Kẻ Tuẫn Tội

Chương 30: Bái tế




Thang máy dừng ở tầng 8. Ngụy Huỳnh bước khỏi thang máy, nhìn quanh rồi đi thẳng tới cánh cửa bên phải.


Cửa chống trộm bằng sắt màu xanh đậm. Trên khung cửa còn dán một đoạn dây cảnh giới bị xé đứt. Ngụy Huỳnh nhìn ổ khóa, từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa mới.

  Lúc tra chìa vào ổ, cảm giác vô cùng rít. Không dễ gì mới hoàn toàn tra vào hết, nhưng chìa khóa lại không cách nào chuyển động được. Ngụy Huỳnh vừa để ý động tĩnh xung quanh, vừa điều chỉnh góc độ chìa khóa. Cuối cùng "cạch" một tiếng, ổ khóa đã được mở.

  Cửa chống trộm được mở, Ngụy Huỳnh mau chóng lách người chui vào. Đóng cửa xong, anh bắt đầu đánh giá căn nhà một phòng ngủ một phòng khách trước mắt.

  Tất cả các cửa sổ đều được che đậy bởi lớp rèm dày cộm, trong phòng sáng lờ mờ. Trong không khí còn thoang thoảng mùi chua chua. Bày trí trong phòng tương đối cũ kỹ, đồ gia dụng đều là kiểu dáng thập niên 90 của thế kỷ 20, thô nhưng bền. Trong phòng khách chỉ bày một bộ sô pha, bàn trà và tủ tivi, cảm giác vô cùng rộng rãi. Phòng ngủ lại có vẻ chật hơn nhiều, ngoài chiếc giường đôi, tủ đứng và tủ quần áo ra, không gian còn lại không nhiều.

  Ngụy Huỳnh đi quanh một vòng trong phòng, lại tới nhà bếp, nhìn vết dầu bám trên đồ dùng nhà bếp và bếp lò đã phủ đầy một lớp bụi, sau cùng đem tầm nhìn đặt lên kệ dao. Anh bước lên trước, lấy ra một con dao chặt xương, đưa tới trước mặt xem xét kỹ lưỡng một hồi, lại cắm vào chỗ cũ.

  Về lại phòng khách, Ngụy Huỳnh ngồi xuống sô pha. Nhìn từ chất liệu, đây là một bộ sô pha bọc da heo, đã bị hao mòn vô cùng nghiêm trọng, trên bề mặt trải đầy vết rách. Có một số vết dùng băng keo trong dán sơ sài, những chỗ còn lại lộ ra lớp mút xốp. Ngụy Huỳnh ngồi một lúc cảm thấy mũi đã bị bầu không khí đầy bụi bặm này làm cho rất ngứa. Anh mở ba lô lấy ra một hộp thuốc lá hiệu Kent còn nguyên tem, xé ra, rút một điếu dùng bật lửa châm lên.

  Anh cẩn thận hút một hơi, liền ho sặc sụa. Cơ thể lắc lư và hô hấp kịch liệt khuấy động bụi xung quanh, anh hắt hơi mấy cái liền mới bình ổn lại.

  Ngụy Huỳnh nhìn điếu thuốc trong tay, lại hút một hơi, tuy cổ họng vẫn còn cảm giác ngứa ngứa, nhưng anh đã có thể miễn cưỡng kiềm lại được. Cứ như thế anh chậm rãi hút hết điếu thuốc, sau đó dập đầu thuốc, trong làn khói thuốc bồng bềnh, lại nhìn quanh phòng khách lần nữa, sau cùng đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.

  Trong nhà vệ sinh không có cửa sổ, trong phòng một mảng tối đen. Ngụy Huỳnh tìm công tắc đèn điện, bật lên, nhưng không thấy phản ứng. Anh lắc đầu, mở rộng cửa.

