"Chưa thấy ai thụt bi như vậy bao giờ hết!" Bạch Bằng Phi lạnh lùng tuyên bố.
"Ai nói chưa có? Em không phải là người đầu tiên sao?" Kha Mi khiêu khích nghênh nghênh hướng Bạch Bằng Phi.
Nàng chính là muốn chơi như vậy đấy, làm sao chứ? Ai quy định nàng không thể chơi như vậy?
"Em không tính." Bạch Bằng Phi trực tiếp hướng Kha Mi bài trừ.
Cô bé kia thật không phải người bình thường! Trong lòng hắn chốt hạ kết luận.
"Uy, sư huynh rất kì thị em!" Một tay bắt được quả bi, Kha Mi trợn to mắt nhìn chằm chằm Bạch Bằng Phi.
"Bảo em phải chơi cho đúng thôi!" Bạch Bằng Phi vẫn không chút lưu tình.
"Em chơi không đúng chỗ nào chứ?" Kha Mi giận dỗi hỏi ngược lại.
"Rất xấu." Bạch Bằng Phi liếc nhìn Kha Mi đu người ngồi lên bàn đánh bóng. Hai chân không chạm đất đung đưa, trên người còn đang mặc đồng phục trung học làm cho hắn muốn đứng lên tìm chỗ trốn.
Không ai mặc đồng phục của trường học nổi tiếng như vậy mà chạy tới chơi bóng hết, như vậy chắc chưa đủ mất mặt cho nên còn cheo leo ngồi trên bàn bóng!
Đứng bên cạnh quan sát, hắn cảm thấy bất lực hết sức.
"Vậy cũng không phải do em muốn nha! Em ngay cả chiều cao còn không đủ!" Bất đắc dĩ thừa nhận khiếm khuyết của bản thân." Kha Mi trợn mắt nhìn Bạch Bằng Phi một cái.
"Em có thể dùng cái kia để đánh cho dễ kìa!" Bạch Bằng Phi chỉ chỉ một bục gỗ bên cạnh, đó là thiết bị chuyên môn dùng để phụ trợ khi khoảng cách bóng quá xa, cơ lại không đủ tầm với.
"Không có xài quen" Kha Mi trực tiếp cự tuyệt.
La hét om sòm!
Mang nàng theo chơi bóng là hắn, bây giờ người nhiều lời cũng chính hắn nha!
Nam nhân thật phiền phức......
Kha Mi quyết định không để ý tới kháng nghị của Bạch Bằng Phi, chuyên tâm nhắm vào bi, chuẩn bị làm một đường chuẩn xác đẹp mắt.
Quả nhiên, chỉ một đường hoàn hảo, bi lọt vào lỗ!
Nàng đúng là thiên tài!
"Ha ha......" Kha Mi đắc ý đến mức quên nhảy xuống, vẫn còn ngồi ở trên bàn bida mà đã khua tay múa chân, càn rỡ không thể chấp nhận. "Biết cái gì gọi là thiên tài chưa? Chính là em đó!"
"Chó ngáp phải ruồi!" Bạch Bằng Phi cười giễu.
Bất quá chính là bi tự lăn vào lỗ thôi...... Cũng không phải do đánh trúng bi!
"Huynh ganh tị với em!" Kha Mi rất kiên trì.
Hừ, khó có được dịp như hôm nay, nàng thụt bi vào lỗ nhiều hơn Bạch Bằng Phi, ngay cả quả sát cạnh bàn cũng có thể đánh vào, không nhân cơ hội hỉ hả một chút sao được?
Bình thường đều là Bạch Bằng Phi đánh cho nàng hoa rơi nước chảy (thua tơi bời), hôm nay cuối cùng cũng đến phiên nàng ngẩng mặt xả cơn tức giận, thật sự là quá sướng đi!
"Không có gì đáng để ghen tị." Bạch Bằng Phi nhún nhún vai.
"Này, huynh thật không thể yêu cho được!" Kha Mi quên mất bản thân vẫn còn ngồi trên bàn ngúng nga ngúng nguẩy, cánh tay nhỏ bé liền muốn hướng tới đánh Bạch Bằng Phi, không nghĩ ngược lại khiến chính mình mất trọng tâm. "A a a......"
