Từ trước tới nay, thái độ của Trương Phàm đối với chuyện thi cử luôn là thờ ơ, vô cảm.
Lần này cũng thế, với các học sinh khác, buổi thi thử ngày hôm nay có thể nói là vô cùng ý nghĩa, thế nhưng đối với Trương Phàm, ngày hôm nay cũng chẳng khác gì những buổi sáng bình bình thường thường khác.
Sau khi tiếng chuông báo thức vang lên đến lần thứ ba, hắn mới vùng ra khỏi chăn, vội vội vàng vàng bắt xe đến trường, vừa đi vừa lấy tay cào cào mái tóc như ổ gà cho vào nếp.
Trường thi được sắp xếp dựa theo thứ hạng trong lớp, thứ tự từ người đầu tiên cho tới người cuối cùng cũng là thứ tự thành tích học tập từ người đứng đầu cho tới người xếp bét.
Trương Phàm móc giấy báo thi từ trong túi quần ra, nhìn lướt qua nơi mình thi rồi quen đường quen lối mò đến, đến khi bước tới cửa phòng thì chợt sửng sốt.
“Sao cậu lại ở đây?”
Đường Vũ Địch giơ cái túi trong tay, “Biết ngay anh sẽ không tới sớm, em không mang cơm nhà làm đi nên mua cho anh mấy cái bánh bao này. Ăn nhanh lên, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
Trương Phàm vươn tay nhận lấy, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Vũ Địch, tinh thần bỗng trở nên tốt một cách kì lạ. Hắn còn không kìm lòng được vênh váo dạy dỗ người ta, “Biết sắp thi rồi mà còn chạy tới đây, lại còn là vì cho anh mấy cái bánh bao vớ vẩn.” Phòng thi đầu tiên cách đây tận mấy tầng.
Đường Vũ Địch bị mắng thành quen nên không buồn bực chút nào, “Anh, anh thi cho tốt, thi xong chúng ta cùng ăn trưa.”
Còn cần phải nói sao… Khóe miệng Trương Phàm không khống chế được nhếch nhếch lên lại bị hắn che đậy bằng cách cắn một miếng bánh bao. Hắn rũ mắt ậm ừ vài tiếng, “Biết rồi, cứ dông dài mãi thế, nhanh đi về đi.”
Đường Vũ Địch ngốc nghếch cười cười, gật đầu xong rồi xoay người rời đi.
… Chờ khi người kia thực sự đi rồi, lòng dạ Trương Phàm bỗng trở nên vô vị, bánh bao đang nhai trong miệng cũng trở thành nhạt nhẽo.
Nhưng hắn còn chưa nhai được vài miếng…
“Ô, cậu lại quay lại làm gì?”
“Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi.”
Cậu nhóc nói xong một câu phiến tình như vậy liền ngượng ngùng xoay người bỏ chạy, để lại Trương Phàm ngậm bánh bao đứng đần tại chỗ.
Trời đất chứng giám, trong lòng mình vốn làm gì có cái áp lực nào!
Nhưng mà bây giờ… Mẹ nó, nhất thời lại thấy thấp thỏm lo âu!
Cậu đột nhiên xuất hiện ở đây thế này khiến một kẻ vô tâm vô phế như Trương Phàm cũng phải thấy sóng lòng cuồn cuộn.
Trương Phàm nhìn mấy cái bánh bao còn nóng hổi trong túi…
Chạy mười nghìn mét xong chân run lẩy bẩy có muốn đứng cũng không đứng nổi, sáng sớm thứ bảy mở cửa ra thấy một gương mặt tươi cười chân thành, ngồi trên mô-tô của mình mệt mỏi đến mức ngủ gật, mỗi ngày lại đặt trên bàn một hộp giữ ấm đựng đồ ăn sáng…
Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi.
“… Đồ ngốc.”
Trương Phàm nhếch miệng bước vào phòng thi, ý chí chiến đấu lần đầu tiên tràn đầy trong lồng ngực.
Được rồi, vì đàn em nhà mình, hắn sẽ liều mạng một lần.
Cuộc thi kéo dài hai ngày, những lúc hai người ở cùng nhau, Đường Vũ Địch không bao giờ đề cập tới chuyện thi cử, rất tâm lý dành thời gian cho Trương Phàm thả lỏng.