  Mượn ánh sáng yếu ớt từ phòng khách, Ngụy Huỳnh đánh giá không gian chật hẹp vẻn vẹn 5m vuông này. Bốn bức tường và nền nhà đều được lát gạch trắng, trần nhà cũng là màu trắng. Vì đã lâu năm và không được thường xuyên dọn dẹp, đường viền của gạch và trần nhà đã bắt đầu ố vàng, góc tường đã xuất hiện nấm mốc màu đen. Bên cạnh bồn rửa tay có để xà phòng, kem đánh răng và hai cái bàn chải bị vứt tùy ý. Trong bồn nước còn đọng lại một chút nước trộn lẫn với bụi bặm, càng có vẻ bẩn thỉu. Dưới bức tường phía tây là một bồn tắm đơn, làm bằng sứ, trong bồn tắm cũng lốm đốm vệt nước, nhìn có vẻ đã rất lâu không được dùng tới. Ngụy Huỳnh chống tay lên bồn tắm, cúi người xuống, cẩn thận xem xét bên trong bồn tắm, sau đó quay đầu nhìn phòng ngủ đối diện.

  Anh mau chóng ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng tới phòng ngủ, sau khi nhìn quanh một lượt, nằm sấp xuống nền nhà, nhìn xuống gầm giường. Ngoài lớp bụi dày ra không có gì cả. Ngụy Huỳnh bò dậy, phủi tay, suy nghĩ một lúc lại đi ra phòng khách.

  Bên dưới sô pha ở phòng khách ngoài nửa hộp thuốc ra, không có gì. Ngụy Huỳnh đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng. Vì trong phòng bày trí đơn giản, rất nhanh đã kiểm tra hết. Thậm chí đến cả tủ bếp và tủ quần áo đều bị mở tung để kiểm tra, thứ anh muốn tìm vẫn không thấy đâu.

  Vẻ mặt Ngụy Huỳnh nhìn không ra thất vọng, chỉ có vẻ nghi hoặc. Anh ngồi lại ghế sô pha, hai cùi chỏ chống lên đầu gối, cúi đầu trầm tư. Kể từ lúc anh vào đây cũng đã gần một tiếng đồng hồ. Cảm thấy không cần phải tìm kiếm thêm nữa, Ngụy Huỳnh bắt đầu chính lý đồ dùng mang theo. Thu dọn tàn thuốc, lấy khăn giấy gói đầu thuốc lại, bỏ vào túi áo, anh đứng dậy ra khỏi phòng.

  Trong lối hành lang một mảng yên tĩnh. Ngụy Huỳnh lách người ra, đang muốn khóa cửa, bàn tay đặt trên tay nắm bỗng khựng lại.

  Anh lại vào phòng lần nữa, xuyên qua phòng khách tới thẳng phòng ngủ. Đứng trước tủ quần áo cao hơn 2m, anh đánh giá một lượt, lại quay về phòng khách, lấy một cái ghế từ bên cạnh bàn ăn.

  Đứng trên ghế, đầu Ngụy Huỳnh vẫn cách một đoạn với đầu tủ. Anh nhón chân lên, đưa tay, sờ soạng lên đầu tủ. Tiếp xúc với bàn tay, chỉ có lớp bụi dày được tích lũy theo năm tháng. Đột nhiên, tay anh dừng lại, ánh mắt chợt sáng lên. Sau đó, anh từ đầu tủ lấy xuống một vật thể hình dài.

  Thứ đồ này được dùng giấy báo gói lại, hai đầu được quấn băng keo vàng, cũng phủ đầy một lớp bụi. Ngụy Huỳnh cầm nó lên xem, từng lớp bụi rơi xuống, chữ trên báo cũng lộ ra, là 'Nhật báo Nhân Dân' ngày 29/10/1992.

  Tờ báo đã ố vàng, trở nên giòn cứng, chỉ dùng sức một chút là đã rách ra. Một thứ đồ màu nâu thẫm xuất hiện bên dưới lớp báo, sờ vào có cảm giác là kim loại. Hô hấp Ngụy Huỳnh trở nên gấp gáp, anh vội xé lớp báo ra, thứ đó cuối cùng cũng xuất hiện toàn diện.

  Là một cái cưa tay.

  Đỗ Thành đỗ xe xong, vội chạy qua đường cái, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cửa tiệm trước mặt: LeoCafe. Ông ở làn đường cho người đi bộ xoay người đi về phía cửa ra vào. Vừa đi được vài bước, cách một lớp cửa kính ông liền thấy Lạc Thiếu Hoa đang ngồi bên đó.

