Dịch giả: Đinh Đinh
Tiketo rất bận rộn. Nói đến buổi sáng của giới quý tộc, người ta thường liên tưởng đến hình ảnh uống trà sáng trên giường một cách tao nhã, nhưng đối với Tiketo, uống trà là một phần công việc.
Việc hàng ngày là tự pha một vài loại trà đen “Silky River”, kiểm tra hương vị bằng chính miệng của mình. Sau đó, đọc báo cáo doanh thu bán trà và kiểm tra lượng lá trà dự trữ tại mỗi cửa hàng. Nếu hàng không đủ, lại đi viết thư cho mẹ nuôi ở Ấn Độ và đặt hàng lá trà.
Đang nghỉ ngơi sau khi viết xong bức thư, cậu nghe thấy tiếng mèo kêu. Biểu cảm của Tiketo mềm mỏng hơn khi nhìn thấy con mèo ngồi dưới chân cậu kêu ăn.
“Kuromatsu ~, chào buổi sáng ~. Đói rồi hả? Chờ chút, ta sẽ mang đồ cho cưng ngay đây.”
Chú mèo ngấu nghiến bữa ăn được chuẩn bị kỹ càng.
Kuromatsu là chú mèo mà phu nhân của gia chủ đã tặng cho cậu khi cậu đến với gia tộc Branch. Cậu có hứng thú với Nhật Bản sau khi đọc một cuốn sách nên Tiketo đã đặt tên chú mèo là Kuromatsu – với khung chữ Kanji trong tiếng Nhật.
Thiếu niên đeo kính bước vào khi Tiketo nhẹ nhàng vuốt ve Kuromatsu.
“Chào buổi sáng, cậu Tiketo.”
“Chào buổi sáng, anh Sasaki.”
Sasaki, bác sỹ riêng của Tiketo lôi ống nghe ra nghe nhịp tim, bắt mạch và quan sát nước da của cậu.
“Tốt đấy. Không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn hơi lo về chứng lạnh tay chân của cậu đấy.”
Chân tay của Tiketo luôn lạnh, dù vào mùa hè đi chăng nữa thì đầu ngón tay cậu vẫn lạnh băng như bị ấp trong mớ quần áo ướt giá hay cả khi ăn đồ ấm nóng cũng không tăng được chút nhiệt độ nào.
“Lạnh là nguyên nhân của mọi bệnh tật. Hãy giữ ấm, vận động vừa phải, đừng quá sức, ăn ngon. Tôi mang canh đến rồi đây, nên ăn lúc còn ấm.”
“Cảm ơn. Lúc nào cũng phiền anh quá.”
Sasaki đã ở bên cậu từ khi cậu vẫn còn nhỏ và là một trong số ít người mà Tiketo tin tưởng.
Có rất nhiều người hầu trong gia đình Branch, nhưng số người tiếp xúc với Tiketo, người luôn bị những sát thủ nhắm tới, được hạn chế tối đa. Sasaki là bác sỹ riêng và cũng phụ trách nhiệm vụ quản gia, quản lý người hầu.
Sasaki đặt xúp lên bàn và đưa cho cậu một tờ báo.
“Lại là sự kiện quỷ nhập. Gần đây nhiều ghê.”
Tiketo đọc bài về quỷ ám nằm trên trang nhất của tờ báo và dừng lại ở hiện trường vụ án.
Từ trước đến nay, vụ việc chỉ giới hạn ở một khu vực nhỏ xung quanh Whitechapel, nhưng lần này phạm vi xuất hiện của quỷ ám đang dần được mở rộng ra bên ngoài.
(Nếu không nhanh chóng trục xuất con quỷ, thương vong sẽ còn tăng lên.)
Tiketo không thể ngồi yên.
“Anh Sasaki, cậu ta vẫn chưa tới à?”
“Ý cậu là Juntan? Hôm nay là chủ nhật nên có lẽ cậu ấy tới giáo đường làm lễ rồi.”
Thánh lễ Chúa Nhật luôn kết thúc vào khoảng giữa trưa. Vậy thì vẫn còn một chút thời gian cho tới lúc đó.
Chỉ cần ngồi yên đợi thì tên đó cũng sẽ tới, nhưng bài báo về quỷ ám đã khiến Tiketo bồn chồn không yên, cậu đứng khỏi ghế.
“Tôi tới nhà thờ đây.”
Tiketo mặc áo khoác, đi ủng và chuẩn bị ra ngoài. Sasaki như sực nhớ ra điều gì, nói với theo trong khi dọn dẹp đĩa xúp.
“Cậu Tiketo, cậu định tìm người kế à?”
“Người kế?”
“Vệ sỹ ấy. Cũng gần được một năm từ khi Juntan làm vệ sỹ cho cậu. Nếu cậu muốn thuê người mới như thường lệ, thì cũng đến lúc cần đi tìm rồi.”
Tiketo luôn chỉ đặt hợp đồng một năm với các vệ sỹ. Cậu chưa bao giờ gia hạn hợp đồng.