Tên nhóc cao lớn vốn vô tâm nay lại vô cùng chán nản, lần nào cũng sục sôi ý chí bước vào phòng thi, mấy giờ sau lại cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng. Dù bây giờ hắn đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, không đến mức bỏ từng chỗ trống lớn trên giấy thi, hơn nữa vì đã nắm chắc kiến thức cơ sở, đề bài trước mắt căn bản cũng có thể làm được trôi chảy, thế nhưng mỗi khi đến hai phần cuối bài không thể chỉ dùng đến kiến thức cần nhớ để làm, điểm yếu của Trương Phàm lại bộc lộ.
Trương Phàm oán hận nghĩ thầm: Điểu ti nghịch tập nào có đơn giản như vậy, truyện cổ tích đều là gạt người! (Điểu ti là từ dùng để mỉa mai và tự giễu một người nghèo nàn, có khuyết điểm; nghịch tập dùng để chỉ người có tinh thần dồi dào, không ngừng cố gắng. Điểu ti nghịch tập có thể hiểu là một người kém cỏi không ngừng cố gắng vươn lên.)
Sáng ngày thứ hai thi môn cuối cùng là tiếng Anh, bởi vì thi chỉ mất có nửa ngày là xong, nửa ngày còn lại theo lệ thường được nghỉ, ngày tiếp theo lại đi học bình thường.
Chiều nay dù là Đường Vũ Địch cũng sẽ không vô nhân đạo đến mức lôi Trương Phàm đi học kèm, vì vậy, cậu tất nhiên đã chuẩn bị xong mọi thứ để cùng Trương Phàm đi chơi.
“Anh, anh muốn đi đâu chơi?”
Mới ra khỏi phòng thi, Trương Phàm còn có chút phiền muộn, nghe thấy Đường Vũ Địch nghiêm túc hỏi như thế lại không kìm được bật cười, “Có phải anh đã dạy hư cậu rồi, thích đi chơi đến thế.” Chính hắn cũng không phát hiện ra, ánh mắt của mình nhìn Đường Vũ Địch không biết từ lúc nào đã luôn luôn tràn đầy cưng chiều.
“Ha ha.”
“Đi hóng gió với anh, lần trước cậu ngủ gật, anh còn chưa cho cậu thấy sự lợi hại đâu.”
“Được thôi, lần này chắc chắn không ngủ.”
Nụ cười trong sáng mà ấm áp của Đường Vũ Địch mang chút ngượng ngùng, Trương Phàm nhìn một lúc lại không nén nổi lòng mình vươn tay nhéo nhéo gương mặt cậu…
Hai người cất cặp sách vào nhà Trương Phàm rồi mới ra khỏi cửa, lần trước Trương Phàm lôi Đường Vũ Địch lên xe là để dạy dỗ, lần này lại là vì khoe khoang, muốn cho đàn em thấy sự lợi hại của mình.
Nhưng tới khi lên đường quốc lộ, Trương Phàm lại do dự trong lòng, luôn luôn vô thức khống chế tốc độ, không thể lái chậm quá tự làm mất mặt mình cũng không thể lái quá nhanh— ngộ nhỡ làm người đằng sau sợ thì biết làm sao.
Mô-tô vẫn duy trì vận tốc không nhanh không chậm băng băng đi trên đường nhựa vùng ngoại ô, gió thổi qua mái tóc, Đường Vũ Địch nhìn từng khóm từng khóm cải dầu mọc hai bên đường, hài lòng híp mắt lại.
“Anh ơi, dễ chịu thật.”
Hơi thở của Đường Vũ Địch kề bên cổ, tiếng gió thổi bên tai lớn như vậy, thanh âm nhẹ nhàng ấy lại có thể vừa vừa vặn vặn lọt vào trong tai, vừa êm ái lại dịu dàng, giống hệt người phía sau. Tim Trương Phàm đập ‘thình thịch’ một tiếng rồi sau đó bắt đầu ‘Thịch! Thịch! Thịch! Thịch’ nhảy loạn.
“Cha mẹ cậu quản nghiêm như vậy, họ không nói với cậu lái xe mô-tô là việc chỉ có thiếu niên bất lương mới làm sao?”
Đường Vũ Địch suy nghĩ một lát, gật đầu, “Có nói.”
“…” Trương Phàm phiền muộn, có cần thành thật như thế hay không.