  Lạc Thiếu Hoa đang ngồi trước bàn, trước mặt là ly cà phê chưa hề động tới. Tay ông kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đã chạy thành một đoạn dài, rơi lên bề mặt chiếc bàn. Ông tựa hồ không biết gì xung quanh, chỉ là ngây ngốc nhìn làn khói bốc ra từ ly cà phê, cả người ngây ra như bức tượng.

Đỗ Thành thầm thở dài, mở cửa đi vào.

  Ngồi xuống đối diện với Lạc Thiếu Hoa, Lạc Thiếu Hoa dường như hoàn hồn, miễn cưỡng cười với Đỗ Thành, đưa tay dập đầu thuốc đã sắp cháy tới ngón tay.

  Đỗ Thành gọi một ly nước lọc, sau khi bảo phục vụ lui xuống, ông bắt đầu tỉ mỉ quan sát Lạc Thiếu Hoa.

  Ông ta gầy đi nhiều, gò má hóp vào trông đáng sợ. Râu mọc lổm chổm, đầu tóc rối bù. Duy chỉ có hai mắt ngập tràn tia máu là vẫn còn lấp lánh, thi thoảng cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc chạm phải ánh mắt Đỗ Thành, Lạc Thiếu Hoa sẽ mau chóng né đi.

   "Tôi đến một mình, cũng không mang theo thiết bị ghi âm." Đỗ Thành biết trong lòng ông nghĩ gì, liền lấy điện thoại ra để lên bàn "Ông yên tâm."

  Lạc Thiếu Hoa bối rối nhoẻn miệng cười, bưng ly cà phê nhấp một ngụm, đồng thời vẫn không quên nhìn trái nhìn phải.

   "Lão Lạc, chuyện đã tới nước này, tôi không vòng vo với ông nữa." Đỗ Thành nói thẳng "Ông và tôi đều rõ, Lâm Quốc Đông là hung thủ."

  Lạc Thiếu Hoa khẽ run rẩy, toàn thân đều rụt lại. Lúc sau, ông ngẩng đầu cười với Đỗ Thành.

   "Buối tối đó, cảm ơn ông."

   "Ông phải rõ, tôi bỏ qua cho hai ông, không có nghĩa là tôi cho phép hai ông.."

   "Tôi không phải cảm ơn ông bỏ qua cho chúng tôi, mà là cảm ơn ông đã ngăn chúng tôi lại." Lạc Thiếu Hoa cúi đầu lần nữa, "Tôi trở về nghĩ lại chuyện mình làm tối đó, thật quá khủng khiếp."

  Đỗ Thành nhìn Lạc Thiếu Hoa vài giây, ngữ khí dịu đi nhiều: "Thiếu Hoa, tôi biết ông không phải là loại người như vậy."

   "Có phải hay không không quan trọng nữa." Lạc Thiếu Hoa thở dài, "Tôi đã từng là một cảnh sát, lại phạm phải một sai lầm chí mạng."

   "Bây giờ sửa vẫn còn kịp." Đỗ Thành hơi nghiêng về phía trước, lời nói thành khẩn "Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi hẹn ông ra đây."

  Lạc Thiếu Hoa trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: "Thành, tôi biết ông muốn gì."

   "Nếu ông giao chứng cứ ra cho tôi, Lâm Quốc Đông liền có thể lên tòa" Đỗ Thành ngừng một lúc, "Còn về ông.."

   "Xin lỗi, Thành." Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt là biểu tình khổ sở xen lẫn hổ thẹn "Tôi không thể đưa cho ông được."

  Sự cự tuyệt của ông nằm trong dữ liệu. Đỗ Thành bình tĩnh quăng ra vấn đề thứ 2: "Ừm, vậy chí ít ông hãy đem quá trình mà ông tra ra được hắn ta là hung thủ kể cho tôi chứ."

   "Tôi không thể." Lạc Thiếu Hoa vẫn không chút do dự, "Tôi cái gì cũng không thể kể với ông được."

