậu ra ăn tối.”

“Tôi không đói.” Bùi Kì thản nhiên đáp.

Tôi cắn môi, chỉ cảm thấy áp suất không khí trong phòng rất thấp, nhẹ giọng nói: “Vậy thì để tôi gọt ít hoa quả cho cậu, trưa nay cậu ăn không nhiều.”

Sau khi nói xong, tôi định bỏ chạy, nhưng Bùi Kì đã đứng dậy và đi về phía tôi, tôi vô thức lùi lại, lưng dựa vào cửa và nhìn Bùi Kì đi lướt qua bản thân.

*

Mở tủ lạnh, Bùi Kì lấy ra một chai rượu mà không cần suy nghĩ, sau đó đổ vào cốc đầy đá.

“Cậu còn chưa ăn gì, đừng uống rượu lạnh khi bụng đói chứ.”

Thấy vậy, tôi lập tức ngăn cản, muốn lấy chiếc cốc xuống, nhưng lực tay của Bùi Kì rất mạnh nên tôi không thể lấy nó được, tôi mơ hồ nhìn thấy trên mu bàn tay cậu ấy nổi gân xanh.

Tôi ngước nhìn cậu, nhìn những giọt nước chảy xuống từ trên đôi môi đỏ mọng đó, cố gắng khuyên bảo:”Ăn gì trước đi, rồi—”

“Chị.”

Bùi Kì siết chặt quai hàm, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi khuyên chị nên buông tay.”

Nhìn vẻ mặt có chút lạnh lùng ấy, tôi không khỏi cảm thấy bối rối, định rút tay lại nhưng lòng bàn chân bỗng mềm nhũn, người hơi loạng choạng, liền bị Bùi Kì kéo thẳng vào vòng tay mình.

Hương thơm của sữa tắm ập đến.

“Đứng vững.” Bùi Kì ôm lấy eo tôi, nhỏ giọng nhắc nhở.

Tim tôi đập loạn xạ, tôi hơi chống tay vào ngực cậu, lùi lại một bước, giọng hơi run: “Ồ.”

Tôi căng thẳng đến mức da đầu tê dại, ánh mắt rơi vào đôi mắt thâm trầm trước mặt, trái tim tôi chợt nảy lên.

Bùi Kì khẽ đảo lưỡi, hơi buông lỏng tay ra, cứ như vậy đứng trước mặt tôi mà uống cạn ly rượu lạnh trong tay.

Từng giọt rượu chảy xuống.

Tôi cảm thấy bản thân trống rỗng, tâm trí hỗn loạn, và tôi hoàn toàn quên mất chuyện đang muốn bàn bạc với cậu ta…

Ban đêm trời mưa to, tôi nằm trong chăn và nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ thật nhanh, nhưng dù tôi làm thế nào thì cũng trằn trọc không ngủ được, mặt tôi cứ như có ai đó châm lửa, tự nhiên nóng bừng cả lên.

Cứu với! Tôi không thể nhớ được là đã bao lâu rồi mình không cảm thấy như vậy vào nửa đêm, cổ họng khô khan đến khó chịu, chỉ đành đứng dậy đi ra phòng khách rót nước.

Kết quả, khi đang rót ấm nước thì bắt gặp bàn tay của Bùi Kì.

Nếu không phải ban đêm, tôi cảm thấy mặt của bản thân có thể chui xuống đất mà thôi, tôi rụt tay lại như bị điện giật, lúng túng nói: “Bữa tối có hơi mặn.”

Bùi Kì cầm lấy ấm nước, rót vào cốc rồi đưa cho tôi.

Tôi sững sờ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không uống à?”

Bùi Kì vẫn không nói lời nào, chỉ đưa cho tôi chiếc cốc trong tay, tôi hơi do dự rồi đưa tay lên nhận lấy, nhấp một ngụm rồi mới nhận ra đó là rượu.

“Đây–“

“Chị ơi, em khát nước.”

Bùi Kì cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng hình như cậu đã uống rất nhiều rượu, đôi mắt thẫn thờ đẫm nước mắt, cậu chậm chạp đi đến chỗ tôi và ngồi trên ghế, ngước nhìn tôi.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, trong nhà lại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn những tia sáng yếu ớt chiếu trên sàn nhà như một tấm gương phẳng lặng.

Bùi Kì say mê nhìn tôi, nhỏ giọng gọi: “Chị…”

Tôi sững người, lập tức đi đến tủ lạnh tìm nước khoáng, có lẽ do hơi nóng, tôi mở nắp ra uống một ngụm, không ngờ vừa đóng tủ theo thói quen quay về phía sau lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc đứng ngay sau lưng.

“Chị.”

Trong giọng nói mang theo sự tủi hờn.

Cậu ở quá gần, hơi lạnh của người phía sau phát vào cổ, tôi cảm thấy mình hơi tê dại.

Tôi vô thức đưa chai nước khoáng cho cậu ấy, Bùi Kì lại đưa tay lên và nắm lấy cổ tay tôi, cúi sát mặt vào tôi.

Tôi hơi bối rối, quên cả việc phải đẩy cậu ra.

Đối phương áp nhẹ môi mình lên môi tôi, nụ hôn như cuốn sạch tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi.

“A.”

Hơi thở của Bùi Kì dần trở nên nặng nề, và bàn tay mát lạnh của cậu ấy vuốt ve lưng tôi.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, không kìm được mà nức nở, tôi cố gắng đẩy Bùi Kì ra, nhưng chân đã mềm nhũn, không thể làm gì được, tôi bất giác cắn mạnh lấy môi của Bùi Kì.

Nhìn vào đôi mắt phủ một tầng sương kia, cảm giác đau nhói ẩn chứa trong lòng lại dâng lên.

“Chị ơi, đau quá…”

Môi cậu bị tôi cắn lấy, Bùi Kì vô tội nhìn tôi, trông thật ngoan ngoãn.

Tôi thực sự đã mắc một sai lầm lớn.

Bản thân bây giờ không khác một tên trộm đã đánh cắp nụ hôn của cậu, nhưng lí trí đã nói với tôi biết điều này đã vượt quá giới hạn.

Sai lầm tương tự không thể có lần thứ hai.