Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 11: Lão bản Cẩm "tán tỉnh", người đẹp nào đó chỉ biết run rẩy




La Phỉ thật không muốn mình sẽ thắng. Mới vừa khen người ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lại còn có Phật tổ phù hộ, vậy mà trong chớp mắt đã lại đi thắng người ta. Như vậy thì khác nào trước thì mặt khen người ta tốt đẹp, quay lưng liền rủa người ta sinh con không có mắt, chẳng phải là quá thất đức hay sao a!

Nhưng có một điều, nếu để thua, lão bản Cẩm sẽ đánh cô!

Thắng hay là thua? Đây quả là một vấn đề nan giải, La Phỉ cảm thấy vậy. Thậm chí còn là vấn đề cực lớn. Cô không muốn thắng, nhưng lại không thể thua, chỉ cần nói muốn mà được hay sao? Đùa à, cô cũng không phải là thần tiên, nên làm sao có thể có được cả hai thứ đây. Cho dù có khả năng ấy, cô cũng không nguyện hao tổn tinh lực cho vấn đề này. Ăn no rỗi việc hay sao vậy? Huống chi, cô còn đang đói bụng lắm lắm nha! Cái thứ nước cháo ấy mà, chỉ cần đi WC một chuyến là hết!

La Phỉ quyết định: "Vậy thì tôi không muốn chơi nữa. Tôi chỉ cần nhìn cũng được rồi!" Thật là trở mặt nhanh như thể có "hơi thở Phật tổ" hạ xuống phù hộ cô vậy! Đáng tiếc là, vào lúc này bàn tay lão bản Cẩm lại nặng trịch như một cái kϊƈɦ đè xuống giữ chặt bả vai của cô, làm cho cô không thể động đậy nổi.

"Không được!" Lão bản Cẩm không cho phép cô được cự tuyệt.

"Vậy..." Vẻ mặt La Phỉ như đưa đám: "Nếu thua thì phải làm sao bây giờ?" Nếu thua chị sẽ đánh người nhà hay sao? Người ta yếu đuối không nơi nương tựa, bị chị đánh cho tàn phế rồi thì phải làm sao bây giờ?

"Em nói thử xem?" Cẩm Vô Song cười lạnh, một vẻ lạnh lùng "biết rõ còn cố hỏi".

La Phỉ đảo mắt giả bộ ngu. Liệu lão bản Cẩm thật có thể lột quần rồi đánh ʍôиɠ cô không đây? Hây za, hành động biến thái như vậy -- cô lại cảm thấy Cẩm Vô Song sẽ không phải là người như vậy, hoặc có lẽ là chắc chắn không phải là người như vậy? "Vậy thì... chị có thể phạt em không được thị tẩm nữa." "Đinh đinh đinh", ánh mắt chớp chớp chớp a. Van cầu chị cứ như vậy mà trừng phạt em đi! Thật mong đợi mà!

Lão bản Cẩm: "..." Cái gì mình cũng có thể thắng cô ta, nhưng so về độ vô sỉ thì không cách nào thắng được! Cẩm Vô Song lôi cái ghế tới ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Ở dưới gầm bàn, bàn tay của lão bản Cẩm cố ý vuốt ve cái đùi của cô, trêи mặt là nụ cười đến thâm ý: "Như vậy thì sao được! Bởi vì tôi lại đang rất mong chờ nha!"

Cô rõ ràng là một câu hai nghĩa, lại còn cố ý tăng thêm âm lượng của hai từ "mong đợi". Và cô cảm nhận được dưới bàn tay của mình chân ai đó run run. Chỉ trong nháy mắt ai đó nổi da gà, sau đó lại còn như muốn chạy trốn. Cẩm Vô Song cười đến là xán lạn, ái chà chà, ngay cả chỉ sờ sờ bắp đùi thôi mà đã xấu hổ đến như vậy rồi, còn đòi làʍ ȶìиɦ nhân cái gì chứ?

Cô khẽ nhấc một khuỷu tay lên, làm tư thế che nửa mặt, mấy ngón tay giơ lên che đi tầm mắt mọi người, chỉ đủ để cho La Phỉ nhìn thấy, cô làm một loạt động tác: vừa hôn vừa dùng ngón tay sờ bắp đùi của La Phỉ...