  Đỗ Thành sững người. Ông vốn cũng không hy vọng Lạc Thiếu Hoa có thể đem chứng cứ giao ra cho mình, nhưng nếu ông ta có thể đem rõ ngọn ngành quá trình điều tra Lâm Quốc Đông nói ra, có lẽ có thể giúp ích cho việc thu thập chứng cứ. Nhưng thái độ dứt khoát của Lạc Thiếu Hoa khiến toàn bộ hy vọng của ông đều tan biến.

   "Vậy để hắn ta ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Trơ mắt nhìn hắn tiếp tục giết người?" Đỗ Thành bỗng chốc nổi giận đùng đùng, "Chỉ vì để ông có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống sau khi về hưu?"

   "Thành, hơn 20 năm qua, tôi chưa từng được yên ổn ngày nào." Lạc Thiếu Hoa cười khổ, chỉ vào đầu mình, "Hình bóng của hắn luôn nằm ở đây. Mỗi nạn nhân, bao gồm cả Hứa Minh Lương, đều ở trong này."

   "Vậy sao ông còn không giao chứng cứ ra?" Đỗ Thành đứng dậy, tay vịn bàn, từ cao nhìn xuống ông ta "Dù có thể định tội ông việc tư mà phạm pháp, thì cũng đã quá thời hiệu truy tố rồi, thể diện và vinh dự quan trọng vậy sao?"

   "Ông tưởng rằng tôi vì bản thân mình sao?" Lạc Thiếu Hoa lắc đầu, "Vụ án này liên quan tới quá nhiều người rồi. Nếu bị vạch trần, mọi người trong cục chúng ta, cục trưởng cũ, phó cục trưởng, Mã Kiện, mấy anh em cùng điều tra năm đó, viện kiểm sát và cả tòa án, ai có thể thoát được chứ?"

   "Vậy ông nói phải làm sao?" ngữ khí Đỗ Thành hùng hổ dọa người "Dùng sai lầm lớn hơn để che đậy sai lầm này sao?"

   "Tôi không biết." Lạc Thiếu Hoa lấy tay che mặt, toàn thân khẽ run rẩy "Tôi không biết."

  Dáng vẻ yếu đuối của Lạc Thiếu Hoa khiến Đỗ Thành có chút mềm lòng. Ông ngồi xuống, châm một điếu thuốc, im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: "Thiếu Hoa chúng ta đều rõ, Lâm Quốc Đông sẽ còn giết người nữa."

  Lạc Thiếu Hoa im lặng.

   "23 năm trước hắn lẽ ra phải chết. Lẽ nào, bây giờ phải thêm một mạng người mới có thể đưa hắn vào vòng pháp luật sao?"

  Đối phương vẫn trầm mặc như cũ, giống như một pho tượng đá không bao giờ mở miệng.

   "Thiếu Hoa, không thể có thêm người bị hại nữa." Đỗ Thành đưa một tay ra, đặt lên vai Lạc Thiếu Hoa "Ông nhất định phải giúp tôi."

  Đỗ Thành ngừng lại một lúc: "Xem như tôi cầu xin ông."

  Lâu sau, Đỗ Thành cảm giác tượng đá dưới lòng bàn tay có chút động đậy. Trong lòng ông có chút hy vọng. Nhưng câu đầu tiên tượng đá nói sau khi mở miệng lại khiến trái tim ông lạnh buốt triệt để.

   "Ông đi đi." hai mắt Lạc Thiếu Hoa trống rỗng vô hồn "Đừng ép tôi nữa."

  Sau khi Đỗ Thành rời khỏi, Lạc Thiếu Hoa một mình ngồi lại một lúc, sững sờ nhìn con phố bên ngoài cửa kính tới đờ đẫn. Sự việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông. Nó sẽ đi về đâu, Lạc Thiếu Hoa càng không thể biết. Còn về sau cùng sẽ xuất hiện kết cục gì, ông không dám nghĩ tới.

  Lại hút thêm một điếu thuốc, Lạc Thiếu Hoa lấy ví tiền ra chuẩn bị thanh toán. Vừa đứng dậy, liền cảm giác vai bị một bàn tay ấn xuống. Ông theo phản xạ quay đầu thấy Mã Kiện vẻ mặt sắt lạnh đi vòng tới ngồi đối diện với mình.

