Kẹo Bạc Hà

Chương 19




Sáng ngày hôm sau, công lao mẹ Đường dậy sớm làm sủi cảo tôm vẫn là lãng phí, bởi vì Đường Vũ Địch lần đầu tiên không rời giường đúng theo giờ đồng hồ báo thức. Khi đến phòng ngủ gọi cậu dậy, mẹ Đường mới phát hiện cậu đang nóng rần lên.

Đường Vũ Địch bị đánh thức bởi động tác xoa trán của mẹ, mở hai mắt không chút tinh thần ra, “Mẹ, trời sáng rồi sao?”

Mẹ Đường nhìn con trai mới có nửa tháng mà mặt đã gầy tóp đi, đôi môi trắng bệch khô khốc, nhất là đôi mắt to vốn trong veo hữu thần giờ lại chẳng còn thần thái.

Nhiệt độ cơ thể nóng bừng lên như thế, cậu lại không nói dù chỉ là một câu làm nũng, kì thực cậu chỉ mới mười sáu thôi mà.

Trong lòng bỗng dưng đau đớn, bà nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc lộn xộn trên trán cậu, “Chưa đâu, ngủ đi.”

Đường Vũ Địch an tâm ngủ tiếp, về sau mẹ giúp mình uống thuốc lúc nào cậu cũng không biết.

Tỉnh lại lần nữa, trên giường đã tràn ngập ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào, Đường Vũ Địch trừng mắt nhìn, cảm giác đầu óc hôm nay cực kì nặng nề. Sau đó, cậu nhíu mày ngồi dậy.

Đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường báo giờ là mười giờ sáng, bên cạnh đồng hồ báo thức là một tờ giấy được bút giữ ở trên.

“Tiểu Địch, mẹ đi làm, cháo nóng ở trong nồi, ăn cơm xong nhớ phải uống thuốc. Hôm nay không cần đi học, nghỉ ngơi ở nhà thật tốt.”

Đường Vũ Địch xuống giường đến cạnh máy lọc nước uống một cốc nước, cơm không muốn ăn nhưng lại do dự không biết có nên đi học không. Bệnh tới như núi đổ, dù chỉ hơi phát sốt nhưng toàn thân lại chẳng còn sức lực, suy nghĩ một lúc, cậu cuối cùng vẫn từ bỏ.

Dù sao bây giờ trường học có cậu hay không cũng không sao cả, hơn nữa… dù cậu có đi, cũng đâu ai cần cậu.

Sinh bệnh nên hiệu suất học tập giảm xuống không ít, trưa rồi mà đề vật lý thứ ba vẫn chưa giải được. Khi chuông cửa vang lên, Đường Vũ Địch vẫn còn đang loay hoay quanh việc phân tích vật chịu lực trên mặt phẳng. Vì thế, lúc mở cửa, sắc mặt cậu không những không tốt mà còn càng thêm phần tiều tụy.

Lâm Băng Nghiên đứng ở cửa thoáng cái ngẩn cả người, “Tiểu Địch…”

Triệu Vũ Minh đứng cạnh Lâm Băng Nghiên lại càng hoảng sợ, “Hôm qua không phải vẫn còn rất khỏe sao, sao hôm nay lại thành thế này?”

Đường Vũ Địch nhìn dáng vẻ Lâm Băng Nghiên và Triệu Vũ Minh đồng thời kinh ngạc há hốc mồm trông vô cùng ăn ý, đây có phải là tướng vợ chồng không nhỉ… Nghĩ tới đây lại thầm thấy buồn cười, cậu nhếch nhếch khóe miệng để hai người kia vào nhà.

“Chỉ hơi phát sốt, không nghiêm trọng đến vậy đâu.”

Lâm Băng Nghiên vươn tay dán lên trán Đường Vũ Địch, “Nóng quá! Tiểu Địch, cậu uống thuốc chưa?”

“Lát nữa đã.”