“Nhưng em cảm thấy rất thích, rất rất thích, anh, lái nhanh thêm chút nữa đi.” Đường Vũ Địch nhắm mắt cảm nhận niềm vui sướng do tốc độ mang lại, sau đó vươn tay ôm lấy thắt lưng Trương Phàm một cách tự nhiên.
…
Đây không phải lần đầu tiên Đường Vũ Địch ôm eo Trương Phàm, thế nhưng lúc này, Trương Phàm lại rõ ràng cảm thấy đại não đổ ‘đùng’ một tiếng, sợi dây nào đó căng trong não đứt phựt.
Hai người điên cuồng một buổi chiều, bạn học Tiểu Đường rốt cục vẫn không thể nào giữ đúng lời hứa— đôi mắt nhắm lại một chốc sẽ thấy vô cùng thoải mái, cậu tựa đầu lên lưng Trương Phàm mà ngủ.
Sau đó, trời dần dần tối sẫm, gió đêm se se lạnh, Trương Phàm sợ tên ngốc sau lưng bị cảm nên dừng xe trước một cửa hàng lẩu rồi đánh thức người phía sau dậy.
Hắn nhớ rõ ràng Đường Vũ Địch đã từng nói thích ăn cay, sự thực chứng minh hắn quả thật không tìm sai chỗ. Đường Vũ Địch vừa bước chân vào cửa tiệm, con mắt đã sáng lên.
Trương Phàm thầm buồn cười: Thật là dễ nuôi…
Nồi bắc trên bếp chín rất nhanh, Đường Vũ Địch tham ăn nếm một miệng, nụ cười bên khóe miệng lại càng rạng rỡ. Dù trong cửa hàng không lạnh, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cũng làm mờ mắt, Đường Vũ Địch vì ăn nên cũng không cố giữ hình tượng, tháo kính đặt sang bên cạnh.
Gắp một miếng thịt dê đã chín kĩ lên, chấm nước tương, tên nhóc con ăn đến mức hai mắt phát sáng, bên trong chứa đựng ánh nhìn hạnh phúc chỉ có khi ăn mới thấy được. Hơi nước bốc lên khiến đôi mắt trở nên mông lung, Đường Vũ Địch đang dùng một đôi mắt như vậy để quan sát Trương Phàm.
“Sao anh không ăn đi?”
“… Cậu, sao cậu lại bỏ kính ra?”
Vừa bỏ kính lại vừa cách một màn hơi nước, Đường Vũ Địch trông không rõ vẻ mặt Trương Phàm. Cậu thấy giọng Trương Phàm có chút kì lạ nhưng cũng không để ý, híp mắt cười thật tươi, “Như thế tiện hơn, ăn ngon quá.”
Thật… Thật muốn bệnh…
Trương Phàm không biết mình nghĩ gì, chờ tới khi phản ứng kịp, tay đã vươn ra từng chút từng chút che lên cặp mắt kia.
Đường Vũ Địch dù thấy khó hiểu nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng, ngoan ngoãn mặc hắn làm.
Tất thảy cảm quan hình như đều tập trung lại ở lòng bàn tay…
Trương Phàm cảm thấy hai hàng lông mi thật dài thật mềm kia chốc chốc lại cà cà vào lòng bàn tay mình, cảm giác không nói rõ được này khiến lồng ngực cũng trở nên nhột nhạt…
“Anh?”
“Cậu, khóe miệng cậu dính thức ăn.”
Trương Phàm vươn tay kia, ngón tay cái sượt nhẹ qua đôi môi mềm mại, sau đó, hắn như bị điện giật rụt cả hai tay.
Đường Vũ Địch chớp mắt, sờ khóe miệng, “Rơi chưa?”
“Rồi, rồi…” Trương Phàm cúi đầu gắp thức ăn trong nồi của mình, vẻ mặt nhìn không rõ.
Cơm nước xong, hai người trước tiên tới nhà Trương Phàm lấy cặp sách. Trương Phàm vốn định lấy cặp rồi lại dùng mô-tô đưa Đường Vũ Địch về nhà, không ngờ cửa vừa mở đã nhìn thấy một vị khách ít khi tới— Trương Bồi Sơn.
Trương Phàm còn chưa kịp có phản ứng gì, Đường Vũ Địch đã tháo mũ mở lời chào, “Chào chú ạ.”
