Kẻ Tuẫn Tội

Chương 32: Bí mật của hai người




Khoảng 10 tối ngày 29/3, tại lầu 7, số 117-8 tòa nhà Duy Cảnh (đang xây dựng) trên đường Tùng Sơn khu Thiết Đông đã xảy ra vụ án cố ý giết người. Nhạc Tiêu Tuệ sinh viên năm ba khoa luật trường đại học sư phạm thành phố C lúc đi về buổi tối bị người khác bám đuôi và bắt tới lầu 7 tòa nhà Duy Cảnh. Kẻ tình nghi có ý đồ cưỡng hiếp giết hại Nhạc Tiêu Tuệ. Lúc ngang qua đây, phó cục trưởng phân cục khu Thiết Đông thành phố C Mã Kiện cảm thấy tình hình dị thường, tiến lên giải cứu. Trong lúc ẩu đả, Mã Kiện vì cứu nạn nhân bị đẩy xuống lầu, không may hi sinh. Qua điều tra, trên người Mã Kiện bị đâm trúng hai dao, dao chí mạng phá vỡ tâm thất trái, dẫn tới mất nhiều máu rồi tử vong. Kẻ tình nghi Lâm Quốc Đông đang chạy trốn, công tác truy bắt hắn đang được tiến hành.



  Trương Chấn Lương cầm điện thoại, vội xuyên qua lối hành lang, không ngừng ra lệnh trong điện thoại.

   "Nhà nghỉ, quán net, phòng tắm hơi, đều lục soát kĩ cho tôi. Tất cả lực lượng có thể phát động đều phát động cho tôi.." Anh dường như đang gào lên "Ga xe lửa, trạm xe đường dài, đường cao tốc đều bố trí lực lượng, đem tên khốn đó dìm chết trong thành phố này cho tôi!"

  Cúp điện thoại xong, Trương Chấn Lương cũng đã tới cửa văn phòng. Anh có chút do dự, đẩy cửa đi vào.

  Trong phòng tối lờ mờ, khói thuốc lượn lờ. Ngoài Đỗ Thành ra trong văn phòng không còn ai. Trương Chấn Lương nhẹ nhàng bước tới cạnh Đỗ Thành, kéo ghế ngồi xuống.

  Đỗ Thành nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, vẫn chăm chú xem đoạn clip đó trên màn hình máy tính.

  Đó là đoạn clip được lọc ra từ máy di động Nhạc Tiêu Tuệ, ghi chép toàn bộ mọi chuyện xảy ra tối hôm đó.

  Ông tay trái chống cằm, tay phải kẹp điếu thuốc cháy dở, nhìn chằm chằm hình ảnh đã được xoay lại 90 độ: Lâm Quốc Đông nửa cúi người trên lưng Mã Kiện, hai tay cầm chặt cán dao từng chút từng chút một ấn xuống.

  Hai chân Mã Kiện giật giật.

  Âm lượng trong máy tính, tiếng cô gái không ngừng la hét: "Thả tay ra, mau thả tay ra.."

  Trương Chấn Lương đưa tay cầm chuột lên, tắt đoạn clip.

  Đỗ Thành vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Lâu sau, ông cúi đầu, lấy tay ôm trán, vùi mặt vào hai cánh tay, toàn thân khẽ run rẩy.

  Trương Chấn Lương đứng lên đi rót một ly nước ấm, lại lấy lọ thuốc từ trong túi Đỗ Thành ra để trước mặt ông.

   "Lệnh truy nã đã phát đi rồi, những nơi cần kiểm soát đều đã bố trí ổn thỏa. Trừ phi Lâm Quốc Đông mọc cánh, nếu không hắn sẽ không thể trốn khỏi thành phố này."

  Đỗ Thành im lặng.

   "Bên kiểm tra hiện trường có chút vấn đề, xe của thầy và Mã Kiện đâm vào nhau, vả lại còn hư hỏng nghiêm trọng" Trương Chấn Lương hơi ngừng lại một chút "Nói thật thì?"