“Chờ đã?” Lâm Băng Nghiên theo sau Đường Vũ Địch vào phòng ngủ, thấy trên bàn bày sách bài tập thì hô to gọi nhỏ, “Ốm đến mức này rồi cậu còn làm bài?!”

Triệu Vũ Minh cũng bất đắc dĩ nhìn cậu, “Này, người anh em, nếu đi thi thành tích của cậu đứng thứ nhất từ dưới lên thì đã đành, đằng này thành tích tốt như vậy, cậu còn khoa trương thế làm gì?”

Thế nên, bệnh nhân Đường Vũ Địch bị hai người kia đưa vào giường nằm xong, đại tiểu thư thì xuống phòng bếp bưng một bát cháo hâm nóng và vài miếng sủi cảo lên, Triệu Vũ Minh thì lấy nước nóng cho cậu uống thuốc.

Đường Vũ Địch mỉm cười ngồi trên giường nghe bọn họ quở trách, nhìn bọn họ vì mình bưng tới bưng lui, trong mắt rốt cục cũng khôi phục một phần sắc thái.

Lâm Băng Nghiên quẹt miệng nhìn cậu ăn cháo uống thuốc xong, “Đồ ngốc, may mà bọn tớ nghe nói cậu xin nghỉ ốm nên mới tới thăm một lúc, nếu không cậu xem cậu định biến mình thành cái dáng vẻ gì.”

Đường Vũ Địch nhìn sự quan tâm trong mắt Lâm Băng Nghiên, lần đầu tiên thật lòng thấy mình thân thiết với cô gái này hơn một chút.

“Cảm ơn, tớ thật sự không sao đâu.”

Bên trong thuốc nhiều ít gì cũng có thành phần an thần, Đường Vũ Địch ăn xong rồi lại nghe hai người kia cằn nhằn liên miên một hồi thì mí mắt bắt đầu có chút nằng nặng không nhấc lên được. Lâm Băng Nghiên phát hiện càng ngày cậu càng không có tinh thần, dáng vẻ mơ mơ hồ hồ lại có chút đáng yêu thì bật cười khanh khách, “Tiểu Địch, cậu ngủ đi, bọn tớ chờ cậu ngủ rồi trở về trường học.”

Đường Vũ Địch có chút xấu hổ nhưng thực sự không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đang cuộn trào mãnh liệt. Cậu dùng chút ý thức cuối cùng chân thành nói với hai người kia, “Cảm ơn…”

Triệu Vũ Minh bĩu môi cốc trán cậu, “Chỉ biết khách sáo vớ vẩn…” Kết quả vừa mới cốc được một cái, tay đã bị Lâm Băng Nghiên trừng mắt đẩy ra.

Đường Vũ Địch cười cười, rốt cục nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, trong mông lung, cậu tựa hồ nghe thấy có người nhỏ giọng nói bên giường.

“Hừ, lúc tỉnh thì không đến, không nên đợi đến lúc ngủ rồi mới đến chứ. Thật không biết hai người đang chơi cái trò nhào nặn gì nữa.”

“… Bọn mày về trước đi.”

“Hừ, cậu đừng làm ồn đến Tiểu Địch đang ngủ, cậu ấy khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Chao ôi, tiểu thư, trong mắt trong đầu cậu chỉ có một mình Tiểu Địch thôi đúng không…”

“Tôi thích thế, cậu quản được sao…”

Giọng nói của một nam một nữ càng ngày càng xa, cho đến tận khi không nghe được nữa, bên giường đột nhiên lún xuống, hình như có ai ngồi lên, Đường Vũ Địch mới giật mình, vội vàng muốn mở mắt ra.

Giữa lúc cậu vẫn còn đang cố gắng đấu tranh với mí mắt nặng trĩu, một tay đặt trong chăn bỗng bị một bàn tay vừa luồn vào nắm chặt, một nụ hôn ẩm ướt mà dịu dàng rơi trên trán.

