Edit: Frenalis
Tới Lệ Xuyên đã là chạng vạng, đoàn người bước xuống máy bay, cùng nhau đi lấy hành lý. Chu Lạc Sâm vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại, Phương Y đi sát bên, lo lắng anh sẽ va vào người khác, nhưng mỗi lần sắp sửa đụng thì anh đều khéo léo tránh được mà không cần ngẩng đầu.
Phương Y tò mò lại gần hỏi: "Anh tránh người khác bằng cách nào vậy?"
Chu Lạc Sâm thao tác nhanh chóng ấn điện thoại, nói: "Cảm giác."
"Cảm giác?"
"Ừ." Anh giải thích, "Những người đi ngược chiều đều đang nhìn anh, anh có thể cảm nhận được."
"...." Thật là một người đàn ông nhạy cảm! Phương Y cong khoé miệng cười, cảm khái nghĩ.
Cô chậm rãi tiến đến chỗ Hà Tình và những người khác. Trên máy bay cô đã ngồi gần Chu Lạc Sâm, bây giờ lại còn đi cạnh anh, không khỏi khiến các đồng nghiệp khác nghi hoặc.
"Tối nay chúng ta ở khách sạn nào vậy, chị Hà?" Phương Y hỏi.
Hà Tình quay lại nhìn cô nói: "Chị cũng không rõ, lần này do luật sư Nghiêm tự sắp xếp."
Phương Y hơi ngạc nhiên nhưng không bận tâm, cô chuyển chủ đề: "Em nhớ Lệ Xuyên có rất nhiều dân tộc thiểu số, chắc ở đây có thể mua được trang phục truyền thống nhỉ?"
Hà Tình cười: "Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chụp ảnh, em xinh nhất, mặc vào chắc chắn đẹp."
Phương Y đỏ mặt, gãi gãi đầu không nói nên lời. Hà Tình chọc vào tay cô, cùng các cô gái khác cười đùa thành một đoàn.
Chu Lạc Sâm sau khi giải quyết xong công việc, quay lại không thấy Phương Y đâu, liếc mắt nhìn thấy cô đang nói chuyện với các đồng nghiệp nữ, thoáng do dự, sau đó cũng đi qua. Đi đến bên cạnh Phương Y, anh không cùng cô nói chuyện mà chào hỏi mọi người: "Có chuyện gì vui vẻ vậy?"
Hà Tình nói: "Luật sư Chu hiếm khi đi cùng chúng tôi thế này, chúng tôi chỉ đang nói chuyện quần áo thôi."
Một nữ đồng nghiệp khác thêm vào: "Đúng vậy, con gái tụ tập thì chỉ có mỹ phẩm, dưỡng da với quần áo thôi. Nhưng hôm nay gió nào đưa luật sư Chu đến đây vậy? Bình thường toàn là luật sư Nghiêm đi cùng chúng tôi."
Luật sư Nghiêm đứng gần đó nghe thấy, ngại ngùng nói: "Hôm nay tôi không đi cùng mọi người."
Các cô gái cười ồ lên, Chu Lạc Sâm cũng khẽ cong môi, bộ dáng lơ đãng không chút để ý, bởi vì tất cả tâm tư của anh đều tập trung ở trên người Phương Y.
Mọi người đến nơi nhận hành lý, vừa chờ vừa trò chuyện. Thấy Chu Lạc Sâm không mặc áo vest mà chỉ cầm trên tay, Phương Y lo lắng: "Bên ngoài lạnh, anh mặc áo vào đi."
Chu Lạc Sâm chỉnh lại cà vạt, khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ: "Thời tiết Lệ Xuyên ấm hơn thành phố Cảng nhiều, em mặc thế này một lát sẽ ra mồ hôi."
Phương Y lưỡng lự: "Mặc ít quá sẽ bị cảm lạnh đấy."
Chu Lạc Sâm không nói gì thêm vì hành lý đã đến. Mọi người lấy hành lý của mình, chuẩn bị ra ngoài.
Chu Lạc Sâm nhanh chóng lấy hành lý của Phương Y trước rồi mới lấy của mình. Anh kéo tay cầm vali ra, nói: "Đi thôi."
Phương Y gật đầu đi theo sau. Hà Tình đi cùng các đồng nghiệp khác ở phía sau. Phó Tử Hân - một nữ luật sư ngày thường có quan hệ không tồi với cô ấy, thấy Phương Y đi sau Chu Lạc Sâm, buột miệng nói với Hà Tình: "Chị Hà, em thấy luật sư Chu và Phương Y có gì đó không ổn."