Một dòng điện "soẹt" theo sống lưng La Phỉ: xức, cái đồ quá mức biến thái này! Quả nhiên là vì quá thèm thuồng sắc đẹp của cô mà lão bản Cẩm mới trở thành biến thái đây sao? Ối mẹ ơi, đừng a! La Phỉ đặc biệt nghiêm túc nhìn thẳng phía trước - mà thật ra là không dám liếc nhìn Cẩm Vô Song. Ối mẹ ơi, cái kẻ biến thái này thật là đáng sợ! "Vậy chúng ta hãy bắt đầu đi!"

Người chia bài liếc nhìn Cẩm Vô Song, Cẩm Vô Song lại quay sang trưng cầu ý tứ của lão bản Hoàng. lão bản Hoàng gật đầu: "Được rồi, bắt đầu đi! Tối nay hãy cho tôi thử một chút vận may. Ha ha!"

Người nào đó nhấp nháy mắt con ngươi, thanh âm do dự: "Phật gia, tôi sợ là mình sẽ thua sạch bách mất. Ngài lợi hại như vậy..."

"Đâu có! Đâu có! Hãy buông lỏng đi, cứ xem như chơi cho vui là được. Cô đừng nghe lời phóng đại của A Song nhà cô."

"Người nhà" A Song: "..." Từ khi nào thì tôi thành "nhà cô" vậy?

Người nào kia đưa cả hai tay lên chắp lại như đang thành kính cầu nguyện: "Chỉ có điều, tôi thật sự sợ bị thua a. Phật gia, ngài quá khí thế như vậy, chưa bắt đầu mà tôi đã có dự cảm là mình sẽ thua... A Song, nếu không thì chị đến đây đi! Em thật sự không dám." Cô quay đầu ngoái nhìn về phía Cẩm Vô Song bằng vẻ mặt mình không biết phải làm sao bây giờ, đã vậy lại còn nhỏ giọng cầu khẩn nhưng là ai cũng nghe được.

Cẩm Vô Song: "..." Cô xạo vừa thôi a! Cẩm Vô Song nói: "Không có chuyện gì đâu, cô cứ xem như chơi cho vui là được, lão bản Hoàng chẳng phải đã nói vậy rồi hay sao?"

"Nhưng nếu em thua sạch bách thì làm sao bây giờ? Chị có trách em không?" Không phải là chị muốn em bán thân làm nô ɭệ, trọn đời thoát không ra đó chứ? Người ta không thể a! Người ta muốn như ngọn gió tự do, giống như mây trôi tự tại. Bây giờ tôi chỉ muốn biến thành một tia lửa điện, đem thiêu chị thành tro bụi!

Ách!

Phỉ phui! Phỉ phui cái mồm! Người đẹp họ La vội vàng kéo lý trí của mình quay trở lại. Thật ra điều em muốn biểu đạt là: em thua thì chị có đánh em hay không? Cô dùng ánh mắt như vậy để hỏi. Cẩm Vô Song mỉm cười, đồng thời dùng ánh mắt nói cho cô biết: nếu vậy thì cô cứ yên tâm, nhất định là tôi sẽ đem cô đánh thành cặn bã!

Ách!

La Phỉ thật đau lòng!

Lão bản Cẩm, chị đừng có uy lực như vậy có được không?

Lão bản Hoàng cũng thấy thương hương tiếc ngọc nên vừa cười vừa nói: "Yên tâm đi, lão bản Cẩm làm sao lại là người hẹp hòi như vậy chứ! Lão bản Cẩm nổi danh là người hào phóng. Dù thua mười vạn hay trăm vạn, mí mắt cô ấy cũng sẽ không thèm chớp lấy một cái."

Cái người "dù thua mười vạn hay trăm vạn, mí mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái" là lão bản Cẩm: cám ơn, nhưng tôi không phải là người hào phóng như vậy!

Còn người nào đó lại trong lòng thổ huyết: hình tượng ông vừa nói đến cùng Cẩm lão bản có một mảy may quan hệ sao? "Có thật vậy không, A Song? Em dù thua mười vạn hay tám vạn thì chị cũng sẽ không trách em? Vậy thì thật quá tốt rồi!" Em cho chị hàng nghìn hàng vạn cái ánh mắt hình ngôi sao này, em chớp mắt a chớp mắt a!

Cẩm Vô Song cũng chỉ là hơi cười cười mà không nói gì.

Lão bản Hoàng còn nói: "Như vậy thì tốt rồi. Chúng ta trước chơi nho nhỏ thôi, để cô lỡ có thua thì cũng không đến nỗi dụng tâm lương khổ. Người đẹp, như vậy thì có được không?"