   "Ông.." Lạc Thiếu Hoa liền phản ứng "Sao ông biết Đỗ Thành hẹn tôi ra đây gặp mặt?"

   "Ông ta theo dõi tôi, tôi không biết theo dõi ông ta sao?" Mã Kiện xua tay bảo phục vụ rời khỏi "Ông ta đã nói gì với ông?"

  Lạc Thiếu Hoa cụp mắt xuống: "Muốn chứng cứ trong tay tôi."

  Mã Kiện hừ một tiếng, tựa hồ cũng không ngạc nhiên với chuyện này: "Còn ông?"

   "Tôi không nói gì cả." Lạc Thiếu Hoa lắc đầu, "Tôi cũng không thể giao chứng cứ ra cho ông ấy được."

   "Ừm" Mã Kiện liền đứng dậy "Đi thôi."

   "Đi?" Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc "Đi đâu?"

   "Về nhà, mua thức ăn, làm cơm, đi dạo, làm gì cũng được, yên tâm làm một ông lão về hưu của ông đi." Mã Kiện cười với ông, trong ánh mắt lại không hề có chút thiện ý nào "Chăm sóc tốt cho mẹ con Kim Phụng, bù đắp những thiệt thòi trong bao nhiêu năm qua."

  Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn ông: "Lão Mã, ý ông là sao?"

   "Tôi không có ý gì cả." Mã Kiện nhìn sang chỗ khác, thấy dòng người qua lại đông đúc bên ngoài cửa sổ, "Để tôi xử lý chuyện này, bắt đầu từ bây giờ, không liên quan tới ông nữa."

  Nghĩa trang Ngưỡng Long thuộc khu vực ngoại ô thành phố C, là nơi yên giấc ngàn thu của nhiều người. Nghĩa trang khoảng 400 mẫu, có núi đá, thảm cỏ xanh ngát, cảnh sắc tao nhã. Tuy nghĩa trang cách khu vực thành thị hơn 30km, nhưng người thân bạn bè tới đây thăm mộ đều không ngớt. Dù là ngày làm việc, cổng nghĩa trang vẫn xếp thành hàng dài.

  Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc taxi màu đỏ, đầu tiên vòng ra phía sau, mở cốp xe lấy ra một chiếc xe lăn được gấp gọn, sau khi mở ra, đặt bên cạnh cửa sau. Sau đó, ông mở cửa, đưa người vào trong, ôm một ông lão mái đầu hoa râm, đặt ông ngồi xuống xe lăn. Ông lão ngồi yên vị trên xe lăn xong, người đàn ông trung niên đóng cửa lại, chiếc taxi mau chóng rời khỏi nghĩa trang.

  Người đàn ông trung niên đẩy ông lão vào khu nghĩa trang, dần dần hòa vào dòng người tới cúng bái. Vòng qua mấy phòng tang lễ, hai người tới thẳng phòng để tro cốt. Tới chỗ bán đồ ở trước cửa, họ dừng lại. Người đàn ông trung niên cầm lấy tiền từ tay ông lão, xoay người bước vào chỗ bán đồ. Sau khi trở ra, trong tay ông cầm hai bó hoa tươi. Ông lão ôm hai bó hoa vào lòng, để người đàn ông trung niên đẩy mình vào phòng để tro cốt. Rất nhanh, người đàn ông trung niên tự mình đi ra ngoài, đứng dựa bên cửa, đầu tiên là buồn chán nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó lấy thuốc ra hút.

  Ông lão ở phòng tro cốt rất lâu. Người đàn ông trung niên dần trở nên nôn nóng, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong, biểu tình trên mặt cũng ngày càng mất kiên nhẫn. Mãi 1h sau đó, ông lão chậm rãi di chuyển xe lăn đi ra. Ông cúi đầu, vẻ mặt đau thương, cả người như cuộn nhỏ lại. Người đàn ông trung niên tựa hồ muốn mau chóng rời khỏi đây, liền bước lên trước nắm vào tay vịn, đẩy ông lão bước mau về phía cổng ra vào.

