Dịch giả: Đinh Đinh
Gia đình Branch nằm gần London được bao quanh bởi tường cao với cổng sắt luôn đóng kín. Căn phòng của Tiketo ở góc biệt thự giống như một thư viện.
Các giá sách được lắp đặt trên khắp bức tường, và đầu sách thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau được xếp thành hàng, từ sách lịch sử cổ đại và hiện đại đến chính trị, khoa học và thiên văn học, có cả sách về nghi thức và thời trang.
Tiketo đứng trước giá sách và giơ hai tay lên trời và hét.
“Vừng ơi, mở ra!”
Cậu tụng câu phép như trong Nghìn lẻ một đêm của xứ Ả Rập nổi tiếng, kéo một cuốn sách trên giá ra. Giá sách bắt đầu di chuyển sang hai bên và mở ra giống như một cánh cửa.
Với một nụ cười táo bạo, Tiketo nói, “Fufufu… Cuối cùng cũng đến lúc… Đã đến lúc để ta – Tiketo W. Branch thể hiện sức mạnh thực sự của mình!”
Có một gian phòng ẩn đằng sau giá sách, trong căn phòng cũng có một giá sách khác. Từ ma cà rồng, người sói, tinh linh, ma thuật, đến cả danh mục truyện kinh dị Nhật Bản. Một loạt các cuốn sách huyền bí mà Tiketo thu thập đều đặn. Ngoài ra còn có các vật dụng như thánh giá, tỏi, đạn bạc và cả những lá bùa hộ mệnh.
Tiketo nắm lấy chiếc áo choàng đen treo trên tường và mặc vào.
“Cuối cùng cũng được đối mặt với ác quỷ thực sự. Mình sẽ dùng câu chú nguyền rủa để khống chế ác quỷ.”
Ước mơ thời thơ ấu của Tiketo là trở thành một nhà trừ tà để tiêu diệt ma quỷ. Suy nghĩ ấy vẫn âm thầm cất giữ trong tim ngay cả khi đã trưởng thành.
Một Tiketo mê sách, từ nhỏ đã thích đọc những câu chuyện ma quỷ, quái vật và những người dũng cảm chiến đấu với chúng. Vì vậy, đối với cậu quỷ ám không phải là câu chuyện bịa đặt. Cậu không thể ngừng cơn phấn khích lại.
Tiketo nghe thấy tiếng gõ cửa khi cắt bài báo về quỷ ám để đưa vào hồ sơ, Juntan bước vào.
“Xin lỗi đã làm phiền, ngài Tiketo. Tôi có làm sangria※. Ngài có muốn uống không?”
Sangria đỏ sánh đung đưa trong bình Bistro Jug trên tay anh.
“Uống.”
Sangria là một loại rượu có nguồn gốc từ Tây Ban Nha. Bạn có thể thưởng thức hương vị bằng cách thêm các loại rễ và gia vị khác nhau dựa trên chất vang bạn chọn, và hương vị thay đổi đáng kể tùy thuộc vào người pha chế. Tiketo đã uống nhiều loại trong giới quý tộc, nhưng thích rượu sangria đỏ của Juntan hơn bất kỳ loại rượu hảo hạng nào.
Tiketo tấm tắc sau khi uống ly rượu trong một hơi.
“Ừm… Ngon.”
Juntan hạnh phúc rót đầy lại chiếc ly cho Tiketo.
“Ngài đang điều tra về trường hợp quỷ ám?”
“Ừ. Chunta, ngày mai ta sẽ tới hiện trường. Ngươi là một linh mục, có thể diệt quỷ chứ?”
“Không đâu ạ.”
“Tại sao? Chẳng phải ngươi đã học hết tất cả từ cố cha xứ à?”
Juntan đã học chăm chỉ để trở thành một cha xứ trong khi giúp đỡ cố Cha xứ Ernest. Anh học hết Kinh Thánh chỉ trong một năm, học tất cả những gì cần thiết và trở thành một linh mục với điểm số xuất sắc.
“Ngươi không tìm hiểu về trừ tà sao?”
“Tôi đã học, nhưng không thể, bởi không có ma quỷ.”
Tiketo bực bội phản bác.
“Có. Nhất định là có. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy –”
Juntan bất giác đưa tay lên má Tiketo, tim cậu hẫng đi một nhịp.
“Gì, gì thế?”
“Cơ thể ngài lạnh quá, cả má, bàn tay… ngay đến tai cũng lạnh.”
Juntan vừa nói vừa sờ khắp. Dùng tay trái bọc lấy tay Tiketo, tay phải đặt lên má cậu, kéo vành tai cậu bằng những ngón tay dài và vuốt ve nơi chiếc khuyên màu đỏ. Tiketo hơi run rẩy, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm.