Hà Tình sửng sốt nhìn về phía Phương Y. Cô đang cúi đầu đi theo Chu Lạc Sâm, hai người bước đi rất ăn ý.
"Không đâu." Hà Tình nói, "Em không thấy Phương Y mới nhận hoa của bạn trai sao? 999 đóa hồng phấn, ý nghĩa là tình yêu bất diệt. Tình cảm của họ chắc chắn rất tốt."
Phó Tử Hân nhíu mày: "Nhưng em thấy..."
"Đừng nói linh tinh, nhỡ luật sư Chu nghe thấy thì sao?" Hà Tình ngắt lời. Dù chỉ là quản lý hậu cần, nhưng do đến công ty lâu năm và lớn tuổi hơn, mọi người đều tôn trọng cô ấy.
Phó Tử Hân có vẻ không vui nhưng rốt cuộc cũng im lặng, không nói gì nữa.
Hà Tình thu hồi ánh mắt, lơ đãng trò chuyện với người bên cạnh nhưng vẫn âm thầm quan sát Phương Y và Chu Lạc Sâm. Cô ấy bỗng nheo mắt, vì vừa thấy Chu Lạc Sâm quay lại nhìn Phương Y. Đáng lẽ đây không phải là hành động gì đặc biệt, nhưng ánh mắt Chu Lạc Sâm lại tràn đầy sự tìm kiếm quan tâm, không phải là ánh mắt của một cấp trên đơn thuần nên có.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chẳng lẽ hai người họ thật sự có gì đó? Hà Tình kinh ngạc đến mức Ôn Na nói gì cô cũng không nghe thấy, khiến Ôn Na khó hiểu.
"Chị Hà? Chị Hà!"
"Hả?" Hà Tình giật mình, "Gì vậy?"
"Gọi chị mãi không nói gì, chị đang nghĩ gì vậy?" Ôn Na thắc mắc.
Hà Tình cười trừ: "Chị có thể nghĩ gì chứ, nghĩ về chồng chị thôi."
Ôn Na ho khan một tiếng, đỏ mặt: "Chị Hà nói thẳng quá."
"Em còn trẻ da mặt mỏng, chị sợ gì chứ." Hà Tình hừ một tiếng, tiếp tục trò chuyện với mọi người, không còn lơ đãng nữa.
Đến bên ngoài sân bay, đã có người đợi sẵn, đó là bạn của Nghiêm Túc. Anh ta biết đoàn người văn phòng Tễ An đến Lệ Xuyên du lịch nên đến tiếp đãi.
"Lão Nghiêm!" Từ xa, một người đàn ông cao lớn mặc đồ giản dị vẫy tay về phía họ, rất nhiệt tình.
Nghiêm Túc bước nhanh đến ôm người đó, cười nói: "Chờ lâu rồi sao, muộn thế này rồi anh nên ở nhà nghỉ ngơi, chúng tôi đâu phải trẻ con, không lạc được."
Người đó nói: "Các người từ xa đến, tôi là chủ nhà không đón tiếp thì còn ra thể thống gì? Bao nhiêu người, để tôi xem xe có đủ không."
Nghiêm Túc nói: "Cũng bằng số người tôi đã nói với anh trước đó."
Người đó đếm một lượt: "Vừa đủ, mọi người lên xe đi, muộn rồi, chúng ta đến khách sạn để hành lý rồi đi ăn."
Mọi người bắt đầu lên xe theo sự sắp xếp của người đó. Mấy chiếc xe xếp thành hàng, chỉ chốc lát đã đầy người, chỉ còn Chu Lạc Sâm, Nghiêm Túc, Hình Tứ và... Phương Y.
Phương Y định lên chiếc xe phía sau, nhưng Chu Lạc Sâm giữ tay cô lại, muốn cô ngồi cùng xe với mình. Hình Tứ đứng bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng: "Chú ý hình tượng một chút, mọi người đang nhìn kìa."
Phương Y vội rụt tay lại. Tay Chu Lạc Sâm rơi vào khoảng không, anh hơi nhíu mày liếc nhìn Hình Tứ, Hình Tứ như không có việc gì quay người đi, lên chiếc xe đầu tiên.
"Lạc Sâm." Người đàn ông đón mọi người nhìn thấy Chu Lạc Sâm, vui mừng tiến đến bắt tay anh, "Không ngờ anh cũng đến, chúng ta đã nhiều năm không gặp, anh giờ thăng chức nhanh quá, giỏi thật."
