Kẻ Tuẫn Đạo Máu Đỏ

Chương 6-4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả: Đinh Đinh

Uriel lấy ống tiêm trong túi ra.

Thuốc phiện dạng lỏng hiệu quả hơn rất nhiều, chỉ cần tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch là quỷ ám sẽ ra đời. Vẫn đang còn trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng gã không thể nghĩ ra cách nào khác để thể hiện lòng trung thành của mình.

Uriel giơ ống tiêm lên trời, hét lên.

“Vinh quang cho Salvador!”

Rồi gã đâm kim vào biểu tượng trên ngực. Luồng nóng giống như magma truyền khắp cơ thể gã, từ trái tim qua các mạch máu. Bản ngã của Uriel bùng nổ.

Tiketo bám chặt vào bệ cửa sổ của nhà thờ, rùng mình trước hành động của Uriel.

“Tự dùng thuốc phiện lên người…!”

Giống như một hành động tự sát, nhưng gã không phải là kẻ sẽ làm những việc như thế. Sự biến đổi trong cơ thể Uriel cuối cùng cũng xuất hiện.

Đôi mắt mở to đỏ ngầu, nước dãi chảy ra từ khoang miệng há rộng, có thể nhìn thấy răng nanh nhọn hoắt, cơ bắp tứ chi giãn căng, tưởng như có thể nghe được tiếng nứt từ cơ thể gã. Uriel rít lên, mái tóc như kim dựng ngược. Dường như gã đã quên mất mình là con người và rống lên như một con dã thú.

Còn hơn cả quỷ ám, Uriel đã biến thành một con thú đen xì, tru về hướng Mặt Trăng, một tiếng gầm kinh hoàng vang vọng khắp London.

Hơi thở Tiketo trở nên gấp gáp.

(Làm thế nào để có thể đấu với con thú đó đây…)

Con thú đen đúa chạy dọc mái nhà, lao thẳng vào Juntan với tiếng tru không dứt.

“Gaaaaaaa!”

Juntan nhẹ nhàng đỡ đòn tấn công của con thú.

Con thú đâm thẳng vào ngọn tháp bằng đá. Da rách toạc, thấy rõ cả xương thịt, nhưng có lẽ không còn chút cảm giác đau đớn nào, con quái thú không để tâm đến vết thương nghiêm trọng và tiếp tục theo Juntan.

Juntan nhặt sợi xích Uriel bỏ lại, vừa né tránh hàm răng sắc vừa quấn xích quanh thân con thú nhằm chặn đứng nó, trong khi phải né tránh răng nanh của nó. Nhưng con quái vật bứt được sợi dây, không ngừng truy đuổi hòng giết được Juntan.

Hắn tiếp tục lùi lại, ngày càng bị dồn ép, và cuối cùng dừng lại trên cây thánh giá trước nhà thờ. Phía sau không còn đường để trốn thoát, hắn đang cách mặt đất khá xa, không phải là độ cao mà ngươi sẽ toàn mạng nếu lỡ sảy chân. Con thú gầm lên, lao tới Juntan. Tiketo không tự chủ hét lên.

“Chunta!!”

Mặc dù gần như rơi vào đường cùng, nhưng hoàn toàn không có nỗi sợ hãi hay sốt ruột nào trên nét mặt Juntan. Hắn đá vào cây thánh giá, bẻ xuống rồi ném thẳng đầu cây thánh giá vào trái tim của con dã thú đang gầm rú.

“GAAAA!”

Cây thánh giá đâm xuyên trái tim đỏ nồng, con thú rơi khỏi mái nhà, đập mạnh cơ thể xuống đất. Cây thánh giá cũng theo đà xuyên thấu qua bản lưng của con thú. Máu đổ đầy.

Con thú đen không thể rên thêm một tiếng nào, ánh sáng lập lòe nơi đáy mắt tắt dần.

Tiketo ngồi sụp xuống, choáng váng.

(Kết thúc rồi……?)

Những chuyện quá điên rồ liên tiếp xảy ra, khiến não bộ cậu không thể theo kịp. Con quái vật đã ngã xuống và Juntan vẫn đứng đó. Juntan còn sống. Nhưng máu phủ đầy cơ thể hắn, cậu không thể phán đoán được hắn liệu có thực sự an toàn không. Cậu chỉ có thể thấy bóng lưng đó, không biết được gương mặt hắn hiện đang thế nào. Juntan vẫn nhìn tháp đồng hồ, không hề di chuyển. Chẳng lẽ hắn đã bị thương đến mức không thể cử động?

“Chunta!”

Cậu tiếp tục gọi, Juntan quay lại, từ từ hướng về phía Tiketo. Hắn lẩm bẩm, thì thào từng tiếng theo từng nhịp chân. Khi hắn đến đủ gần, Tiketo nghe được âm thanh khe khẽ.

“10 ….. 9 ….. 8 ….. 7 …..”

Juntan đang nhẩm số.

(Đây là… đếm ngược?… Tại sao?)

“3… 2… 1…”

BOONG… Đồng hồ Big Ben vang lên. Juntan nói với Tiketo.

“Tròn một năm.”

“Hử?”

Kim đồng hồ sau lưng Juntan chỉ đúng nửa đêm.

Tiketo chợt nhận ra vì sao hắn lại đếm ngược.

“… Ah”

Nếu ngươi bảo vệ ta trong một năm, ta sẽ cho ngươi ôm. Cậu đã nói vậy, và hôm nay, là tròn kỳ hạn. Juntan vồ lấy Tiketo như thể sắp sửa tấn công cậu, môi chặn lấy bờ môi.

115

“Ưm… Ư…. Ưn…”

Hắn ngấu nghiến Tiketo hết lần này đến lần khác, giống như một con thú hoang đói lâu ngày thèm khát bám lấy con mồi.

Tiếng chuông báo vẫn điểm, mắt Tiketo ướt át.

“Ngu? Hừ …. Hừ …..!”

Nó ngấu nghiến Tiketo hết lần này đến lần khác, giống như một con thú đói đang bám lấy con mồi của nó.

Trong khi tiếng chuông báo thời gian vang lên, đôi mắt Tiketo ướt đẫm sau nụ hôn mãnh liệt.

(Chunta còn… sống.)

Nỗi sợ hãi bóp nát lồng ngực khi cậu những tưởng Juntan đã chết nhưng nụ hôn nóng bỏng ấy đã xóa tan cơn hoảng loạn. Tiketo nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ đôi môi Juntan.

(Vẫn còn sống…)

Tiketo đặt tay lên lưng Juntan và ôm hắn thật chặt. Cậu ngất đi ngay sau khi tâm trạng được giải tỏa.