  Ở đằng sau họ, một người thanh niên từ bên kia hành lang thoáng xuất hiện. Anh nhìn phòng tro cốt vắng lặng trang nghiêm, lại nhìn bóng lưng hai người đang dần biến mất, biểu tình phức tạp, như đang suy nghĩ.

  Thư viện trường đại học sư phạm thành phố C.

  Nhạc Tiêu Tuệ từ phòng vệ sinh đi ra, vừa vẫy nước, vừa vào phòng đọc. Lúc ngang qua một chiếc bàn vuông, tầm mắt cô dường như bắt được thứ gì đó, liền lùi lại, tỉ mỉ nhìn chiếc ba lô trên bàn.

  Sau đó là ly nước nằm bên cạnh chiếc ba lô. Nhạc Tiêu Tuệ ngẩng đầu, nhìn quanh phòng đọc một lượt, xoay người liền rời khỏi.

  Sau khi tìm kiếm hết mấy phòng đọc, người mà cô muốn tìm vẫn không thấy bóng dáng đâu. Nhạc Tiêu Tuệ đứng trong lối hành lang của đỉnh lầu, suy nghĩ một hồi, lại đưa tầm mắt về phía cánh cửa nhỏ thông lên sân thượng. Cô men theo bậc thang đi lên, thử đẩy ra, cửa đóng hờ.

  Nhạc Tiêu Tuệ đẩy cửa, sân thượng rộng lớn xuất hiện ngay trước mắt. Một người thanh niên đưa lưng về phía cô, đứng bên cạnh rào chắn của sân thượng, tựa hồ đang nhìn xuống dưới.

   "Thì ra cậu ở đây!" Trong lòng Nhạc Tiêu Tuệ thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí có chút ảo não, "Xem như tìm được cậu rồi."

  Ngụy Huỳnh xoay người lại, thấy cô đầu tiên là ngây ra, sau đó đi tới băng ghế đá bên cạnh, đem mấy trang giấy nhét vào trong bìa hồ sơ dày cộm.

   "Sao cậu đến đây?" Ngụy Huỳnh ngồi lên túi hồ sơ, cười miễn cưỡng "Tìm mình có việc sao?"

   "Cậu sao thế, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện không bắt máy." Nhạc Tiêu Tuệ bước tới, đột nhiên phát hiện Ngụy Huỳnh tay còn cầm một bao thuốc "Ồ, cậu bắt đầu hút thuốc?"

   "Hút chơi thôi." Ngụy Huỳnh gãi đầu, vẻ bối rối "Cậu có muốn một điếu không?"

  Nhạc Tiêu Tuệ giành lấy bao thuốc trong tay anh, hơn nửa bao thuốc hiệu Kent: "Cậu học hút cái này làm gì? Không tốt cho sức khỏe, lấy ở chỗ lão Kỉ sao?"

  Ngụy Huỳnh cười, không trả lời, ra hiệu Nhạc Tiêu Tuệ cũng ngồi xuống.

  Nhạc Tiêu Tuệ vừa ngồi xuống ghế đá liền nhảy dựng lên: "Aizz, lạnh quá."

  Ngụy Huỳnh vội lấy túi hồ sơ bên dưới người mình ra đưa cho cô: "Lót cái này."

  Nhạc Tiêu Tuệ cầm lấy túi hồ sơ, bỏ lên băng ghế rồi ngồi xuống.

   "Gần đây cậu bận gì thế, đều không gặp được cậu?" Nhạc Tiêu Tuệ nghịch bao thuốc trong tay "Tiết luật môi trường sáng nay cậu cũng không có mặt."

   "Không có hứng thú với môn đó, nên mới ra ngoài dạo." Ngụy Huỳnh không nhìn cô, ánh mắt nhìn vào khoảng không của sân thượng, và bầu trời đang dần tối xuống.

  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn gương mặt nhìn nghiêng của người thanh niên, hai gò má của anh đã bắt đầu gầy sọp, dưới cằm râu mọc lúng phúng. Nhìn anh có vẻ mang đầy tâm sự, lại nơm nớp lo sợ. Tuy vẫn ít nói như trước nhưng Ngụy Huỳnh đang ngồi trước mặt khiến cô cảm thấy xa lạ.