Mắt thấy nàng sắp ngã về phía trước, Bạch Bằng Phi vội vàng lao tới đỡ lấy
Vừa được đỡ khỏi ngã, theo đà, Kha Mi cả người hướng Bạch Bằng Phi, lọt vào trong lồng ngực hắn, bộ dáng hết sức mập mờ.
"Không có việc gì chứ......"
Kha Mi dựa vào lồng ngực vững chãi của nam hài, cảm nhận được hơi thở ổn định trên người nam hài, nghe thanh âm trầm ổn của hắn, cả người nhất thời trấn định hơn nhiều.
Sau đó nàng mới phát hiện ra không khí rất khó xử. "Cám ơn."
Nàng vội vàng khẽ lui ra sau, ngẩng đầu, nhưng lại thấy nam hài dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.
Giờ khắc này, tim của nàng đập đột nhiên nhanh hơn bội phần.
Mà ánh mắt của Bạch Bằng Phi chỉ lẳng lặng dừng ở trên người nàng, một lúc lâu thật lâu.
Hai người trẻ tuổi, ở nơi ồn ào, lôi thôi này, trong lúc chơi bóng, vô thanh vô tức trong nháy mắt có giao tình......
Năm đó, Bạch Bằng Phi còn ba tháng nữa thì tròn mười tám, Kha Mi thì mới mười sáu.
"Chúng ta chơi lại lần nữa được không?"
Nằm thức dậy trên cùng một giường, cảm thụ hương thơm của giai nhân trong lồng ngực, nồng đậm lẫn thỏa mãn căng tràn, Bạch Bằng Phi đột nhiên hiểu được thế giới này thực phong phú.
Nghe âm thanh trầm thấp của nam nhân ở bên tai lẩn quẩn, hơi thở ấm áp cũng khe khẽ lướt qua mặt nàng, Kha Mi không khỏi đỏ bừng hai gò má.
"Sắc lang!" Nàng thẹn thùng cúi gằm mặt.
Không để ý kháng nghị của giai nhân, Bạch Bằng Phi nhu tình mật ý hôn nàng, bàn tay to lại không quy củ mò vào bên trong.
"Chẳng lẽ em không biết vào buổi sáng, nam nhân có cảm giác nhất hay sao?" Hắn tà nịnh, phiến tình nói.
Hắn hôn rất có thứ tự, từ cái trán, hai mắt, chóp mũi, gương mặt, cho đến đôi môi ướt át, diễm lệ mê người của giai nhân
Hắn ôm hôn nàng thật sâu......
Hai môi chạm vào nhau, Bạch Bằng Phi cường hãn xâm lược, thăm dò thật sâu miệng nàng, cùng nàng dây dưa bám chặt.
Hắn uyển chuyển hôn nàng, một lần lại một lần biến hóa góc độ hôn......
Bàn tay hắn tùy ý ở trên người giai nhân du ngoạn, theo nàng không kìm được hơi thở dồn dập, liền ôm trọn hai đầu nhũ tiêm kiên đĩnh, vạt ra áo lót, càn rỡ đè ép, xoa nắn.
"Ưm......" Chịu sự vuốt ve của nam nhân, nàng phát ra thanh ngâm rên rỉ..
"Em đẹp mê người......"
Bạch Bằng Phi ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cắn nuốt đỉnh anh đào, dùng đầu lưỡi trêu chọc giác quan của nàng, làm cho nàng nhịn không được thân ngâm.
Hắn vui sướng hưởng thụ dáng vẻ phiến tình của nàng...... Hắn thật thích nhìn bộ dáng của nàng vì hắn mà nổi giận, rất động lòng người.
Bạch Bằng Phi càng tung hoành dùng đầu lưỡi thay thế ngón tay thả sức trêu ghẹo, chậm rãi từ hai đỉnh phong vân của nàng, đi qua liếm xoáy đùa bỡn lỗ rốn.
Cảm giác tê dại mãnh liệt toàn thân.
Kha Mi mơ hồ nhận thấy cả người đờ đẫn, thanh âm ngâm nga chờ đón dục vọng vang lên, hoàn toàn mê man trong cuộc xâm chiếm của hắn.
"Ừ......"
