Kẻ Tuẫn Tội

Chương 1-1: Chương mở đầu: Cáo thị





Trắng.


Lúc hắn đem màng bọc nilon dán lên bức tường nhà vệ sinh, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ __sao lại trắng như vậy?


Dường như lần đầu tiên hắn ý thức tới bức tường nhà vệ sinh. Ở cái nơi ngày nào cũng đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh này, hắn cảm thấy xa lạ. Đương nhiên, hắn có lý do để cảm thấy xa lạ, vì mấy cái khan, đồ dùng đánh răng và các loại sản phẩm dầu gội, dưỡng da đều bị gom vào một thùng giấy. Trên bồn rửa tay trống trơ, đến cả cái gương cũng bị bọc bởi một lớp màng nilon.


Thi thoảng, hắn lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhìn nửa khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi dưới lớp gương trong suốt, rồi liền quay đầu đi.


Đó không phải mình.


Nhà vệ sinh chỉ chừng vài mét vuông, nhưng muốn đem không gian chật hẹp này che đậy hoàn toàn cũng là một chuyện không dễ. May mà chỗ khó nhất đã hoàn thành. Hắn cúi đầu, nhìn cái bồn tắm đã bị hai lớp màng bọc nilon quấn chặt, một cái ống nước đã bị rút ra, một ống nước mới được gắn vào ống thoát nước, màng bọc nilon được bọc xung quanh vòi nước, có tác dụng dẫn lưu, đút vào sâu bên trong ống nước.


Không chút sơ hở. Hắn lẩm bẩm một mình.


Ngẩng đầu, hắn xem xét trần nhà của phòng vệ sinh, dưới ánh đèn trần, trần nhà bằng nhôm cũng trắng tới chói mắt. Hắn nheo mắt lại, cơ thể hơi chao đảo một chút. Áp lực tâm lý cực lớn khiến cơ thể cảm giác mệt mỏi thêm bội phần. Cũng giống vậy, cảm giác vô lực trong nháy mắt này khiến hắn rõ ràng cảm nhận được quyết tâm của bản thân lại giảm đi một ít.


Đừng! Đừng! Hắn dùng sức lắc đầu, cố ép bản thân đem lực chú ý chuyển sang vấn đề khác .


Thứ đó, có phun cao tới vậy được không?


Do dự một hồi, hắn cố thẳng cái lưng đã mỏi nhừ, nhón chân, đồng thời kéo một màng bọc nilon, hướng về phía trần nhà.


Mười mấy phút sau, hắn từ bồn tắm bước ra, tay vịn vào bồn rửa tay, đứng dưới gương thở hổn hển.


Cả nhà vệ sinh đều bị bọc kín bởi màng bọc nilon, đến cả bồn cầu cũng không ngoại lệ. Bức tường sáng bóng lúc trước bây giờ đã không cách nào phản chiếu được nữa, lúc này, hắn bị bao trùm bởi thứ ánh sáng mơ hồ băng lạnh, dường như đang ở trong mộng cảnh, rất không chân thực.


Như vậy thật tốt,cảm giác huyền ảo khiến hắn có thêm dũng khí, vì việc hắn làm tiếp theo đây, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.


Đợi sau khi hơi thở bình ổn lại, hắn bắt đầu cởi bỏ hết quần áo trên người, rất nhanh, ngoại trừ đôi găng tay cao su đang đeo trên tay, hắn đã không một mảnh vải che thân.


Hắn cuốn lấy quần áo lại, ném vào thùng giấy đựng đồ dùng tắm gội, sau đó đứng dậy đi tới phòng khách.


Trên sô pha cũng bị bọc bởi một lớp màng nilon, bên trên là một người phụ nữ không một mảnh vải che thân, tay chân bị quấn băng keo. Người phụ nữ bất động, nhìn tựa hồ không chút hơi thở.


Hắn trở nên khẩn trương, đè xuống, dùng ngón tay mơn trớn lên cổ người phụ nữ. Thế nhưng, ngón tay cách một lớp cao su cũng không thể cảm nhận sự luận động môt cách rõ ràng được. Hắn lại lấy cánh tay đưa tới mũi người phụ nữ, cuối cùng cũng cảm nhận được từng làn hơi ẩm nóng.