  Đỗ Thành ngẩng đầu, lại châm một điếu thuốc, hút vài hơi, chậm rãi nói: "Ta và lão Mã đều vội cứu người. Trời mưa, mặt đường trơn trượt, nên đụng vào nhau."

   "Được, lát nữa con sẽ đi trả lời cho họ."

   "Lệnh khám nhà của Lâm Quốc Đông đã có chưa?"

   "Có rồi." Trương Chấn Lương nhìn đồng hồ "Có lẽ lát nữa sẽ xuất phát."

  Đỗ Thành dập đầu thuốc, đứng dậy: "Đi thôi."

  Tiểu khu Lục Trúc Uyển bên dưới tòa 22 ban 4 đỗ vài chiếc xe cảnh sát. Xung quanh có mười mấy cư dân, đang chỉ chỉ trỏ trỏ cửa sổ phòng 501.

  Đỗ Thành đứng trên bậc xi măng ngay lối vào ban này một lúc lâu, xoay người lên lầu. Trương Chấn Lương không nói gì theo sau ông.

  Cửa phòng 501 đã được kéo dây cảnh giới. Đỗ Thành khom người đi vào, thấy lão Trương bên đội kỹ thuật đã bắt đầu chỉnh lý thùng dụng cụ khám nghiệm.

   "Lợi Dân, xong việc rồi?"

   "Đúng vậy." Trương Lợi Dân chỉ vào phòng ngủ "Không phải là tìm kiếm cho có lệ thôi sao?"

  Đỗ Thành đứng giữa phòng khách, nhìn quanh căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này. Sau đó, ông đi tới cạnh sô pha, quan sát kiểu dáng và chất liệu, sau khi đại khái suy đoán được thời gian nó được bày trí, Đỗ Thành đứng dậy, nhìn sang phòng vệ sinh.

  Bồn tắm trở thành thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của ông. Đỗ Thành nhìn quanh phòng vệ sinh, hướng ra ngoài cửa gọi: "Lợi Dân, tới đây."

  Trương Lợi Dân đáp một tiếng rồi tới. Đỗ Thành chỉ bồn tắm và vách tường: "Chỗ này, khám nghiệm lại."

   "Ồ?" Trương Lợi Dân thu lại điếu thuốc đang muốn châm lửa, vẻ mặt kinh ngạc "Kiểm tra cái gì?"

   "Chủ yếu là vết máu." Đỗ Thành giẫm giẫm xuống nền "Gạch men cũng phải kiểm tra, không được bỏ qua bất kỳ khe hở nào."

  Trương Lợi Dân càng thêm nghi hoặc, nhưng ông nhìn biểu tình nghiêm túc của Đỗ Thành, không hỏi nhiều, vẫy tay gọi đồng nghiệp vào làm việc.

   "Cảm ơn nhé, Lợi Dân." Đỗ Thành vỗ vai ông "Có phát hiện báo ngay cho tôi."

  Ông ra khỏi phòng vệ sinh, tiếp tục cẩn thận đánh giá căn phòng. Trương Chấn Lương đang đứng ở cửa gọi điện thoại, thấy ông đi ra, liền cất điện thoại vào rồi bước qua đó.

   "Vợ cục trưởng Mã tới cục rồi." Trương Chấn Lương nhìn Đỗ Thành "Lạc Thiếu Hoa cũng tới."

  Đỗ Thành bước vào thang máy, đi thẳng tới văn phòng cục trưởng. Vừa đi được vài bước, liền nghe phía sau có người đang gọi ông. Đỗ Thành quay đầu lại, nhìn Trương Hải Sinh đang đẩy Kỉ Càn Khôn đi về phía mình.

   "Sao ông lại tới đây?"

   "Sáng nay tôi xem tin tức, thấy lệnh truy nã." Kỉ Càn Khôn đang ngồi trên xe lăn, ngẩng mặt nhìn Đỗ thành "Lâm Quốc Đông đã làm gì rồi? Nữ sinh viên năm 3 mà hắn bắt đi có phải là Nhạc Tiêu Tuệ không?"