"Rất tốt, anh thích nghe thanh âm của em." Cảm giác dục vọng của Kha Mi đã bùng cháy, Bạch Bằng Phi nhiệt hỏa dâng cao, linh hoạt, nhanh chóng du tẩu đến gần hơn khu tư mật của nàng.
Hắn cúi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, bờ môi nóng ấm vừa chạm khoái huyệt đã khẽ liếm tìm kiếm hạch mẫn cảm, làm cho nàng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn cúi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, bờ môi nóng ấm vừa chạm khoái huyệt đã khẽ liếm tìm kiếm hạch mẫn cảm, làm cho nàng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
"Trời ơi......" Kha Mi nhịn không được hụt hơi, mau chóng bị bức điên.
Nàng bắt đầu ngọ nguậy, không biết là muốn thoát khỏi nhiệt độ trong cơ thể, hay là câu dẫn nam nhân đang lúi húi phía dưới......
Thấy Kha Mi nhiệt tình như thế thật động lòng người, Bạch Bằng Phi càng ra sức, đem hai ngón tay thay đầu lưỡi cọ xát.
"Van xin anh......" Tiếng rên rỉ của nàng ngày càng dồn dập.
"Bảo bối, đừng nóng vội, đợi thêm chút nữa, anh sẽ làm cho em rất thoải mái, rất thoải mái nha......" Mỉm cười tà nịnh, Bạch Bằng Phi ôm thật chặt lưng giai nhân, ngón tay ma quái cũng không ngừng mò mẫm trong hoa tâm ướt át của nàng, trêu chọc nàng đến cực hạn.
"Thật quá đáng......" Nàng thân ngâm trong họng mang theo ý van cầu.
"Anh yêu em như vậy, sao lại là quá đáng chứ?" Cố nén kích tình dâng cao, hắn khẽ hôn lên môi nàng, ngón tay ở trong người nàng liên tục ra ra vào vào, rồi lại nhử như không muốn di chuyển.
"Ư......" Nàng vặn vẹo thân thể, muốn ức chế cảm giác bồn chồn trong lòng.
Kích tình ập đến mạnh mẽ ăn mòn tứ chi của Kha Mi, nàng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, kiềm chế kích động bộc phát.
Xác định nữ nhân dưới thân đã chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Bằng Phi mới bắt đầu "xông pha xâm lược".
Hắn nâng cao cặp mông tròn lẳng của Kha Mi, giữa tiếng ngâm nga thấp suyễn của nàng, "đại trường kiếm" đầy nam tính không chút lưu tình lao vào trong cơ thể giai nhân.
Chỗ sâu nhất.
Nương theo thanh âm đờ đẫn mất hồn của nàng, hắn ở trong cơ thể nàng luật động, lần lượt cường lực va chạm, cảm giác như muốn đưa nàng đến cực độ hoan ái mà du địa phủ.
"A......" Kha Mi kịch liệt hô hấp không thông, trong cơ thể trướng trướng phong tình làm cho nàng mấy lần suýt chết ngất.
Bạch Bằng Phi dốc hết sức lực, kịch liệt ra vào cơ thể nàng, làm cho nàng nhịn không được cao giọng ngâm nga; khi nàng còn đang cố thích ứng, hắn liền ác ý thả chậm tốc độ, làm cho nàng bức bối muốn cơ thể được lấp đầy, anh anh kháng nghị.
Hai tay của hắn lại ôm ấp hai đỉnh Tuyết Phong của nàng, xoa nắn hai hạt anh đào đỏ ửng, "cảm giác như vậy có được hay không?" Hắn ôn nhu mê hoặc hỏi.
"Được! Được! Đừng dừng......" Kha Mi kích tình vì nam nhân trêu ghẹo mà cuồng liệt dâng trào, hai chân tự nhiên ôm chặt cứng thắt lưng hắn, cầu xin nhiều thỏa mãn hơn nữa.
Nam nhân theo tiếng van nài của nàng say mê, mở rộng cặp đùi trắng nõn, theo đà mãnh mẽ tham tiến, tận tình đột nhập ngập tràn, căng đầy trong nàng, càng lúc càng sâu, mang dục vọng bừng bừng trong cơ thể đốt cháy......