Đôi mắt Đường Vũ Địch bỗng dưng cay xè, đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.

Nụ hôn quen thuộc kia dừng trên trán cậu một hồi, sau đó nhẹ nhàng lướt qua con mắt và gương mặt, một đường chậm rãi đi tới bên môi. Đôi môi bị bao vây trong một nơi ấm áp, động tác kia mềm nhẹ cẩn thận tựa như đang hôn một viên pha lê quý giá.

Đường Vũ Địch khẽ thở dài một tiếng trong lòng, không biết vì sao, trong chớp mắt khi hai đôi môi chạm nhau, cậu bỗng có cảm giác tâm tư vốn đang bị trói buộc rốt cục cũng được giải phóng, thoải mái đến mức cậu muốn mãi mãi trú ẩn dưới hơi ấm đó.

Anh, là anh sao…

Trước khi đi vào giấc ngủ một giây, Đường Vũ Địch vừa vui mừng vừa chua xót nghĩ thầm, kì thực trong lòng vốn đã biết đáp án, không phải sao, trừ anh ra, còn có ai yêu thương trân trọng mình đến thế.



Sáng hôm sau, Trương Phàm tâm sự nặng nề ngồi vào chỗ của mình, khí áp thấp đến mức đủ để đám người lân cận thức thời lánh ra xa, miễn cho khi đi qua lại đạp phải nơi hắn đặt mìn. Cho tới tận khi dáng người quen thuộc bước vào lớp, ánh mắt hắn mới sáng lên.

Người kia vẫn mang vẻ mặt thản nhiên như trước, chỉ có khi người khác chủ động chào hỏi mới có thể mỉm cười đáp lại. Cậu đi tới chỗ ngồi, đặt cặp xuống rồi bắt đầu đọc sách, không biết có phải trời sinh đã thích học thế hay không, chẳng qua sắc mặt đã khá hơn hôm qua rồi.

Triệu Vũ Minh thấy Đường Vũ Địch, đẩy cánh tay Trương Phàm một cái, dùng cằm chỉa chỉa bóng lưng phía trước, “Không đi chào hỏi à?”

Trương Phàm lãnh đạm liếc nhìn cậu ta, “Liên quan gì đến tao?”

Triệu Vũ Minh khinh thường, “Có muốn đi không, nghẹn chết mày đi! Tao đi một mình!”

“…” Trương Phàm trừng mắt nhìn bóng lưng Triệu Vũ Minh và Đường Vũ Địch đang nói nói cười cười mà đúng là nén giận đầy một bụng, thiếu chút nữa bị nội thương.

Chuyện Đường Vũ Địch bị bệnh cũng chỉ như một tiết mục phụ nay bị giở sang trang mới, ngày vẫn cứ trôi qua như thường. Cả ngày hôm nay Trương Phàm đều không có tinh thần làm gì, khi nằm trên bàn lại vô thức nhớ tới nửa ngày triền miên mình trộm được hôm qua.

Cái loại thân mật này chẳng khác gì thuốc độc, chỉ cần dính một chút thôi là không cách nào giãy ra được.

Chờ khi tất cả mọi người tan học rời phòng, Trương Phàm mới ngơ ngơ ngẩn ngẩn vác cặp sách, Chung Lâm còn đang chờ hắn, hắn còn phải sắm vai một cậu bạn trai tiêu chuẩn đưa cô nàng về nhà. Đi qua bàn học Đường Vũ Địch, hắn vẫn nhịn không được đứng đó thẫn thờ một hồi, sau mới cười khổ bước ra khỏi phòng học.

Mới tan học hơn mười phút, mọi người đã rút hết khỏi hành lang. Trương Phàm đút hai tay trong túi quần đồng phục, cúi đầu đi tới hành lang gấp khúc, vừa mới rẽ một khúc ngoặt, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày vải trắng được giặt sạch sẽ, nhìn lên trên, còn có quần đồng phục học sinh cũng sạch sẽ chỉnh tề như thế. Trương Phàm chỉ sửng sốt một giây, tiếp theo kinh ngạc vội vàng ngẩng đầu lên.