  Đỗ Thành nhìn Trương Hải Sinh. Người phía sau hiểu ý liền đi ra chỗ khác, dựa vào tường hút thuốc

   "Lâm Quốc Đông.." Đỗ Thành cân nhắc lời nói "Hắn đã giết một cảnh sát. Tối qua, người hắn bắt đúng là Nhạc Tiêu Tuệ. Trên người cô bé dùng nước hoa Mitsouko, muốn dụ Lâm Quốc Đông ra tay, sau đó tóm lấy hành động của hắn."

   "Bây giờ cô ấy thế nào rồi?" vẻ mặt Kỉ Càn Khôn liền trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn, tựa hồ muốn đứng dậy, "Tôi có gọi cho con bé nhưng nó vẫn cứ không bắt máy."

   "Nó không sao, bị thương ngoài da, đang trong bệnh viện công an."

  Kỉ Càn Khôn biểu tình có chút thả lỏng. Ông chuyển động xe lăn, đồng thời gọi Trương Hải Sinh: "Mau, dẫn tôi tới bệnh viện công an."

   "Ông không cần làm gì cả. Lâm Quốc Đông vẫn đang trốn, nhưng bắt được hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Đỗ Thành vội căn dặn, thần sắc lại trở nên ảm đạm, "Hắn đã giết đồng nghiệp của tôi, hiện trường có chứng cứ ghi hình, lần này hắn chạy không thoát đâu."

  Động tác xoay người của Kỉ Càn Khôn bỗng chốc dừng lại. Ông cúi đầu, suy nghĩ một hồi, nhìn sang Đỗ Thành.

   "Ý ông là, tội danh của hắn là vì giết cảnh sát?"

  Đỗ Thành có chút khó hiểu: "Đương nhiên."

   "Không phải vì giết hại vợ tôi và những người phụ nữ đó?"

   "Điều này không có gì khác biệt cả." Đỗ Thành sững người, sau đó liền ý thức được ý đồ của Kỉ Càn Khôn "Khả năng Lâm Quốc Đông đối mặt với án tử hình là rất cao.."

   "Vậy cũng có nghĩa là, khi hắn được đưa ra pháp đình, cũng sẽ không nhắc tới tên vợ tôi?"

   "Ông nghe tôi nói!" Đỗ Thành cũng không kìm chế nổi "Bây giờ chúng ta đã có thể lục soát nhà Lâm Quốc Đông một cách hợp pháp. Nhưng chứng cứ của hơn 20 năm trước, có thể giữ lại hay không, tôi cũng không cách nào đảm bảo.."

   "Tòa án chỉ quan tâm tới người cảnh sát bị giết hại, còn đối với những việc làm của Lâm Quốc Đông 23 năm trước thì sẽ không hỏi tới.."

   "Người bị hại là đồng nghiệp của tôi, là bạn tôi!" Đỗ Thành bắt đầu gào thét, ông đi lên trước một bước, nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, đôi mắt nhìn thẳng vào Kỉ Càn Khôn, "Tôi không cần biết ông nghĩ thế nào, chuyện này sắp kết thúc rồi. Ông ngoan ngoãn đợi đó cho tôi, tôi sẽ để ông thấy cái ngày Lâm Quốc Đông đền tội!"

   "Đối với ông mà nói đã kết thúc rồi." Kỉ Càn Khôn không hề chùn bước nhìn lại Đỗ Thành "Đối với tôi mà nói thì nó vẫn chưa."

  Nói xong, ông xoay người di chuyển xe lăn tới chỗ Trương Hải Sinh.

  Đỗ Thành nhìn bóng dáng họ biến mất trong thang máy, trong lòng buồn bực, lại đành bất lực. Ông cắn răng, xoay người đi vào văn phòng phó cục trưởng.

  Đoàn Hồng Khánh trong văn phòng, ngồi trên sô pha với một bà lão đang khóc lóc, không ngừng an ủi bà. Đầu bên kia là Lạc Thiếu Hoa. Ông hơi ngẩng đầu, sau gáy dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt đầy nước mắt.