Chu Lạc Sâm bắt tay anh ta, lịch sự nói: "Chung tiên sinh quá khen, Lệ Xuyên là vùng đất tốt, Chung tiên sinh những năm gần đây cũng phát triển rất tốt."
"Anh khách sáo quá, cứ gọi tôi là Lợi Dương." Chung Lợi Dương nói chuyện phiếm một lúc rồi nói, "Lên xe đi, chúng ta xuất phát."
Chu Lạc Sâm muốn Phương Y đi cùng mình, nhưng khi quay lại thì thấy cô đã lên một chiếc xe khác, anh không kịp để ý là xe nào. Không còn cách nào, Chu Lạc Sâm đành gật đầu, lên chiếc xe đầu tiên ngồi cạnh Hình Tứ.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trên chiếc xe đầu tiên, Chung Lợi Dương là người lái, Nghiêm Túc ngồi ghế phụ, Chu Lạc Sâm và Hình Tứ ngồi hàng sau. Hai người này ngày thường không ưa nhau, giờ lại ngồi gần như vậy, Nghiêm Túc hơi lo họ sẽ đánh nhau.
Nhưng cũng lạ, suốt đường đi Chu Lạc Sâm cùng Hình Tứ ngồi chung với nhau lại rất hòa hợp, thậm chí còn nói chuyện phiếm mấy câu, khiến Nghiêm Túc rất ngạc nhiên.
Đến khách sạn, mọi người xuống xe làm thủ tục nhận phòng, được thông báo do số lượng người quá đông, đặt thiếu hai phòng, không thể chia đủ.
"Ôi, là tôi sơ suất." Nghiêm Túc tỏ vẻ rất tự trách, "Mọi người xem trí nhớ tôi này, chỉ lo việc khác mà quên mất đặt sai số phòng."
Hà Tình vội nói: "Không sao đâu luật sư Nghiêm, chúng ta đặt thêm hai phòng nữa là được."
Nghiêm Túc nhìn về phía quầy lễ tân, ra hiệu cho nhân viên. Nhân viên này đã nói chuyện điện thoại với Nghiêm Túc trước đó nên hiểu ý anh ta, mặt không đổi sắc nói: "Chúng tôi không còn phòng trống, rất xin lỗi.". Bạn đang đọc tr𝑢𝒚ện tại ~ Tr𝐔mTr𝑢𝒚 en﹒ⅴn ~
Hà Tình không thể tin được: "Khách sạn lớn như vậy mà không có nổi thêm hai phòng?"
Nhân viên lễ tân bình tĩnh nói: "Xin lỗi quý khách, do gần đây là dịp Tết Nguyên Đán, lượng khách du lịch đến Lệ Xuyên rất đông, nên phòng giường đôi hạng sang đã hết."
Hà Tình "À" một tiếng, định sẽ đặt thêm hai phòng tiêu chuẩn, thì nghe thấy Nghiêm Túc nói: "Thế này đi, Lạc Sâm, cậu đưa một người đến khách sạn khác ở nhé, gần đây có nhiều khách sạn lắm."
Chu Lạc Sâm rất biết nghe lời nói: "Được."
Nghiêm Túc giả vờ suy nghĩ rồi nhìn qua mọi người, bỏ qua ánh mắt nóng lòng của các đồng nghiệp nữ khác, chỉ vào Phương Y: "Phương Y đi đi, em đi cùng Lạc Sâm đ ến khách sạn khác."
"Thực ra..." Có người khác định "thế chỗ" Phương Y, nhưng Phương Y đã bị Chu Lạc Sâm giục đi, không kịp dừng lại, có chút xấu hổ.
Hình Tứ lãnh đạm nhìn bóng họ rời đi, thờ ơ nói: "Tôi lên phòng để hành lý trước." Nói xong, anh ta rời đi.
Chung Lợi Dương vẫn nhìn theo Phương Y, thầm nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, quay lại thấy Hình Tứ đã đi, bật cười nói: "Lão Hình vẫn như xưa."
Nghiêm Túc nhún vai: "Đúng vậy, Hình Lãnh Đạm mà, danh bất hư truyền."
"Được rồi, mọi người lên phòng để hành lý đi, nửa tiếng nữa tập trung ở cửa sau, chúng ta đi ăn đặc sản nhé." Chung Lợi Dương vỗ vỗ tay nói.
Nghe vậy, mọi người đều vui vẻ đi cất hành lý, chỉ có Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm có chút quẫn bách. Anh thật sự đã đặt phòng ở khách sạn gần đó, nhưng không phải hai phòng, mà là... một phòng.
Phương Y đứng cùng anh trong thang máy chờ lên tầng, đầu đầy vạch đen hỏi: "Chuyện này là anh sắp xếp phải không?"