Hắn vừa vui vưa sợ, vui vì hắn muốn người phụ nữ này phải còn sống, vì hắn phải hoàn thành mọi thứ trong kế hoạch; sợ là hắn phải hoàn thành một khâu mà hắn khó đối mặt nhất. Hắn cúi người, ôm người phụ nữ lên. Người phụ nữ mất đi tri giác nặng hơn so với tưởng tượng nhiều, hắn mơ hồ nghĩ tới "vật chết". Trong giây phút đó,  cảm xúc của hắn bỗng chốc xuống dốc nhanh chóng. 


Mãi tới giờ phút này, hắn mới thực sự ý thức được bản thân đang làm gì.


Cùng một việc, cùng là đêm tối. Hắn đang nhớ lại cảm nhận và tâm trạng của một năm trước.


Thử xem, hắn ôm trong lòng không phải là một cơ thể người đang run rẩy, không có nhiệt độ, huyết quản, xương và thịt, không phải là con gái, vợ hay mẹ của bất kỳ người nào, mà là một thứ đồ chơi có thể tùy ý chơi, một thứ đồ chơi có thể tháo dỡ.


Nghĩ tới những thứ này, đường nét trên khóe môi hắn bỗng trở nên lạnh lùng. Vào lúc này, chính là như vậy, không sai.


Sau khi để cô ta vào trong bồn tắm, hắn đã cảm thấy sức cùng lực kiệt. Người phụ nữ hôn mê trải qua quá trình dịch chuyển và va chạm nhẹ, ý thức có chút hồi phục. Theo bản năng, cô khép đùi lại, đôi mắt cũng khẽ mở ra.


Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ , xoay người cầm lấy dụng cụ hút bồn cầu trong nhà vệ sinh, sau đó tháo một chiếc bao cao su, đeo lên cán cầm.


Đây là phần việc phải hoàn thành, cũng là việc mà hắn trước giờ không cách nào làm được. Tối nay, hắn đã thử nhiều lần và đều không thành công, chỉ có thể dùng cách này.


Người phụ nữ đã tỉnh lại, đang hoảng sợ nhìn hoàn cảnh xung quanh, đồng thời cũng ra sức giãy giụa, thử đứng dậy. Tay chân bất lực bị trói , dùng hết sức cũng chỉ có thể khiến mình có quắp lại một góc bồn tắm. Đặc biệt là lúc nhìn thấy hắn cầm dụng cụ hút bồn cầu đi về phía mình, người phụ nữ vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, cô ta ra sức lắc đầu, đôi mắt tràn ngập nước mắt, miệng bị băng keo dán chặt phát ra tiếng "ư ư" không rõ.


Hắn cầm dụng cụ hút bồn cầu, ngồi xổm trước người phụ nữ, trong nhất thời có chút luống cuống, trong lòng đầu tiên nghĩ tới sẽ an ủi người phụ nữ đang vô cùng sợ hãi này .


"Xin lỗi..."hắn hơi cúi đầu, dường như cũng đang an ủi chính mình, "Sẽ không làm cô quá khó chịu đâu...".


Người phụ nữ hoàn toàn không thể hiểu được những từ ngữ này, ra sức lùi ra sau để tránh, tiếng "ư ư" trong miệng đã biến thành tiếng kêu đứt quãng mà trầm thấp, cùng lúc ra sức đá về phía trước, định ngăn hắn tới gần.


Đôi chân của người phụ nữ thon dài, trắng muốt, có thể thấy từng đường gân xanh, móng chân được sơn màu tím.


Hắn nhắm mắt lại, cố áp chế trái tim bỗng đập mãnh liệt của hắn, thế nhưng, huyệt thái dương vẫn giật giật, dường như muốn thứ gì đó chui ra khỏi đầu.


Vô số cảnh tượng trộn lẫn vào nhau, các loại mùi vị khiến người ta run rẩy và nghẹt thở. Đại não cảu hắn như phần mềm quá tải của một cái máy tính, sau cùng chỉ có thể ra được một lệnh cho hắn.


Xin lỗi.


Hắn mở mắt, đưa tay nắm lấy đầu gối người phụ nữ, dùng sức tách ra.


Xin lỗi.


Sau nửa đêm, nhiệt độ bỗng xuống thấp.