  Thấy Đỗ Thành đi vào, bà lão vùng vẫy đứng dậy, nắm lấy tay áo Đỗ Thành.

   "Thành, Thành.." giọng nói bà lão nghẹn ngào thảm thiết lại như đang khẩn cầu "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, lão Mã đang yên đang lành, sao nói không còn là không còn nữa chứ.."

   "Chị dâu, chị hãy bớt đau buồn." Đỗ Thành đỡ bà lão ngồi xuống "Lão Mã cứu người, ông ấy đến chết.. cũng không quên mình là một cảnh sát."

   "Tôi tưởng rằng sau khi về hưu, thì không cần cả ngày lo lắng sợ hãi.." bà lão lại khóc thảm thiết "Ông già này, trổ tài gì chứ."

  Tiếng khóc của bà lão vang vọng trong văn phòng vắng lặng. Đỗ Thành ngồi cạnh bà, nắm chặt đôi tay đã hằn vết nhăn, trong lòng vô cùng đau khổ. Đoàn Hồng Khánh cúi đầu, ngồi dựa vào bàn làm việc, không nói lời nào. Lạc Thiếu Hoa vẫn giữ tư thể vừa nãy, bất động, gương mặt không ngừng rơi lệ.

  Lâu sau, tiếng khóc của bà lão ngớt dần. Bà lau nước mắt, thở dài: "Lão Mã đang ở đâu? Tôi phải đi xem ông ấy."

   "Chị dâu, chị không nên tới đó." sắc mặt Đoàn Hồng Khánh rất khó coi "Phải giữ gìn sức khỏe của bản thân."

   "Không được." bà lão chắc như đinh đóng cột cự tuyệt. Sau đó giọng nói lại trở nên nghẹn ngào "Tôi không thể để ông ấy cô đơn một mình được.."

Đoàn Hồng Khánh nhìn Đỗ Thành, người phía sau khẽ gật đầu.

  Ông ấn chuông gọi trên bàn làm việc, bảo thư ký dẫn bà lão tới nhà tang lễ.

  Sau khi bà lão rời đi, văn phòng lại hồi phục vẻ yên lặng chết chóc. Đoàn Hồng Khánh ngồi đờ đẫn cả nửa ngày trời sau đó mới đứng dậy rót nước cho Đỗ Thành và Lạc Thiếu Hoa. Xong xuôi ông kéo ghế tới, ngồi đối diện sô pha, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên gương mặt hai người.

   "Thành, nói đi. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, Mã Kiện sao có mặt ở hiện trường?"

   "Trong lòng mọi người đều rõ." Đỗ Thành hừm một tiếng, chề môi về phía Lạc Thiếu Hoa "Ông ấy rõ hơn ai hết."

  Đoàn Hồng Khánh nhìn Lạc Thiếu Hoa một cái. Người phía sau rốt cuộc cũng động đậy, khom người, cúi đầu, hai tay vò vào mái tóc, thở dài một hơi.

   "Mã Kiện vì sao biết tôi tới tòa nhà Duy Cảnh?" Đỗ Thành nhìn ông chằm chằm "Là do ông mật báo?"

   "Ông ấy căn bản không cần tôi mật báo." Lạc Thiếu Hoa vùi đầu vào đầu gối, giọng nói mập mờ không rõ "Ông trong cục có người của ông, ông ấy cũng có người của ông ấy."

  Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu: "Nhất cử nhất động của ông, đều nằm trong kiểm soát của ông ấy."

   "Sao ông không tới đó?"

  Lạc Thiếu Hoa quay đầu lại, nhắm mắt.

   "Sao ông không tới đó?" Đỗ Thành đứng dậy, nghiến răng. Đoàn Hồng Khánh vội ngăn ông lại nhưng bị ông đẩy ra.

  Đỗ Thành đứng trước mặt Lạc Thiếu Hoa, từ cao nhìn xuống ông.

   "Nói đi!"