Chu Lạc Sâm nhìn thẳng, mặt không đổi sắc hỏi lại: "Chuyện gì?"
"Chuyện thiếu hai phòng ấy." Phương Y hếch mũi.
Chu Lạc Sâm lúc này mới quay sang nhìn cô, trầm mặc hồi lâu rồi "Ừ" một tiếng.
Phương Y muốn quỳ luôn tại chỗ, cô biết ngay là anh sắp xếp mà!
"Ở cùng anh không tốt sao?" Thang máy đến tầng, Chu Lạc Sâm cùng cô bước ra, đi về phía phòng của họ.
Phương Y bối rối quay đi không trả lời. Chu Lạc Sâm mỉm cười, nắm lấy tay cô. Cô giãy ra một chút nhưng không được, sau đó yên lặng nắm chặt tay anh.
Phản ứng của cô khiến Chu Lạc Sâm thấy rất đáng yêu, không nhịn được cúi xuống hôn cô một cái, khiến cô đỏ mặt né tránh. Anh nhìn thấy hết thảy không sót gì, không khỏi bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong trẻo dễ nghe, chọc đến Phương Y không tự chủ được nhìn anh.
"Giọng cười anh thật dễ nghe." Phương Y lẩm bẩm, "Cũng đẹp nữa."
Chu Lạc Sâm không nói gì, dường như hơi ngượng ngùng vì cười thoải mái như vậy. Anh im lặng dùng thẻ phòng mở cửa, rồi cùng cô vào phòng cất hành lý. Sau khi thay quần áo, cả hai quay lại khách sạn lúc nãy, cùng mọi người đi ăn.
Chung Lợi Dương đã đặt một nhà hàng đặc sản địa phương. Món ăn không biết có hợp khẩu vị mọi người không, nhưng đặc biệt và hiếm có. Bàn đầy món ngon khiến mọi người sau khi ăn cơm máy bay khó nuốt đều hào hứng ăn uống.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cũng ăn không ít, cô rất thích những món này, thầm nghĩ về nhà sẽ tìm công thức trên mạng để tự nấu thử.
Nếu nói có ai ăn ít, đó chính là Chu Lạc Sâm. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc bữa ăn, anh chỉ gắp vài đũa. Có thể vì phần lớn là món mặn, món chay không nhiều nên anh không ăn nhiều.
Lần này Phương Y không ngồi cùng anh mà ngồi giữa các cô gái, vì sự thân mật của họ suốt chặng đường đã đủ gây chú ý, cô không muốn thêm chuyện. Chu Lạc Sâm hiểu suy nghĩ của cô, cũng đồng ý với cách làm của cô, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không vui. Cũng có lẽ vì sự không vui này mà anh không ăn được nhiều.
Rời nhà hàng, mọi người lần lượt về khách sạn. Chu Lạc Sâm và Phương Y tản bộ trên con đường cổ trấn. Phương Y nghĩ họ sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, vì đi máy bay đường dài cũng khá mệt. Nhưng Chu Lạc Sâm dường như có kế hoạch khác.
"Đi lối này." Anh nắm tay cô. Ở đây không có người ngoài, lại là nơi xa lạ, không cần lo lắng bị ai nhìn thấy.
"Đi đâu vậy?" Phương Y nhìn theo hướng anh chỉ, có một tòa nhà cổ mái ngói, ngoài cửa có rất nhiều người.
Chu Lạc Sâm nói: "Đến đó em sẽ biết."
Phương Y gật đầu, nắm tay anh đi về phía đó. Đến nơi cô mới nhận ra, trên bảng hiệu của tòa nhà đó viết "Nguyệt Lão Từ".
"Hả?" Phương Y ngạc nhiên, "Sao lại có nơi này nhỉ?"
Chu Lạc Sâm không nói gì, nắm tay cô đi vào. Cặp đôi trai xinh gái đẹp thu hút không ít sự chú ý.
Đến đây phần lớn là các cặp đôi, nhưng cặp mà nam cao lớn đẹp trai, nữ xinh đẹp yêu kiều như họ thì rất hiếm. Các cặp đôi khác không khỏi so sánh với họ, các chàng trai thấy bạn gái mình kém hơn, còn các cô gái thì càng chê bai bạn trai mình.
Phương Y không biết suy nghĩ của người khác, cô chạy đến một cây đại thụ trong Nguyệt Lão Từ, mua hai túi thơm từ người bán hàng rong, rồi viết tên mình và Chu Lạc Sâm lên giấy, mỗi người nhét vào một túi thơm.