Ánh mắt người đẹp "tinh" một cái sáng lên như một ánh chớp: "Vậy chúng ta bắt đầu bằng một đồng thì có được không?"

Lão bản Hoàng: "..." Lão bản Hoàng nhìn về phía Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song cảm thấy mình bây giờ cũng đã bị liên lụy rồi, có muốn tránh cũng tránh không thoát: "Lão bản Hoàng, đừng nghe cô ấy nói lung tung. Cô ấy vốn là người hay nghịch ngợm, luôn thích nói giỡn! Chúng ta cứ dựa theo quy định cũ là được rồi!" Lão bản Hoàng gật đầu: "Ha ha, tôi biết ngay mà! Người bên cạnh lão bản Cẩm chẳng những xinh đẹp lại còn khôi hài hơn người!"

Người nào đó trong lòng bỗng trở nên nhộn nhạo khi nghe đến câu: Người bên cạnh lão bản Cẩm... nên thẹn thùng lấy một tờ giấy đem che khuôn mặt nhỏ nhắn đang sáng ngời a sáng ngời a, lại còn ra vẻ "Em xấu hổ quá mà, thật xấu hổ kinh khủng a". Cẩm Vô Song dùng ánh mắt khổ sở mà nhìn cô. Có ai lại không biết cô đang vì cái gì mà nhộn nhạo a, cái người thần kinh này, cô không thể bình thường một chút hay sao?

Được rồi, dù sao đây cũng chỉ là một hy vọng xa vời mà thôi!

Lão bản Cẩm đã không còn ôm hy vọng với người này nữa rồi! Cẩm Vô Song nghĩ rằng người này có lẽ đang cố gắng giả ngây giả dại, nhất định là không muốn thắng bài, hoặc là không muốn dụng tâm đi thắng. Chẳng lẽ người này thật muốn thua để cô phải đánh cho một trận?

Làm sao bây giờ? Có cách nào để ép cô ta bây giờ được đây?

Nhìn da mặt cô ta kìa, so với thành tường lại còn dày hơn. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô thật nghĩ không ra biện pháp nào có thể kϊƈɦ thích được người này!

Người chia bài cầm một bộ bài mới tinh đem bày lên mặt bàn trơn bóng, sau đó thành thạo thu hồi rồi đặt vào tay lão bản Hoàng, lão bản Hoàng lướt qua rồi lại trao cho Cẩm Vô Song. Dù không muốn nhưng Cẩm Vô Song vẫn phải xem lướt qua một cái rồi ra hiệu cho La Phỉ làm theo. La Phỉ biết đây gọi là "qua tay khí", cũng là một kiểu ăn gian, cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình không cần!

Người chia bài bắt đầu chia bài.

Vận khí La Phỉ không tệ. Hai lá bài cô bắt được là 18 điểm. La Phỉ nhìn hai khối bài trưng cầu Cẩm Vô Song: "A Song, làm sao bây giờ, có nên bắt thêm bài hay không!"

Cẩm Vô Song trả lời: "Đây là cô và lão bản Hoàng cùng chơi, vậy nên cô hãy tự lo đi. Tôi không xen vào!"

Người đẹp họ La nghiêm mặt: van cầu chị cứ xen vào có được hay không! Chị mà xen vào rồi mà lại thua thì với em dù chỉ là một xu tiền cũng không quan hệ!

Cẩm Vô Song chỉ lạnh lùng nhìn cô: đã nói rõ cho cô biết rồi đấy, nếu cô không thông minh ra thì tôi sẽ giết chết cô!

Người đẹp họ La rất thất vọng: quỷ súc công gì chứ, đây đâu còn là người mình mong muốn a! Tôi sẽ đổi lại style cho chị biết mặt!

Cẩm Vô Song nói: tôi đây mới không cần nha!

Kết quả ván thứ nhất là lão bản Hoàng cùng người chia bài hòa. La Phỉ thắng người chia bài.

Lão bản Hoàng khen ngợi: "Quả nhiên tiểu thư La đúng là cao thủ a!"

Cao thủ tiểu thư La: o (╯□╰)o! Ngất xỉu, tôi đây là mèo mù đụng phải chuột chết a!

Mở đầu đã thắng, sau này thì hẳn là sẽ bị thua rất thê thảm!

Ván thứ hai bắt đầu, tiểu thư La cao thủ bắt đầu bằng hai lá bài kém!