“Cậu ta đang làm rất tốt. Vừa làm công việc của một linh mục, vừa đưa đón cậu với tư cách một vệ sỹ. Từ khi cậu ta tới, tôi cũng đỡ rất nhiều khoản.”
Như Sasaki nói, Juntan rất xuất sắc. Cậu ta làm hoàn thành nhiều công việc một cách điêu luyện, và chính xác hơn là có thừa khả năng. Có lẽ vì thế mà từ khi Juntan làm vệ sỹ của Tiketo thì những trường hợp có thể khiến Tiketo gặp nguy hiểm đã giảm đi đáng kể.
“Hơn nữa, cũng là lần đầu tiên cậu Tiketo dẫn vệ sỹ về mà. Không phải là cậu có cảm giác nào đó ngay từ lúc gặp mặt sao? Như là tốt hoặc là có thể trông cậy chẳng hạn.”
“Ồ, không, cũng chỉ là…… dựa theo tình thế.”
Sasaki vẫn chưa được nghe chi tiết về cách Juntan trở thành vệ sĩ và thù lao.
“Tôi nghĩ là tôi sẽ gia hạn hợp đồng của cậu ta.”
Mắt nhìn của Sasaki rất chắc chắn. Cho đến nay, việc tuyền chọn vệ sỹ vẫn được giao cho Sasaki.
Sasaki ủng hộ việc đó, và vì Juntan vẫn luôn tận tâm cho đến nay, nên sẽ ổn nếu gia hạn hợp đồng. Suy nghĩ một lúc, Tiketo nói với Sasaki.
“… Xin lỗi nhưng anh vẫn cứ tìm vệ sỹ tiếp theo đi.”
Lãnh thổ của gia tộc Branch ở ngoại ô London rất rộng lớn. Đồng cỏ trải dài đến tận chân trời, Tiketo cưỡi ngựa chạy dọc theo con đường.
Cậu quất nhẹ vào con ngựa để giục nó chạy nhanh hơn, nhưng Tiketo đã thấm mệt trước cả khi con ngựa thấy mệt.
“Phù… Khó ghê.”
Thuật cưỡi ngựa của cậu không tệ, nhưng cậu không thể cưỡi quá lâu vì không đủ thể lực. Gần đây cậu chủ yếu ngồi ô tô, nên sau một thời gian không động đến ngựa, cậu đã phải thở dốc.
Tiketo kìm dây cương, tiếp tục hít sâu. Cuối cùng, cũng thấy nhà thờ. Nhà thờ St. Mary, nằm trong lãnh thổ của gia tộc Branch, đã bị phá hủy trong một trận hỏa hoạn một năm trước, nhưng nhanh chóng được xây dựng lại dưới sự chỉ huy của Tiketo và hiện luôn tổ chức Thánh lễ vào chủ nhật hàng tuần.
Cậu thấy Juntan mặc bộ đồ giáo sỹ đứng trên bục thờ qua khung cửa sổ. Hắn đeo cây thánh giá trên ngực, giảng giải lời Chúa răn trong Kinh thánh.
Nhiều người đang ngồi trong ghế dài và nhiệt tình lắng nghe. Các tín đồ phân tán khắp nơi khi nhà thờ bị thiêu rụi, nhưng khi một nhà thờ mới được thành lập và một linh mục mới xuất hiện, các tín đồ đã quay trở lại. Con số rõ ràng là cao hơn trước.
Dường như sự tồn tại của linh mục là khá lớn, và dường như, có không ít phụ nữ đến tận nơi để nhìn ngắm bóng dáng ấy.
(Hmm… Trông cũng giống đấy chứ.)
Dù nhìn thế nào, hắn vẫn rất giống một linh mục sùng đạo.
Chính Tiketo là người đề nghị Juntan kế vị cha Ernest đã khuất. Vì hắn vốn được dạy để trở thành một linh mục, nên việc cha xứ để giấu mặt thân phận rất thuận tiện.
Cậu đã lo lắng khi có một linh mục không tin tưởng vào Chúa, nhưng hắn có vẻ đang làm việc một cách nghiêm túc. Đột nhiên, Juntan quay sang và chạm mắt với Tiketo. Trong khi tiếp tục nói chuyện với các tín đồ, hắn mỉm cười với cậu. Tiketo vội vàng thu mình lại và trốn dưới cửa sổ.
(Đừng nhìn qua đây! Tập trung vào công việc đi!)
Cửa nhà thờ mở ra sau khi thánh lễ kết thúc, Juntan vội lao ra.
“Ngài Tiketo! Tôi rất vui, vì ngài tới tận đây.”
Hắn lại gần với nụ cười mừng rỡ của một chú chó to bự, thân thiện và đầy lông. Tiketo khá chú ý tới ánh nhìn của người khác, đánh mắt sang hướng khác.
“Đừng có vội mừng. Ta muốn ra ngoài nên tới để ngồi xe thôi.”