  Lời còn chưa dứt, Đỗ Thành đã đưa tay lên, đánh mạnh vào đầu Lạc Thiếu Hoa.

  Đoàn Hồng Khánh nghiêng người ra trước như muốn đưa tay ngăn lại. Nhưng ông liền thu lại động tác, yên lặng nhìn Đỗ Thành.

  Đầu Lạc Thiếu Hoa bị đánh nghiêng sang một bên. Ông quay đầu lại, vừa đối mặt với Đỗ Thành, mặt lại chịu một cái bạt tai.

   "Người nên chết là ông!" đôi mắt Đỗ Thành như muốn nứt toạt ra, ngón tay chỉ Lạc Thiếu Hoa không ngừng run rẩy "Người bị đâm chết lẽ ra phải là ông!"

  Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn ông, khóe miệng rướm máu, trên mặt cười thê lương: "Đúng vậy, đều do tôi sai.."

   "Lúc đầu ông giao chứng cứ ra thì mọi chuyện sẽ không xảy ra." Đỗ Thành thả lỏng bàn tay "Lão Mã đã chết rồi. Nếu ông còn tiếp tục che giấu, ông ấy chết cũng không được nhắm mắt!"

  Lạc Thiếu Hoa nhìn sang chỗ khác, khẽ thốt ra một chữ: "Không."

   "ahihi!" Đỗ Thành lớn tiếng mắng, vung nắm đấm lên đánh "Tại sao?"

  Đoàn Hồng Khánh cũng không thể nhẫn nại nữa, ôm lấy eo Đỗ Thành.

  Lạc Thiếu Hoa mặt không biểu tình nhìn hai người đang không ngừng lôi kéo, nói từng câu từng chữ: "Như ông đã nói, lão Mã đã chết rồi, tôi không thể để ông ấy chịu bất kỳ vết nhơ nào."

   "Mẹ kiếp ông!" Đỗ Thành ra sức vùng vẫy "Lão Mã vì cứu người! Đến chết ông ấy vẫn là một cảnh sát! Còn ông? Mẹ kiếp là tên khốn nạn không chịu trách nhiệm như con rùa rụt đầu!"

  Lạc Thiếu Hoa sững người. Lâu sau, ông chậm rãi đứng lên, nói với Đoàn Hồng Khánh: "Cục trưởng Đoàn, bất luận thế nào, nhất định phải mau chóng bắt được Lâm Quốc Đông. Nếu hắn kháng cự, cứ bắn chết hắn."

  Nói xong, ông lại quay sang Đỗ Thành như đang muốn lao vào mình: "Sai lầm của tôi, tôi sẽ tự mình gánh lấy."

  Sau đó, ông lảo đảo đi ra tới cửa, mở cửa rồi đi khỏi.

  Đoàn Hồng Khánh đẩy Đỗ Thành vẫn còn đang vùng vẫy ra, chống nạnh đứng cạnh bàn làm việc thở dốc. Lúc sau ông cầm điện thoại lên, mau chóng bấm một dãy số.

   "Thông báo toàn cục, tạm gác công việc của mình sang một bên, tập trung toàn bộ lực lượng truy bắt Lâm Quốc Đông."

  Sau khi cúp máy, ông chỉ Đỗ Thành: "Ông phụ trách dẫn đội."

  Đoàn Hồng Khánh nhìn gương mặt xám xịt, xưng vụ của Đỗ Thành, cắn răng nói: "Tôi không cần biết ông có thể sống thêm được bao nhiêu ngày, mẹ kiếp ông phải cầm cự cho tôi, cho tới ngày Lâm Quốc Đông về quy án!"

  Ngụy Huỳnh đẩy cửa phòng bệnh ra, phát hiện giường bệnh của Nhạc Tiêu Tuệ không có ai. Anh nhìn bình dịch truyền còn một nửa và đầu kim đang treo lơ lưng, liền xoay người tới chỗ y tá trực.