“Này. Được rồi. Nhột.”
“Thật xin lỗi. Nhưng Sasaki đã nói nếu bị lạnh thì sẽ tổn hại đến cơ thể. Việc quỷ ám để ngày mai đi, giờ ngài hãy làm ấm người và đi nghỉ đi nhé.”
Tiketo hít một hơi.
“Được rồi. Chuẩn bị nước tắm đi.”
“Đã xong rồi ạ. Ngài có thể dùng phòng tắm ngay –”
Bỗng dưng Juntan ngừng nói, nhìn qua phía cửa sổ.
“Chuyện gì?”
Juntan đi đến cửa sổ, đóng tấm màn đang mở và đáp.
“Có vẻ như một vị khách không mời đã đến. Ngài vào tắm một mình không sao chứ ạ?”
“Ngu ngốc gì thế, chỉ có đi tắm thôi mà. Phía ngươi mới đúng đấy. Chỉ mình ngươi ổn chứ?”
“Vâng. Tôi ở đây là để bảo vệ ngài. Xin hãy ra mệnh lệnh.”
Tiketo ra lệnh cho Juntan đang quỳ gối.
“Đi đi. Tiêu diệt kẻ xâm nhập.”
“Vâng.”
Tiketo liếc mắt nhìn theo Juntan cúi đầu rời khỏi phòng.
(Hừm… con chó hoang đã thành chú chó bảo vệ tốt đấy.)
Tiketo bước vào phòng tắm bên cạnh. Bồn tắm chứa đầy nước nóng, hơi nước bốc lên làm cả phòng tắm ấm lên. Tiketo cởi đồ và ngâm người trong bồn.
Lượng nước nóng vừa phải, cơ thể bị lạnh ấm lên từ từ. Những lời của Juntan lần nữa lưới qua đầu khi cậu dội nước nóng lên má và vành tai.
— Xin hãy cho tôi được ôm ngài.
Tôi muốn ngài chỉ thuộc về riêng tôi.
Cậu thực sự tức giận với cách nói như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn. Đáng lẽ nên cự tuyệt hắn, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Juntan, không hiểu sao Tiketo lại đồng ý.
(Muốn ôm à…)
Tiketo chưa từng nghĩ sẽ thân cận với ai đó. Hơn nữa lại còn là ‘được ôm ấp’. Rất nhiều cô gái tranh giành nhưng cậu đều né tránh và giữ khoảng cách. Có lẽ bởi vì cậu đã luôn đi trên sợi dây mong manh giữa sự sống và cái chết ngay từ khi còn nhỏ, nên cậu không còn quan tâm đến yêu đương, cứ như vậy mà sống cho tới hiện tại.
(Đã gần một năm rồi đấy.)
Mười một tháng đã trôi qua kể từ lúc đó, thời hạn hứa hẹn sắp tới gần. Tiketo không rõ nên đối mặt bằng thái độ như thế nào, càng nghĩ về điều ấy, nỗi lo của cậu càng sâu sắc hơn.
Đầu óc cậu trở nên mụ mị khi nghĩ về nỗi phiền lòng.
(… Chóng mặt quá.)
Tiketo ra khỏi bồn tắm, lau cơ thể ướt đẫm của mình và nhìn vào gương. Dù có tập luyện chăm chỉ như thế nào thì cậu cũng không có cơ bắp ở tay hay chân và vẫn thon thả như nữ giới. Làn da trắng ngần với những mạch máu xanh không hề bị xạm dù đi dưới nắng. Cơ thể mỏng manh do di truyền, từ nhỏ đã mắc bệnh. Có lẽ cậu cũng không thể sống thọ được, bởi cả những gã sát thủ cũng nhắm tới cái đầu của cậu.
Không có gì chắc chắn rằng cậu còn sống vào ngày mai, và nếu cậu không sống sót, sẽ không có hợp đồng với Juntan.
“Mình sẽ sống… Sẽ sống sót.”
Tiketo lầm bầm tự nhủ rồi mặc áo choàng tắm.
Gã đàn ông toàn thân đen tuyền nấp sau gốc cây, chờ đợi cơ hội để ra tay. Hắn có thể nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ cửa sổ dinh thự Branch.
Tòa dinh thự được bao bọc bởi những bức tường cao như tường thành, cổng rất kiên cố, khó để xâm nhập nhưng nếu dùng súng ngắm bắn từ xa thì việc tiêu diệt mục tiêu không phải là quá khó.