“Cho dù là thế tôi vẫn rất hạnh phúc.”
Nụ cười rạng rỡ, lấp lánh. Như thể nhìn thấy được đôi cánh trắng phấp phới sau lưng.
Đột nhiên, một người đàn ông râu ria xồm xoàm chạy đến bám lấy cánh tay Juntan, ngả ngớn, dính chặt lấy anh.
“Ah~ Jun cưng, thiên sứ của tôi hôm nay vẫn sáng chói như thế. Thật là niềm vinh hạnh khi được nghe bài giảng của cậu. Tôi phấn khích đến mức tưởng như mình có thể bay tới thiên đường vậy.”
Thương gia Romeo, một trong những tín đồ nhiệt thành của Cha Juntan. Gã có tiếng là một thương gia giỏi, nhưng việc đụng chạm thân mật một cách bừa bãi với những chàng trai trẻ về mặt nào đó cũng là “danh tiếng” theo nghĩa khác.
“Thật muốn được ôm ấp bằng cánh tay vạm vỡ này.”
“Cửa hàng trưởng, ông sờ quá mức rồi.”
Thanh niên vẻ giản dị túm cổ Romeo và kéo gã khỏi Juntan.
“Ông đang chạm vào cha xứ một cách thiếu suy xét đó. Dơ quá đấy.”
“Ahhhh, Jun cưng! Taguchi, buông tayyy!”
“Để tôi nhắc cho ngài nhớ. Đồng tính bị cấm đoán đấy.”
“Đừng có nói chuyện thô lỗ như thế chứ. Tình cảm của ta dành cho Jun cưng là tín ngưỡng trong sáng. Là tình yêu lớn lao!”
Tiketo khoanh tay hỏi Juntan:
“Này, khi nào mới đi được đây?”
“Ngay bây giờ đây ạ.”
Juntan tháo cúc áo linh mục và cởi bộ đồ ngay tại chỗ. Romeo phập phồng phấn khích.
“Ây yaaa~ Jun cưng, cởi thật á? Cởi đồ ở đây luôn á? KYA ~~~”
Bên dưới bộ đồ là một bộ vest kèm cà vạt, Juntan đã chuẩn bị kỹ càng để có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“A~~~, mình biết mà. Mình biết là sẽ không có chuyện đó đâu nhưng mà vẫn hồi hộp mong chờ ~~~”
“Tởm quá.”
Taguchi hét lên với Romeo đang rất phấn khích. Juntan cúi chào vị thương gia.
“Ngài Romeo, việc tiếp theo nhờ ngài rồi.”
Romeo gật đầu, ôm lấy bộ áo linh mục bị vứt sang bên.
“Được, được, cứ để đó cho tôi. Taguchi cũng sẽ giúp mà. Chỉ cần vì Jun cưng, cái gì ta cũng có thể làm được. Tôi cũng sẽ chăm lo cho lũ trẻ nữa.”
Những đứa trẻ bước ra khỏi nhà thờ kêu lên bất mãn.
“Cha à, Cha đi sao?”
“Ngài Tiketo chỉ giữ Cha cho riêng mình thôi, quá đáng.”
Juntan rất được lũ trẻ yêu thích vì thường xuyên tới dạy và chơi cùng chúng.
Tiketo không tự chủ được mà ngột ngạt.
(Tên này rất nổi tiếng với đám trẻ à?)
Cả Romeo lẫn lũ trẻ đều không nhìn tới cậu chủ nhà Branch. Mà cũng không hiểu vì sao ngay cả con ngựa của Tiketo còn thân thiết với Juntan hơn là chủ nhân của mình. Thật chẳng vui chút nào.
Tiketo đẩy Juntan ra, mỉm cười với lũ trẻ.
“Ta có mang bánh ngọt tới đấy. Hãy ăn chúng vào bữa nhẹ nhé.”
Mắt lũ trẻ lấp lánh nhìn vào đống bánh mới thơm nức.
“Wa, trông ngon ghê!”
“Cảm ơn ngài, ngài Tiketo!”
“Em thích ngài Tiketo nhất…”
Tiketo thỏa mãn gật đầu.
(Có chừng ấy đồ ngọt mà chúng đã mừng rỡ như vậy rồi, đúng là trẻ em thật trong sáng và đáng yêu nha ~)
Những đứa trẻ cười tinh nghịch cạnh Tiketo.
“Hehe, dễ dàng ghê.”
“Tớ lấy được đồ ăn nhẹ hôm nay rồi nè.”
“Taguchi, đi chơi nào.”
“Chơi săn quỷ nhé. Taguchi làm quỷ.”
Juntan lên ghế lái của chiếc ô tô đậu cạnh nhà thờ và nổ máy.
Tiketo cũng ngồi vào ghế phụ lái.
“Ngài Tiketo, đi đâu ạ?”
“Đến hiện trường quỷ ám.”
Juntan đạp ga, phóng thẳng xe tới nơi cần đến.