  Y tá trực ban cũng không biết Nhạc Tiêu Tuệ đi đâu. Ngụy Huỳnh lấy di động ra, gọi vào số máy Nhạc Tiêu Tuệ, chuông vang lên rất lâu, cô vẫn không nghe máy.

  Ngụy Huỳnh bất lực cúp máy, chuẩn bị lên tầng tìm cô. Vừa đi được vài bước, anh vô tình thấy bảng cấm hút thuốc treo trên tường, ngẫm nghĩ một lúc đi thẳng ra ngoài bệnh viện.

  Khu vườn không lớn, Ngụy Huỳnh rất nhanh phát hiện ra Nhạc Tiêu Tuệ đang ngồi trên ghế dài cạnh khóm hoa. Cô chỉ mặc áo bệnh nhân, ôm gối ngồi hút thuốc trên ghế dài. Ngụy Huỳnh gọi cô một tiếng, bước nhanh tới đó. Nhạc Tiêu Tuệ nghe gọi liền nhìn lại, sau đó mặt không biểu tình quay đầu đi.

  Ngụy Huỳnh chạy tới cạnh cô, kéo lấy cánh tay cô: "Cậu điên rồi! Mặc ít như vậy, sẽ cảm đấy!"

  Nhạc Tiêu Tuệ vùng khỏi tay anh, mắt vẫn nhìn về phía trước, lại châm một điếu thuốc khác.

  Ngụy Huỳnh yên lặng đứng một lúc, cởi áo bông đắp lên người cô. Lần này, Nhạc Tiêu Tuệ không cự tuyệt. Chỉ là cô vẫn không nhìn anh, ánh mắt hờ hững nhìn đám người ra vào chỗ phòng cấp cứu.

  Mái tóc dài của Nhạc Tiêu Tuệ được buộc gọn thành một đuôi ngựa, trên cổ vẫn quấn lớp băng dày cộm, trên cánh tay cũng có thể thấy dải gạt quấn quanh. Ngụy Huỳnh đánh giá cô một lượt, thấp giọng hỏi: "Cậu thế nào rồi?"

  Lâu sau, Nhạc Tiêu Tuệ mới trả lời: "Không sao, bị thương ngoài da."

  Cô ngẩng đầu nhìn kĩ Ngụy Huỳnh, sau cùng ánh mắt dừng lại chỗ lớp băng trên trán.

   "Còn cậu?"

   "Mình cũng không sao." Ngụy Huỳnh cười "Khâu 3 mũi."

  Nhạc Tiêu Tuệ cũng toét miệng, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Sau đó cô cúi đầu, vùi vào đầu gối.

   "Mình mất ngủ, dùng thuốc an thần liều cao vẫn không có tác dụng." giọng Nhạc Tiêu Tuệ trầm thấp lại mơ hồ, dường như từ nơi sâu thẳm truyền tới "Nhắm mắt lại, liền thấy máu, rất nhiều máu, máu như thác chảy vậy."

  Ngụy Huỳnh thở dài trong lòng, bước lên trước, ôm vai cô. Cô gái run rẩy một chút, theo bản năng nấp ra sau. Sau đó, cô thuận thế vùi đầu vào lòng Ngụy Huỳnh. Vài giây sau, Ngụy Huỳnh cảm giác cơ thể thả lỏng hoàn toàn, tựa hồ như cùng lúc, tiếng khóc từ bên dưới mái tóc dài và dày truyền tới.

   "Đều tại mình.. đều do mình.." tiếng khóc thút thít ngắt quãng vang lên. Ngụy Huỳnh rất nhanh liền cảm giác lồng ngực mình ướt đẫm một mảng. Anh không biết phải dỗ Nhạc Tiêu Tuệ thế nào, chỉ có thể ôm cô chặt hơn.

  Cả năm phút sau, tiếng khóc của Nhạc Tiêu Tuệ mới dần dừng lại. Lại qua một lúc, cô từ trong lòng Ngụy Huỳnh ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ anh ra.

