Keep On Loving You

Chương 7: Chuyện Trên Bãi Biển




Tác giả: Tiểu Trân Bảo

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Gia Nghi quyết định đi siêu thị mua những thức ăn nhanh. Cô toàn ăn thức ăn nhanh thôi, lý do? Cô rất... "ghét" vào bếp.

Đúng là trái đất tròn thật, đi bộ như cô mà cũng bị xe hơi suýt nữa là tông trúng. Đó là chiếc xe thể thao màu trắng xa hoa, nhìn qua cũng biết là cả tỷ bạc, kính hạ xuống, Lăng Thiếu Hạo nhìn cô, khóe miệng cười giễu cợt: "Thế nào? Sợ à?"

"Cái tên chết giẫm nhà anh có ghét lão nương thì công khai đối phó đi, tôi ghét cái loại trả thù như anh lắm."- Gia Nghi mặc kệ đang ở ngoài phố, chống nạnh mắng làm người đi đường xung quanh ngó lại nhìn.

Lăng Thiếu Hạo thấy thế thì khẽ nói: "Nhỏ tiếng một chút..."

"Nhỏ cái đầu heo nhà anh, lão nương chính là xui xẻo lắm hôm nay mới gặp anh, tôi nói cho anh biết, lập tức biến khỏi nơi đây, nhanh!"- Giọng cô ngày càng lớn.

Lăng Thiếu Hạo nhìn những ánh mắt chỉ trở xung quanh, xấu hổ không biết để ở đâu, cô gái này không cần mặt mũi nhưng anh cần, nghĩ vậy liền dứt khoát xuống xe, bế cô lên ném vào ghế phụ, vì là xe mui trần nên Gia Nghi rơi từ trên xuống một cách "nhẹ nhàng." phụ tùng trên người thiếu chút nữa rơi ra hết.

"Ui, anh làm... á."- Chưa kịp nói thì chiếc xe đã phóng đi với vận tốc ánh sáng, Gia Nghi hoảng sợ cài dây an toàn.

Trên đường, vận tốc của xe làm cô sợ đến không dám nói lời nào.

Anh đưa cô tới một vùng biển rất đẹp, cả hai xuống xe, Gia Nghi bị cảnh đẹp thanh bình nơi đây làm cho hoa cả mắt, trời nước một màu, tự như hòa làm một, biển xa không thấy bờ, những con Hải Âu tung bay, những tiếng kêu giản dị như một âm thanh của thiên nhiên.

"Đẹp quá..."- Gia Nghi không khỏi thốt lên một câu khen ngợi. Chạy thật nhanh ra phía biển, tiếng cười cô vô tư vang lên.

Lăng Thiếu Hạo tựa lưng vào xe bật cười. Thật giống con nít, vừa rồi một thân đầy hỏa khí phùng mang trợn má với anh, bây giờ chỉ một nơi có phong cảnh đẹp lại làm cô quên trời quên đất. Nhìn nụ cười vô tư lự của cô, không hiểu sao anh rất thích cô như vậy.

Lăng Thiếu Hạo nhấn một dãy số vào điện thoại ra lệnh: "Chuẩn bị du thuyền."

Đầu dây bên kia là một âm thanh đáp trả rồi ngắt máy.

Từng bước đi về phía cô gái đang nghịch cát phía xa, khẽ gọi: "Nha đầu."

Cô xoay qua nhìn anh, sau đó tiếp tục đào một cái hố cát.

Lăng Thiếu Hạo ngồi xuống, thấy cô đang dùng tay đào một cái hố thì hỏi: "Làm gì vậy?"

"Đào hố."- Cô tươi cười nhìn anh.

"Để làm gì?"

Gia Nghi vừa đào vừa nói: "Khi nhỏ, mỗi lần cùng mẹ đi biển tôi sẽ đào hố chôn xuống đó một ngôi sao giấy, mẹ nói đó là tượng trưng cho một điều ước."

"Vậy chắc cô đã chôn rất nhiều sao rồi?"- Lăng Thiếu Hạo cười nhìn cô. Nhưng khi thấy ánh mắt cô trầm xuống, một nỗi đau thương hằn lên trên mặt cô. Gia Nghi khẽ lắc đầu, nhìn vào hố cát nói: "Không có... sao đó thì không đi biển nữa."- Chậm rãi lấy từ trong balo một xấp giấy xếp sao, cô im lặng xếp.

Lăng Thiếu Hạo cũng lấy một tờ trên tay cô, cả hai yên tĩnh xếp.

Gia Nghi bỏ sao của mình xuống hố, định lắp lại nhưng anh lại bỏ thêm một sao xuống.

"Đi chổ khác."- Gia Nghi nhìn anh, mở to mắt.

"Vì sao? Đây là đất của chính phủ đâu phải của cô."- Lăng Thiếu Hạo nhìn cô, nói lý.

"Đây là hố tôi đào."- Gia Nghi thật không hiểu, sao anh cứ chống đối cô vậy chứ?

"Dù sao cũng còn chỗ trống, cô không ích kỷ vậy chứ?"

Gia Nghi lấy sao của anh ném anh: "Lão nương chính là ích kỷ như thế, anh tránh xa ra."

"Nè."- Lăng Thiếu Hạo nhặt lại sao của mình, ngang ngược bỏ lại vào hố, không cho cô cơ hội phản kháng mà lấp hố lại.

Gia Nghi há hốc mồm, sao lại có người mặt dày vậy nhỉ?

Cả hai chấp tay, ước một điều của bản thân. Lăng Thiếu Hạo lấy một tấm bản, hỏi cô có viết lông không, Gia Nghi đưa cho anh rồi nhìn xem anh giở trò gì.

Lăng Thiếu Hạo ghi lên đó một dòng chữ rồi cấm lên vị trí cái hố vừa lắp.

Gia Nghi nhìn dòng chữ trên bản, nét chữ phóng khoáng, rõ ràng, như rồng bay phượng múa ghi: Lăng Thiếu Hạo và Gia Nghi.

Trái tim không tự chủ loạn một nhịp, ánh mắt cô dán trên dòng chữ đó. Anh dẫn cô đến đây, cùng cô xếp sao mặc dù anh thừa biết đây là hành động rất ngốc, anh bướng bỉnh kiên quyết phải để sao mình một nơi với cô. Lăng Thiếu Hạo, anh là người như thế nào?