   "Đỗ Thành bên đó có tin gì chưa?"

   "Tạm thời chưa." Ngụy Huỳnh lắc đầu "Thu thập chứng cứ cách đây 23 năm, quả thật quá khó."

   "Đúng vậy, mấy hôm nay mình có xem qua luật bằng chứng tới mấy lần, càng xem càng không có lòng tin." Nhạc Tiêu Tuệ đột nhiên cười "Khi đó nếu mình có tinh thần hăng hái như vậy, chắc chắn sẽ lấy trọn điểm."

  Ngụy Huỳnh cũng cười. Nhưng nụ cười đó biến mất trong nháy mắt.

   "Có lẽ lão Kỉ phải cảm ơn cậu."

   "Haizz, chuyện này có gì đáng để cảm ơn chứ." Nhạc Tiêu Tuệ vẫn dáng vẻ tùy tiện "Lão Kỉ và Đỗ Thành, hai ông lão này, đều đáng để chúng ta giúp."

  Ngụy Huỳnh trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi: "Vụ án của mẹ cậu, còn muốn điều tra tiếp nữa không?"

"Đương nhiên, điều đó còn phải nói sao!" Nhạc Tiêu Tuệ ngữ khí kiên định "Bất luận hắn ta ở chân trời góc biển, chỉ cần còn sống trên đời, thì mình nhất định sẽ tìm cho được hắn!"

   "Ừm" Ngụy Huỳnh tựa hồ đang tự nói cho mình nghe "Nhất định có thể tìm ra hắn."

   "Cho nên, giúp lão Kỉ, thật ra cũng là đang giúp chính mình." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nền nhà xi măng "Hắn chắc chắn có liên quan tới Lâm Quốc Đông."

   "Gì?"

   "Hung thủ tựa hồ bắt chước Lâm Quốc Đông. Tuy bây giờ vẫn chưa biết được động cơ của hắn là gì, nhưng sớm muộn gì mình cũng sẽ làm rõ." Nhạc Tiêu Tuệ vuốt vuốt tóc cười với Ngụy Huỳnh "Chí ít trong lúc mình giúp lão Kỉ và Đỗ Thành cũng học được không ít thứ."

  Ngụy Huỳnh nhìn cô: "Mình cũng sẽ giúp cậu."

   "Hì hì, cậu dám không giúp mình xem." mặt Nhạc Tiêu Tuệ ửng hồng, ánh mắt trong veo lại lanh lợi "Ấy, sau này chúng ta cùng làm cảnh sát thấy sao?"

  Ngụy Huỳnh có chút kinh ngạc: "Cảnh sát?"

   "Đúng vậy, trừ bạo an dân, uy phong biết mấy." Nhạc Tiêu Tuệ nghiêng đầu "Còn có thể giúp đỡ người khác, bắt hết mấy tên xấu xa."

   "Cậu nghĩ xa quá rồi."

   "Đâu có xa. Hơn một năm nữa, chúng ta tốt nghiệp rồi."

   "Xa. Chúng ta vẫn là nên nghĩ tới chuyện trước mắt đi." Ngụy Huỳnh cười đứng dậy, "Ví dụ như bụng của chúng ta, tới nhà ăn thôi, muộn nữa là không kịp nữa đâu."

   "Haha, được."

   "Mình tới phòng đọc lấy ba lô đây." Ngụy Huỳnh đi về phía cửa "Cậu đợi mình chút nhé."

   "Ừm" Nhạc Tiêu Tuệ ngồi bất động "Nhân tiện lấy giúp mình luôn nhé, trên cái bàn hơi chếch về phía sau cậu."

  Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, rồi đi xuống cầu thang, thẳng tới phòng đọc ở lầu hai.

  Sau khi thu dọn cặp sách của mình xong, Ngụy Huỳnh lại theo lời Nhạc Tiêu Tuệ nói, tìm tới chiếc bàn đó. Anh cũng quen với chiếc cặp màu tím hiệu Nike, bỏ sách vở và dụng cụ học tập vào xong sau đó cầm ly nước của cô rồi đi lên sân thượng.

  Vừa đi lên lầu, Ngụy Huỳnh