   "Xin lỗi." Nhạc Tiêu Tuệ thở dài, tâm trạng cũng bình ổn hơn. Cô dùng tay áo lau đi nước mắt còn lại trên khóe mi, chỉ chỉ vòm ngực Ngụy Huỳnh, "Làm ướt áo của cậu rồi."

   "Không sao." Ngụy Huỳnh đưa tay lên áo lau qua loa, "Cậu phải dưỡng bệnh cho thật tốt, đừng nghĩ lung tung nữa."

   "Mình không có cách nào mà không nghĩ tới được." hốc mắt Nhạc Tiêu Tuệ lại đỏ lên, giọng nói lại nghẹn ngào "Mình quá tự cho mình là đúng rồi. Nếu không người cảnh sát đó cũng sẽ không vì cứu mình mà.."

   "Ông ấy tên Mã Kiện."

   "Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ ra sức gật đầu, "Mình sẽ nhớ kỹ ông ấy. Cảnh sát, Mã Kiện."

  Ngụy Huỳnh yên lặng nhìn cô: "Tiêu Tuệ."

   "Ừm?"

   "Sao cậu lại làm thế?"

   "Còn phải hỏi sao?" Nhạc Tiêu Tuệ có chút kinh ngạc chau mày "Mình muốn bắt Lâm Quốc Đông."

   "Mình hỏi không phải là cái này." Ngụy Huỳnh lấy di động ra "Trong đoạn clip cậu gửi cho mình, cậu nói có cơ hội sẽ giải thích nguyên nhân vì sao lại làm như vậy."

  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn anh một cái, quay đầu đi, môi mím chặt.

   "Cậu biết rõ, làm vậy rất nguy hiểm, làm không tốt sẽ đem cả mạng mình nạp vào đó." Ngụy Huỳnh nhìn cô, chậm rãi nói "Cậu quan tâm lão Kỉ, cậu đau lòng Đỗ Thành, hận Lâm Quốc Đông, những điều này mình đều có thể lý giải. Nhưng như vậy cũng không đủ để cậu cam tâm tình nguyện mạo hiểm tính mạng mình. Càng huống hồ, cậu còn tâm nguyện chưa làm được."

  Ngụy Huỳnh do dự một chút: "Cậu vẫn chưa tìm được hung thủ giết mẹ cậu."

  Nhạc Tiêu Tuệ vẫn im lặng, khóe môi bắt đầu run rẩy.

   "Cho nên mình muốn cậu cho mình một lời giải thích." Ngụy Huỳnh cúi người nhìn thẳng vào mắt Nhạc Tiêu Tuệ "Sao cậu lại làm thế?"

  Lâu sau, Nhạc Tiêu Tuệ thấp giọng nói: "Mình có thể giải thích cậu nghe, nhưng không phải lúc này."

  Nói xong, cô đứng dậy, cởi áo bông ra đưa cho Ngụy Huỳnh: "Mình phải trở về rồi."

  Vừa đi được mấy bước, cô gái xoay người lại, đánh giá Ngụy Huỳnh, biểu tình phức tạp.

   "Cậu biết không?" Nhạc Tiêu Tuệ cười, "Cậu khác nhiều so với trước đây."

  Ngụy Huỳnh cũng cười: "Có lẽ vậy."

  Cô gái nghiêng nghiêng đầu, như đang suy tư. Sau cùng, cô vẫy tay với Ngụy Huỳnh, xoay người đi vào khu nội trú bệnh viện.

  Ngụy Huỳnh cầm áo bông, nhìn cô gái khuất dần sau cửa khu vực nội trú bệnh viện. Sau đó, anh ngồi trên ghế dài, duỗi thẳng chân, mắt nhìn lên mũi giày mình tới xuất thần.

  Mình thay đổi rồi sao?

  Đúng vậy, Mấy tháng nay, mình gặp qua tội ác tối tăm nhất, tình cảm mãnh liệt nhất, tội phạm tàn ác nhất, cảnh sát dũng cảm nhất.

  Nhạc Tiêu Tuệ cũng thay đổi rồi, vì cô ấy có bí mật của riêng mình.

  Thật ra mình cũng có.