Ở thành phố phía bắc này, ngập tràn mùi vị cuối thu, la khô rơi lả tả, không khí mát lạnh, trộn lẫn chút mùi mục nát và mùi thơm của ra dự trữ cho mùa đông, người đi đường cũng thưa thớt, đặc biệt vào lúc này.


Hắn toàn thân cứng đờ ngồi trong buồng lái, mắt nhìn về phía trước, tay đặt trên vô lăng. Máy thu âm trong xe đang phát chương trình Khúc ca vàng mỗi ngày, bài hát Vẫn cứ yêu em của Trần Bách Cường.


Hắn muốn để âm nhạc lấp đầy không gian buồng lái chật hẹp này, cái gì cũng được, chỉ cần có thể tạm thời lấp đầy lỗ tai hắn, nếu không sẽ phải nghe thấy những thanh âm phát ra từ trong tui nilon đen ở thùng xe phía sau.


Tiếng xẻ da; tiếng máu tươi phun trào; tiếng xương cốt bị cưa đứt và tiếng kêu kéo dài cuối cùng phát ra từ cổ họng của người phụ nữ.


Trong đám cỏ gần công viên Thành Kiến, khúc sông Nam Vận. Hồ nhân tao trong công viên Bắc Hồ, trung tâm vành đai xanh của thành  phố Đông Giang. Phố Bắc Nam Kinh và thùng rác chỗ giao nhau giữa hai cây cầu.


Xử lý mấy cái túi nilon màu đen xong, đã là 4h sáng. Nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Cả thành phố này không chút dấu hiệu thức dậy.


Tại một nơi tối tăm hẻo lánh, hắn dừng xe, cầm đen pin kiểm tra thùng xe phía sau lần nữa. Rất tốt, không để lại bất kỳ vết máu hay dấu vết nào, xem ra đối với chuyện dùng mấy túi nilon đó gói lại chặt chẽ cũng rất có ý nghĩa. Nhưng mùi vị đó vẫn không tan, dù đã trong âm độ nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Hắn đưa đầu vào thùng xe phía sau, cẩn thận ngửi. Đột nhiên nôn khan, bụm miệng, loạng choạng chạy tới bên đường, vịn vào cột điện nôn thốc nôn tháo.


Hắn tựa hồ cả ngày rồi vẫn chưa ăn gì, nôn ra chỉ là dịch vị và tàn tích thức ăn đêm hôm trước. Nhưng cho tới khi trong bụng không còn gì, hắn vẫn không ngăn được cảm giác cuộn trào trong cổ họng. Sau cùng hắn nửa quỳ dưới cột điện, khóe miệng còn mang theo một dây nước miếng, thở hồn hển như một con chó.


Rất lâu, hắn miễn cưỡng đứng dậy, dùng tay áo lau khóe miệng, loạng choạng đi tới bên cạnh xe, đóng lại thùng xe phía sau, rồi vòng lên buồng lái, lên xe khởi động.


Đây là thời khắc đen tối nhất trước buổi bình minh, hắn lái xe chạy về hướng Đông Tật. Chân trời vẫn chưa có dấu hiệu của bình minh, nhìn từ xa, chỉ là những tòa nhà tối đen, đằng sau nó là sắc đen thâm trầm, như một bức màn sân khấu rợp trời, che giấu vở kịch chưa rõ kết cục.


Từ xa hắn nhìn thấy một ngọn đèn đỏ nho nhỏ, đột ngột sáng lên trong đêm đen vô tận. Trong lòng hắn chợt lo lắng, giảm tốc độ lại.


Đó là hai cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, dưới ánh sáng của đèn đỏ, rõ ràng nhận ra dòng chữ "Đồn công án phố sông Hoài". Bên cạnh cửa chính là một cửa sổ còn sáng đèn, trên mặt kính đầy hơi nước, một bóng người lấp ló trước chiếc bàn.


Hắn nhả chân ga, chiếc xe tựa hồ đang chầm chậm lướt qua cửa khẩu đồn công an.


Cảnh sát trực ban ở đồn phố sông Hoài đang canh điện thoại, gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật. Anh ta không biết, sáng hôm sau sẽ xảy ra vụ án mạng kinh động toàn thành phố. Anh ta càng không biết, lúc này đang có một chiếc xe màu đen vừa chạy qua cửa khẩu, người lái xe lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh ta, trong miệng nó thầm: bắt tao đi.