"A......" Thần trí Kha Mi đã sớm tan rã, chu cái miệng nhỏ cố gắng hít thở, nam nhân cuồng phách lực đạo làm nàng không thể trụ vững, hai đầu nhũ tuyết trắng lại bị hắn dùng sức bắt lấy, nàng vừa cảm thấy đau đớn vừa sung sướng, đê mê, tiếng kiều ngâm không ngừng.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, chìm đắm trong dục vọng của người yêu, hắn càng thêm cuồng dã giữ lấy nàng, càng lúc càng va chạm mãnh liệt hơn, làm cho nàng chạm đến cảm giác khoái hoạt vô cùng, theo tư thế khát tình phát ra lãng ngâm tựa như ảo mộng.
Hai người quay cuồng giữa bể tình mênh mông, lúc này, không thể thốt lên bất cứ lời nào, hai người chỉ liên tục thở dốc, phóng túng thanh âm mang đầy dục vọng, thẳng đến khi đạt cao trào......
"Anh háo sắc quá đi......"
Hoan ái thỏa mãn, Kha Mi ngọt ngào nũng nịu trong lồng ngực Bạch Bằng Phi, thâm tâm tràn đầy mê luyến cùng vui sướng đối với nam nhân này.
"Nào có? Là em dẫn dụ anh nha." Bạch Bằng Phi ôm ấp tiểu nữ nhân, bàn tay to lại bắt đầu không quy củ.
"Nói bậy!" Kha Mi đánh rớt tay nam nhân, ngầm bảo hắn an phận một chút
"Anh không có nói sai đây, ai kêu em lại ngon như vậy!" Nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nữ nhân, Bạch Bằng Phi quyết định không nghe lời, bàn tay to tiếp tục vô phép mò mẫm.
"Hừ! Tám năm trước anh cũng không có nói như vậy!" Kha Mi lời vừa ra khỏi miệng, mới giật mình phát giác bản thân không cẩn thận, thật vất vả hai người mới có chút tiến triển, bây giờ cư nhiên lại bị chính mình làm hỏng......
Kha Mi trong lòng đang rối rắm, lo lắng Bạch Bằng Phi có phải hay không sẽ nghĩ nàng rất hay so đo, ngay cả nợ cũ tám năm trước cũng nhắc tới thì nam nhân đó lại đột nhiên ôm nàng, ôn nhu nói: "Thật xin lỗi."
Hắn biết mình tám năm trước một câu trái tự nhiên làm tổn thương Kha Mi, hắn thật không muốn tiếp tục hối hận cho nên đành lựa chọn dũng cảm nhận sai.
"Em......" Kha Mi muốn tỏ vẻ một chút cũng không quan tâm nên vờ bật cười. "Đều là quá khứ rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, em cũng không có cố ý so đo."
Nam nhân âu yếm hôn nàng. "Cám ơn em."
Giống như bắt được thứ gì đó quý giá, Kha Mi lại thật vui vẻ mở miệng, "Em có thể hay không hỏi anh một việc?"
Mới vừa ở phòng làm việc của Bạch Bằng Phi, hắn cố tình làm cho nàng nói ra tiếng yêu!
Như vậy có phải hay không hàm ý...... Bọn họ là đang nói chuyện yêu đương đi?
Vừa nghĩ tới đó, ánh mắt Kha Mi đã mang theo ý cười sáng ngời.
"Hỏi gì cũng được, nhưng câu anh có thích em không thì không nên hỏi." Hết lần này tới lần khác, nam nhân không biết tự xem lại bản thân, cư nhiên trả lời như thế.
"Tại sao?" Nếu không phải tám năm trước đã quen Bạch Bằng Phi, hiểu rất rõ phương thức nói chuyện của hắn, Kha Mi bây giờ nhất định sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy lấy người.
Nam nhân bất bình thường này thật khiến tức chết người ta!
"Nhàm chán!" Bạch Bằng Phi vươn hai chân to lớn chạm đất, sau đó liền đứng dậy hướng phòng tắm đi tới.
Một bước, hai bước, ba bước
Một cái gối từ phía sau Bạch Bằng Phi bay đến.
Đúng là cái gối đầu của người kia.
Đều bị Kha Mi ném.
"Em làm gì vậy?" Bạch Bằng Phi né tránh kịp thời, ngạc nhiên nhìn Kha Mi đang cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, giơ cao chuẩn bị.