Trương Phàm lúng túng đứng ở cửa, không hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác hạnh phúc nhỏ bé của mình bị người ta phá vỡ. Bình thường, mỗi lần Trương Bồi Sơn thấy Trương Phàm đưa mấy người anh em về nhà, ngoài mặt dù không nói gì, kì thực trong lòng lại không vui, cái dáng vẻ gia trưởng ngạo mạn ấy khiến trước mỗi lần đến nhà, anh em lại phải hỏi hắn cha mày không có nhà chứ.
Chỉ mất có mấy giây, Trương Phàm đã âm thầm quyết định, nếu giờ Trương Bồi Sơn dám nhăn mặt với Đường Vũ Địch dù chỉ một cái thôi, mình sẽ lập tức quay đầu rời nhà đưa người kia đi, không thèm đả thông ông già nữa.
Ai ngờ phản ứng của Trương Bồi Sơn lại làm người có chút bất ngờ, không, là vô cùng bất ngờ mới đúng.
Con trai ruột còn đang đứng đó cũng dường như không phát hiện, ông quay sang cười với Đường Vũ Địch, gọi một tiếng vô cùng thân mật, “Tiểu Địch tới đấy à, mau mau vào nhà, đã ăn cơm chưa, chưa thì bảo chú đưa ra ngoài ăn! Nói cho chú biết cháu thích gì, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà…”
Trương Phàm nhìn sắc mặt nghìn năm khó gặp của Trương Bồi Sơn, lặng lẽ cảm khái một câu trong lòng: Đờ mờ…
Khụ khụ, ‘đờ mờ’ đúng là một từ vạn năng.
“Chú ạ, cháu và Trương Phàm đã ăn rồi, cháu tới lấy cặp sách.”
“Được được, ăn rồi thì chú đi rửa hoa quả, cháu và Trương Phàm cứ ngồi chờ ở sô pha xem TV, đừng khách sáo!”
Khóe miệng Trương Phàm giật giật mấy cái không chút ngượng ngùng bóc mẽ Trương Bồi Sơn: Tủ lạnh nhà ông mẹ nó lấy đâu ra hoa quả?!
“Chú ơi, không cần phiền thế đâu, cháu nên về nhà rồi, nếu không cha mẹ cháu lại sốt ruột.”
Trương Bồi Sơn tựa hồ rất buồn rầu, “Vừa mới tới đã phải về à…”
Trương Phàm, “…”
“Sau này hay đến chơi nhé, cháu chờ một chút, chú đi thay quần áo xong sẽ lái xe đưa cháu về ngay!”
Lúc này, dù Đường Vũ Địch cự tuyệt thế nào cũng bị bác bỏ, Trương Bồi Sơn nhảy ba bước thành hai bước về phòng ngủ thay đồ, cứ như sợ chỉ chậm một giây là người đi mất.
“Mợ, sao ông già lại biết cậu?”
“… Có lẽ, có lẽ.” Đường Vũ Địch đảo mắt, “Chắc là đã từng gặp lúc họp phụ huynh…”
Trương Phàm không để ý tới Đường Vũ Địch nói năng ấp úng, nghĩ kĩ thêm một tí thì cũng không có gì là lạ, Đường Vũ Địch là báu vật trong tay chủ nhiệm lớp, lôi cậu ra khoe khoang trong buổi họp phụ huynh cũng không hiếm gì.
“Ông già đưa cậu đi cũng được, đỡ phải ngồi mô-tô, dễ bị cảm.” Trương Bồi Sơn không ghét Đường Vũ Địch, thậm chí là rất thích, trong lòng Trương Phàm bỗng chồi lên cảm giác kiêu ngạo một cách kì dị.
Nhìn đi, đây là Tiểu Địch nhà mình, Tiểu Địch người gặp người thích.
Đường Vũ Địch cười nháy mắt một cái, “Thực ra em còn thích ngồi xe mô-tô của anh hơn.”
“…”
Gương mặt Trương Phàm dần dần tràn ngập vẻ tươi cười, quãng thời gian có mấy giây lại cứ như bộ phim từng cảnh từng cảnh chậm rãi lướt qua, khiến đóa hoa trong lòng cũng từng chút từng chút một bừng nở.
Người gặp người thích, vậy mình thì sao?
Kỳ thực, không biết từ lúc nào, đã sớm yêu thương.