Gã cầm theo khẩu súng trường được trang bị ống ngắm từ xa, là một tay bắn tỉa, hắn có thể giết chết mục tiêu cách xa hàng trăm mét.
Mục tiêu tối nay của hắn là con cưng nhà Bá tước Branch. Từ trước đến nay đã có rất nhiều kẻ nhắm vào thằng nhóc ấy, nhưng có vẻ tất cả đều thất bại và bị trả đũa. Tiền thưởng cho cái cổ đó vẫn tăng đều, chỉ cần giết nó là có thể ăn chơi trác tang đến hết đời. Đối với lính bắn tỉa mà nói, đó là con mồi ngon nhất.
Nòng súng hướng về phía phòng ngủ. Khi mục tiêu nằm xuống giường, chỉ cần bóp cò.
Cuối cùng gã cũng thấy cậu chủ cưng bước vào phòng ngủ.
Gã nắm chắc khẩu súng trường của mình, nhìn con mồi đang nằm trên giường, đưa ngón tay lên cò súng.
(Chết đi.)
Khoảnh khắc gã cố gắng bóp cò, một thứ gì đó lạnh lẽo áp vào cổ gã.
“Không được nói gì, cũng không được tạo ra bất cứ tiếng động nào. Nếu ngươi di chuyển, thứ này sẽ cắt ngang cổ họng ngươi.”
Một giọng nói không có ngữ điệu vang lên từ phía sau.
Cảm nhận được con dao sắc nhọn kề sát bên cổ, gã cứng người nín thở.
(Từ… Từ lúc nào mà?)
Sống lưng lạnh toát, mồ hôi ứa ra như tắm, kể cả trong cự ly này mà gã vẫn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của kẻ nọ.
Hắn cất tiếng.
“Ngươi là sát thủ nhà Bourbon nhỉ. Có bao nhiêu người?”
“Một, một mình tôi thôi.”
Phán đoán cho biết phải trả lời thành thật, gã buông súng xuống và giơ hai tay lên.
“Xin đừng giết! Tôi đã thua rồi! Ngài thấy đấy, tôi đã bỏ vũ khí xuống rồi! Tôi cũng sẽ không động tới cậu ấy nữa.”
Con dao trên cổ lơi đi. Gã thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ sẽ dễ dàng nói chuyện với người này.
(Là ai vậy chứ?)
Gã từ từ quay người lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nọ. Đó là linh mục trẻ tuổi luôn bên cạnh cậu chủ trẻ kia. Là tài xế, lúc nào cũng kè kè Tekito khi cậu ta ra ngoài.
Nụ cười nhẹ tạo ấn tượng rằng anh ta không phải là kẻ sẽ ra tay giết hại một con người.
(Lúc nãy.)
Khi hắn chĩa họng súng vào khuôn viên gia tộc Branch để tìm kiếm mục tiêu, linh mục này là người đã kéo rèm che lại.
(Chẳng có nhẽ… Hắn phát hiện ra mình từ lúc ấy? Ở khoảng cách đó?)
Từ dinh thự tới nơi gã đứng mất một khoảng khá xa. Cho dù là dã thú cũng rất khó để phát hiện ra sát khí với cự ly như vậy.
Đôi mắt vị linh mục lấp lánh tia sáng trong bóng tối. Giống như đôi mắt của loài thú săn sống về đêm. Gã run lên khi nhận ra con dao gọt hoa quả trên bàn tay đeo găng đen của anh ta trông giống như chiếc răng nanh sáng lóa đe dọa.
“A, ngài… ngài là linh mục đúng chứ? Là người phục vụ Chúa và cứu người. Nhưng ngài đang định giết người sao? Trong khi nói với các tín đồ không được phạm tội, bàn tay đó của ngài lại phạm trọng tội như hủy diệt một sinh mạng khác sao? Chúa trời sẽ không bỏ qua hành động sai trái như vậy đâu. Người sẽ giáng hình phạt xuống ngươi!”
Vị linh mục cúi đầu, nhìn đăm đăm vào bàn tay mình.
(Bây giờ!)
Không bỏ lỡ cơ hội, gã lấy khẩu súng lục giấu trong túi và hướng về phía linh mục.
“……?”
“Ta không có hứng thú với vị Chúa trời mà ngươi thờ phụng. Vị Thần của ta, chỉ có duy nhất người đó mà thôi.”
Khoảng khắc tiếp theo, gã thấy máu tươi phun trào từ cổ họng bị cắt đứt của mình. Tầm nhìn của gã tràn màu đỏ tươi, đôi mắt gã dần bị bóng tối bao phủ và sẽ không bao giờ phát ra tia sáng nào nữa.