Oa, thật hung ác quá......
Trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Bằng Phi thực khó tin bản thân lại đi thích nữ nhân hung dữ như vậy!
Cái đồng hồ báo thức mà ném trúng, đầu không sưng lên một cục mới là lạ!
"Ai bắt anh nói chuyện với con gái đáng ghét như vậy?" Kha Mi cũng run run tức giận nói ra, không kiêng dè, nghênh ngang hướng Bạch Bằng Phi trừng mắt.
"Anh nói chuyện đáng ghét?" Bạch Bằng Phi hỏi ngược lại, hoàn toàn chưa trở về được phong độ bình thường.
Hắn từ trước đến giờ bản thân tự hào nhất chính là rất phong độ cùng mị lực làm vạn người si mê, bây giờ cư nhiên lại bị Kha Mi mắng chửi là loại người bỏ đi đáng chán ghét?
Khẩu khí của hắn làm sao có thể nhịn được đây?!
"Vậy anh thoải mái thừa nhận thích em thì sẽ bị gì chứ?" Kha Mi giận dỗi la hét, trên tay vẫn nắm chặt đồng hồ báo thức, một mực chưa có ý định bỏ xuống.
Nam nhân chết tiệt!
Nam nhân chết tiệt!
Vĩnh viễn đều không học được cách nói chuyện kiên định dứt khoát, một câu đơn giản có thể làm người ta cao hứng như thế, cần gì phải giả bộ này nọ làm gì!
Nói lời thích nàng rồi sẽ thế nào? Để làm chi vậy!
"Em cũng đã biết cần gì phải hỏi nữa?" Bạch Bằng Phi tức giận nói.
Nữ nhân này ánh mắt sao lại cứ dính chặt như hồ dán vào hắn thế chứ?
Không thích nàng, hắn cần gì mang nàng đến nhà mình? Nàng cho là tùy tiện bất kì nữ nhân nào cũng có vinh hạnh đến chỗ hắn ư?
Bây giờ còn muốn hỏi đông hỏi tây, ngay cả câu "anh thích em" vô nghĩa cũng bắt phải nói ra rõ ràng mới được tính là có.... Thật tức chết với nữ nhân này mà!
Ghê gớm nhất là hắn vẫn thích nàng như vậy......
"Em mặc kệ!" Kha Mi bỏ lại đồng hồ báo thức, nhảy xuống giường, trực tiếp nhào tới trên người Bạch Bằng Phi, giống như thói quen xấu tám năm trước nói: "Em muốn nghe chính miệng anh nói thích em cơ."
Nam nhân ngốc nghếch, tự ình là đúng, ngôn từ vừa không thiện lương, vừa lấy mạnh hiếp yếu, những khuyết điểm này nàng vốn đã biết, chính là chúng không phải trọng yếu.
Có lẽ dáng vẻ bên ngoài của bọn họ không giống nhau, có lẽ bọn họ còn có con đường rất dài cùng nhau đi qua, có lẽ bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần hiểu nhau hơn, nhưng những thứ đó hết thảy đều không quan trọng.
Quan trọng chính là, nàng vẫn thật thích, thật thích hắn!
Quan trọng là cảm giác được ở bên hắn thật tuyệt mỹ.
Quan trọng là lúc này, giờ phút này, nàng đang cùng nam nhân mình yêu ở chung một chỗ.....
Vừa tức giận vừa buồn cười ôm tiểu nữ nhân trong lồng ngực, Bạch Bằng Phi nhẹ giọng ghé vào bên tai nàng, khẽ nói: "Anh thích em, từ tám năm trước đã bắt đầu thích em."
Ai...... Mặc dù Kha Mi bá đạo, vô li lại cứng đầu, thô lỗ, nhưng chính hắn cũng không thể hiểu được nàng làm cách nào để xông được vào tim hắn, chiếm đóng tám năm chưa từng lui.
Tám năm qua, hắn cho tới bây giờ chưa từng có ý từ bỏ nàng, vẫn thủy chung mong nhớ nàng. Bây giờ hắn cuối cùng mới biết được cảm giác như vậy không phải là do hắn nhất thời tương tư.