Người đẹp La rất bình tĩnh: nếu có thua cũng tại vì nhà mình nha! Không có sai!

Lão bản Hoàng vận may rất tốt, trừ ván thứ hai bị thua, còn lại toàn là thắng. Ông ta không cần phải xuất ra thật nhiều bản lãnh, vậy mà trêи mặt bàn thu về đã hơn năm mươi vạn.

Cái người La Phỉ chân chó kia thật khó có cơ hội để mà phát huy nên đã không tiếc lời khen tặng: "Phật gia quả nhiên danh bất hư truyền a! Sợ rằng tối nay A Song sẽ bị thua đến đến qυầи ɭót cũng không còn mà dùng."

Đáng thương cho cái qυầи ɭót vô tội của A Song, giờ cũng bị bán đi cho Hoàng lão bản:...

Trong lòng lão bản Hoàng tự hỏi: mỹ nhân này nhìn thì xinh đẹp, mà sao nói chuyện lại thô tục như vậy được đây?

Còn lão bản Cẩm bây giờ lại chỉ một lòng suy nghĩ là làm sao giết chết người này ngay bây giờ đây!

Từ nãy tới giờ chỉ mới là chơi dạo, từ giờ trở đi coi như hai người mới thực sự trực tiếp so cao thấp. Bởi vì như La Phỉ đã nói, cô thua cũng chính là Cẩm Vô Song trực tiếp thua, sao đủ kϊƈɦ thích La Phỉ. Cho nên lão bản Hoàng đề nghị là đến lúc hai nhà trực tiếp so cao thấp được rồi, hai người thay phiên nhau rút bài trước. Cẩm Vô Song nói: nếu vậy hãy để lão bản Hoàng đi trước vậy! Lão bản Hoàng hớn hở tán thành.

Người chia bài lần nữa chia bài.

La Phỉ lại thua! Cô hoàn toàn không thèm động não, mặc cho số phận, hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí. Mà vận khí của cô thì đến nhà cái cũng có thể khiến cô thành kẻ bị thua!

Cẩm Vô Song nhìn một hồi lâu, cô nhận ra người này quyết tâm "không động não" rồi. Cô đây là muốn thử dò xét xem người này rốt cuộc chỉ dựa vào vận khí tốt hay là đầu óc không đến nỗi tồi nha! Hiện tại cô rất muốn khẳng định là: người này trước đây thắng được tiền như vậy, nhất định cũng chỉ là dựa vào vận khí mà thôi!

Nhìn lại mình này, đến "qυầи ɭót cũng muốn thua sạch" thì đủ biết trình độ rồi!

Ách!

Cái thứ ác nghiệt này, thật là biết cách lây bệnh mà!

Cẩm Vô Song tự thức tỉnh chính mình!

Người kia sau khi vung tiền như đến phát nghiện đột nhiên hô ngừng: "Tôi muốn đi nhà cầu!"

Húp cháo quá nhiều quả nhiên là đả thương con người ta a!

Lão bản Hoàng đang đà thắng, bỗng nhiên bị hô ngừng thì không khỏi có chút khó chịu. Nhưng vì người đẹp động lòng người này muốn đi nhà cầu, mình là một đại nam nhân không lẽ so đo, nên lập tức ra vẻ hào phóng cười: "Nhanh lên một chút trở lại nha, tôi chờ cô!"

La Phỉ nói: "Không cần chờ! Không cần chờ! Để cho A Song chơi cùng ngài đi. Tôi đi nhà cầu sẽ rất lâu, còn muốn trang điểm lại một chút, có lẽ phải mất 30 - 40 phút. Ngài nói chờ tôi sẽ làm tôi trong WC cũng không an tâm đó!"

Lão bản Hoàng muốn thổ huyết: 30 - 40', cô định làm cái đinh đóng ở trong đó luôn hay sao! Nhưng ông lại không thể nói lời này ra khỏi miệng, đành phải miễn cưỡng làm ra vẻ cười cười: "Không sao, tôi chờ cô là được rồi!"

La Phỉ trong lòng tự nhủ: được thôi, vậy ông cứ chờ thử xem!

Rồi nghênh ngang đi ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mình vẫn còn viết đây...

Edit: Làm edit thấy nhiều lúc như quay lại ngày xưa đi học vậy, gặp bài toán khó giải mãi không ra đáp số (tại đoán mãi không ra nghĩa mừ). Lại ngẫm nghĩ: cuộc đời chẳng phải là bài toán giải mãi không xong hay sao? Hì hì...