Đường Vũ Địch rũ mi, không ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi đưa thứ trong tay cho hắn.

“Đây là các dạng đề quan trọng em tổng kết, anh xem một chút nhé.”

“…”

Hai hàng lông mi vừa dài vừa dày chớp chớp hai cái, cậu do dự một chút lại vẫn quyết định lặp lại một lần, thanh âm nhỏ hơn vừa nãy nhưng ngữ điệu lại thật nghiêm túc, “Thực sự rất quan trọng, em muốn anh xem thử.”

Trương Phàm cơ hồ nhận quyển vở trước mặt theo phản xạ có điều kiện, đến khi đã cầm trong tay, hắn mới ngẩn cả người.

Nhưng hắn lại chỉ tốn mấy giây để ép mình nhanh chóng điều chỉnh hành vi thất thố.

“Tôi nhớ lần này cậu đâu có làm chuyện sai gì với tôi?”

Đường Vũ Địch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Phàm, nụ cười giễu cợt trên mặt Trương Phàm lại càng rõ ràng hơn, “Lần này là vì cái gì, hả?”

“…”

“Nếu như là bởi cái gì mà anh trai em trai đã qua thì…” Hắn khinh thường nở nụ cười, “Tôi đây không có thời gian rảnh mà chơi đùa với cậu.”

“…” Ánh mắt Đường Vũ Địch chậm rãi từ khiếp sợ biến thành tổn thương, đôi môi mím thật chặt không thấy chút huyết sắc.

Trương Phàm nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác, hắn sợ nếu cứ nhìn tiếp nữa, hắn sẽ không giả bộ được, hắn sẽ không kìm lòng nổi mà ôm người bị chính mình xúc phạm này vào lòng thật chặt.

Trên hành lang, cách mỗi lớp học lại đặt một thùng rác, Trương Phàm đến cái cách mình gần nhất, ném vở ghi vào trong đó, không quay đầu lại đã xoay người rời đi.

Bước nhanh ra khỏi tầng nhà, nước mắt trào lên trong hốc mắt lại bị hắn nắm chặt bàn tay cố nén lại. Đi tới một góc tối của tầng dưới thì đứng lại, chờ đến khi thấy bóng người kia cúi đầu bước ra khỏi tầng nhà, hắn mới xoay người chạy về.

Tựa như lần trước tìm kiếm sợi dây đỏ bị vứt đi trong phòng ăn, lúc này cũng thế, hắn cũng trừng một đôi mắt với vành mắt đã đỏ lên quỳ trên mặt đất, tìm lại quyển vở đã mất trong thùng rác.

Tìm được quyển vở, cẩn thận cọ cọ trên quần áo, may quá, không bị bẩn gì.

Ngón tay run rẩy mở bìa ra, chữ viết quen thuộc lại tinh tế đập vào mắt, từng dạng từng dạng đề được sắp xếp cẩn thận ở trên, chỗ nào quan trọng lại dùng bút khác màu tỉ mỉ đánh dấu lại, những hàng chữ mang lại cảm giác thân thiết như vậy, Trương Phàm nén cảm giác đau lòng lật xem như bảo bối. Đột nhiên, một tờ giấy tuột ra từ trong vở, rơi xuống mặt đất.

Trương Phàm chỉ mới nhìn thoáng qua, trong đầu đã đánh ‘oành’ một tiếng, cả người sững sờ như bị điện giật.

Đó là nhóm từ hắn rất quen thuộc, nhóm từ đã từng cho hắn phiền não cũng đã cho hắn ngọt ngào, lại càng tăng thêm cho hắn thống khổ. Chẳng qua, lúc này đây, phía sau câu nói kia chỉ nhiều hơn một chữ, toàn bộ thế giới bỗng sáng bừng.

“Em thích anh, có thể thử kết thân với em không, anh.”