Mặc dù hai người có chút khác biệt như trời với đất, hắn vẫn không muốn buông tha nàng.
Tình yêu thật không có đạo lý cũng thật khó nói nha......
Nghe thấy Bạch Bằng Phi thú nhận, Kha Mi lập tức đỏ hồng hai gò má, thẹn thùng nói: "Người ta cũng vậy." Nói xong liền dâng đôi môi đỏ mọng mời chào.
A...... Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nàng có thể cho hắn giờ khắc này......
Bạch Bằng Phi cũng nhu tình vạn chủng ôm lấy thắt lưng Kha Mi, dùng tình cảm dâng đầy trong lòng mình hôn tiểu nữ nhân hắn yêu nhất trên đời.
Nhất thời, trong phòng tràn ngập nùng tình mật ý, đều tan không hết......
Chỉ là, tình yêu tuyệt mỹ đến thế nào cũng không thể làm no bụng nha!
Đêm buông, sau cơn mưa, tinh tú lóe sáng đầy trời, Kha Mi miễn cưỡng gục ở trên giường, lung lay cánh tay của Bạch Bằng Phi.
"Em đói bụng......" Thể lực tiêu hao quá độ, nàng cơ hồ không thể cử động.
"Đi ra ngoài ăn bữa tối nha!" Bạch Bằng Phi phỉnh nịch âu yếm hôn lên trán tiểu nữ nhân, tự biết chính mình phá hư, làm nàng mệt mỏi.
Ai kêu nàng tư vị thật ngon...... Chỉ cần nàng ở bên người, không muốn bất hảo yêu nàng thật rất khó!
"Không đủ sức......" Kha Mi ánh mắt khẽ chớp chớp, đáng thương ngước nhìn Bạch Bằng Phi.
Nàng bây giờ cả người đau nhức, ngay cả giơ tay cũng không còn sức, làm sao có thể đủ khí lực đứng lên đi đâu chứ?
"Anh đi chuẩn bị chút gì cho em ăn nhé!" Nhìn thấy bộ dáng tiểu nữ nhân uể oải, kiệt sức, Bạch Bằng Phi chủ động đề nghị.
"Anh sẽ nấu cơm ư?" Kha Mi nghe vậy, ánh mắt lập tức mở thật to, giống như nghe được chuyện gì rất ly kỳ cổ quái.
"Được chứ!" Bạch Bằng Phi gật đầu. Hắn chỉ là rất chán ghét nấu nướng thôi.
Hắn du học một mình ở Pháp lâu như thế, tài nấu nướng cũng xem như không đến nỗi tệ đâu.
Chẳng qua trong nhà có một mẫu thân rất đáng sợ, nếu như bị phát hiện hắn thật ra có thể nấu nướng, tuyệt đối sẽ bị chộp cổ đem về làm đầu bếp miễn phí.
Cho nên hắn rất thông minh lựa chọn làm bộ không biết nấu ăn
"Gạt người!" Kha Mi không tin.
Làm sao có thể? Hắn nhìn thế nào cũng không giống như nam nhân biết nấu ăn nha.
Ngay cả chính nàng cũng không biết nấu cơm như thế nào, hắn nào có thể so với nàng còn lợi hại hơn chứ?
"Chờ một chút em sẽ biết." Bạch Bằng Phi chỉ vứt lại mấy lời, liền đi vào phòng bếp trổ tài.
Nửa giờ sau, phòng bếp thoảng đến mùi thơm thức ăn, còn có tiếng kêu thất thanh của Kha Mi.
"Trời ạ! Đây không phải là sự thật! Anh nhất định là đã lén đi đặt đồ ăn!"
Nhìn trên bàn salad rau quả xanh biếc, non mềm, bên cạnh là bít tết vừa chín tới ngon lành, hương thơm nức mũi.
Tâm trạng phấn khích cực kì, Kha Mi quả thực không dám tin đây là do Bạch Bằng Phi làm ra.
Thật quá sức thần kỳ......
"Ăn thử đi!" Bạch Bằng Phi mang nụ cười tự tin trên mặt, khiêu khích Kha Mi.
Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy Kha Mi khen ngợi cuống quít không dứt "Ăn thật ngon nha!"
A, nam nhân này thật đúng là thâm tàng bất lộ......