"Luật sư Chu!" Phương Y giơ tay gọi anh, trông rất phấn khích.
Chu Lạc Sâm lướt qua những người khác đến bên cô, nhìn đồ vật trong tay cô: "Ném càng cao càng linh nghiệm."
Phương Y cười tươi, má lúm đồng tiền xinh xắn vô cùng: "Thì ra anh cũng biết về chuyện này, em cứ tưởng anh chỉ biết về luật thôi."
Chu Lạc Sâm đương nhiên sẽ không nói ra việc mình đã tìm hiểu trước, chỉ nói: "Để anh." Anh lấy cả hai túi thơm.
Phương Y nhìn anh buộc hai túi thơm lại với nhau, rồi ném lên ngọn cây cao nhất. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"Thật tốt." Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa vào ngực và cọ vào chiếc áo sơ mi thơm tho của anh, thì thầm: "Chúng ta sẽ luôn tốt như vậy chứ?"
Chu Lạc Sâm ôm lấy vai cô, giữ chặt eo nói: "Sẽ."
Phương Y lại hỏi: "Vậy anh sẽ cưới em chứ?"
Chu Lạc Sâm hơi chớp mắt, không hề do dự vẫn như cũ nói: "Sẽ."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Thật sao?" Phương Y ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình hoảng hốt, "Lạc Sâm, nếu sau này anh nói không giữ lời mà bỏ em, em sẽ coi như anh đã chết. Lỡ một ngày nào đó vô tình gặp trên đường, em cũng sẽ không để ý đến anh, xem anh như người xa lạ quen mặt mà thôi."
Chu Lạc Sâm bật cười: "Thứ nhất, giả thiết của em không có cơ sở. Thứ hai, thành phố rộng lớn như vậy, nếu thật lòng muốn trốn một người, nhất định có thể tránh được, căn bản sẽ không tình cờ gặp lại."
Phương Y không vui nói: "Em không quan tâm, dù sao đến lúc đó em nhất định sẽ xem anh như người chết."
Chu Lạc Sâm hạ giọng: "Phụ nữ đều thích giả định những chuyện không thể xảy ra sao? Đừng nói thế nữa, anh sẽ không rời bỏ em, cũng không thể nghĩ ra lý do gì để từ bỏ em."
Phương Y cọ cọ trong ngực anh: "Như anh nói, việc buông tay hay không buông tay cũng chỉ là vấn đề tình cảm thôi. Nếu có một ngày anh thật sự muốn từ bỏ em, thì bất cứ điều gì cũng có thể trở thành lý do."
Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y với ánh mắt suy tư, tại sao cô lại thiếu tự tin như vậy? Có vẻ như anh vẫn chưa cho cô đủ cảm giác an toàn.
Anh trầm ngâm một lúc, cúi đầu nói bên tai cô: "Bảo bối, thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta gặp nhau là duyên phận khó có được. Có thể hiện tại em chưa tin tưởng anh nhiều, nhưng mối quan hệ cần được vun đắp, chúng ta cùng nhau nỗ lực. Tương lai như thế nào không ai biết trước, nhưng hiện tại chúng ta ở bên nhau, đây là mục tiêu để anh tiếp tục tiến về phía trước."
Phương Y hơi sững sờ, dựa vào lòng ngực anh. Chu Lạc Sâm cúi xuống hôn cô. Lần đầu tiên cô cảm thấy, bị mọi người nhìn cũng không tệ, cô rất muốn hôn anh, không kìm nén được nữa.
Dưới gốc cây Nguyệt Lão được bao phủ bởi những dải lụa đỏ và túi thơm, gửi gắm biết bao mong ước tốt đẹp của các cặp đôi, Chu Lạc Sâm cùng Phương Y hôn nhau. Nụ hôn của họ không mãnh liệt, chỉ là môi chạm môi, nhẹ nhàng vuốt v e, thời gian không kéo dài, rất tự nhiên rồi tách ra.
Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ này lại lọt vào mắt người không nên thấy. Phó Tử Hân sau khi về khách sạn thấy chán, nghe nói ở đây có Nguyệt Lão Từ nên một mình đến xem, không ngờ lại gặp Chu đại luật sư của văn phòng, và... Phương Y, thư ký của luật sư Hình.
Cô ta sững sờ nhìn hai người thân mật, mày nhíu chặt thành hinh chữ xuyên. Nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Phó Lôi.
"Alo? Tử Hân?"
"Là em, chị họ." Phó Tử Hân hạ giọng, "Chị đoán xem em thấy cái gì..."
- -------------------o------------------